Tiểu Vũ Điểm ủ rũ đứng góc tường, cứ như vậy nhìn chằm chằm Sở Luật ôm Sở Tương lên xe, môi nhỏ của bé mím lại, một khuôn mặt trái táo xinh đẹp lúc này không nhiều biểu tình. Cho đến khi chiếc xe rời đi, bé mới đi ra, sau đó ngồi xuống chỗ bậc thang đợi mẹ.
"Tiểu Vũ Điểm cùng cô vào bên trong chơi búp bê được không?" Cô giáo đi tới ngồi xổm trước mặt Tiểu Vũ Điểm, xoa mũ trên đầu Tiểu Vũ Điểm, thời tiết lạnh như vậy không ngồi ở chỗ này được.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu.
"Tiểu Vũ Điểm phải đợi mẹ."
Cô giáo nói nửa ngay nhưng Tiểu Vũ Điểm quả thật là một đứa bé cố chấp, cô giáo cũng chỉ có thể cầm một cái áo khoác mặc vào cho bé tránh cho bé bị cảm lạnh.
Đôi tay Tiểu Vũ Điểm nâng khuôn mặt nhỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài, hơi có chút luyến tiếc chớp một cái, cho đến khi cách đó không xa có một bóng người đang vội vã chạy tới.
"Mẹ." Tiểu Vũ Điểm đứng lên, vui vẻ chạy ra phía ngoài.
Hạ Nhược Tâm cởi áo khoác trên người ôm con gái lên, sau đó dùng khuôn mặt mình áp vào mặt con gái, sao lại lạnh như vậy.
"Tiểu Vũ Điểm đang đợi mẹ đó." Cơ thể nho nhỏ của Tiểu Vũ Điểm chui bên trong áo của mẹ, hương thơm quần áo, có hương vị của mẹ, còn rất ấm áp.
"Đi thôi, con yêu, chúng ta về nhà." Hạ Nhược Tâm bế con gái, thật tốt, không bị sút cân nào, bằng không về sau thật sự chỉ muốn ôm mãi.
Tiểu Vũ Điểm dựa khuôn mặt nhỏ ở trên vai mẹ, vươn bàn tay trắng nõn phía trên có vài vết xước, nhưng không đau nữa. Bé mím môi, vốn dĩ bé muốn kêu với mẹ, nhưng cuối cùng không nói nữa.
Sau khi về tới nhà, trong nhà cũng hơi lạnh nhưng ấm hơn bên ngoài. Hạ Nhược Tâm cởi áo khoác trên người con gái, khoá lại áo khoác bên trong con một cái, không để ý thật đúng có rằng đây chỉ là quần áo chứ không phải một đứa trẻ.
Cô rót một cốc nước ấm, ngồi xổm xuống cho con gái uống.
"Mẹ uống." Tiểu Vũ Điểm đẩy cái cốc về phía Hạ Nhược Tâm.
"Mẹ chốc nữa uống, con yêu uống đi." Hạ Nhược Tâm cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của con, ừm, hai má ấm áp, cũng rất hồng hào.
Tiểu Vũ Điểm ôm cốc uống nước, một đôi mắt lại thỉnh thoảng liếc ra cửa, nghĩ khi nào bố về là có thể cùng nhau ăn cá.
Hạ Nhược Tâm ôm con đặt lên trên sô pha, đưa cho con búp bê, mở TV ra để bé tự chơi. Cô phải vào bếp nấu xơm, đồ ăn giữa trưa cô về đã chuẩn bị rồi, một lúc là có cơm ăn.
Tiểu Vũ Điểm ở nhà không cần cô phải nhọc lòng, bé sẽ tự chơi, sẽ rất ngoan.
Cửa bên ngoài mở, Hạ Nhược Tâm biết Cao Dật đã trở lại, động tác của cô cũng nhanh hơn một chút, đã trễ thế này, bụng hai bố con chắc cũng đói thảm.
"Bố ơi!" Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống sô pha, chạy về phía Cao Dật.
Cao Dật chỉ góc áo của mình.
Tiểu Vũ Điểm hiểu rõ kéo góc áo Cao Dật, sau đó Cao Dật mang theo bé vào toilet, anh rửa tay sạch sẽ mới nắm chặt tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, nhưng cái nắm tay này anh lại cảm thấy khuôn mặt trắng nõn hình như có gì không thích hợp, sao lại cau mày? Anh cúi xuống, mở tay nhỏ Tiểu Vũ Điểm ra.
"Sao lại bị thương?" anh một tay ôm Tiểu Vũ Điểm, từ trong ngăn tủ lấy hòm thuốc của mình.
"Tiểu Vũ Điểm té ngã." Tiểu Vũ Điểm cười, đôi mắt long lanh nước giống như lúc nào cũng có thể khóc.
Cao Dật cốc đầu bé: "Nhóc con không muốn nói phải không? Đừng tưởng bố không biết, con là đánh nhau với người khác, chúng ta là bé gái, là bé gái hiền lành, không thể cùng người khác đánh nhau, có biết hay không."
Vừa nói, anh vừa bôi thuốc sát trùng lên trên tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm đau rụt rụt tay nhỏ, nhưng lại thực dũng cảm, một chút cũng không khóc, một giọt nước mắt cũng không chảy.
"Thật ngoan." Cao Dật khen ngợi Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm toét miệng cười, sau đó cầm ngón tay Cao Dật: "Bố, không được nói cho mẹ được không?
"Ồ, vì sao?" Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm đặt trên đùi, chỉnh lại mái tóc ngắn mềm của con.
"Đôi mắt mẹ sẽ đau đau." Tiểu Vũ Điểm đặt tay ở bên miệng, nhẹ nhàng thổi: "Tiểu Vũ Điểm thổi sẽ không đau."
"Được rồi." Trong lòng Cao Dật hơi chua xót, anh nắm nhỏ của Tiểu Vũ Điểm trong lòng bàn tay, lại mang sách mua cho bé ra, một tờ rồi một tờ giảng giải, chỉ là bụng hai người thỉnh thoảng lại réo ca hát.
Hạ Nhược Tâm từ trong bếp đi ra, đồ ăn đều được bưng ra, quả nhiên, hôm nay vẫn có có.
"Đi thôi, con yêu, ăn cơm thôi." Một tay Cao Dật bế Tiểu Vũ Điểm lên, Tiểu Vũ Điểm dựa khuôn mặt nhỏ vào vai Cao Dật, bố của bé cũng rất lợi hại, cũng có thể một tay bế bé lên giống như chú xấu xa kia.
Lúc này tại Sở gia, Tống Uyển bón cho cháu gái một miếng rồi lại một miếng cơm, hiện tại toàn bộ tâm tư quả nhiên toàn bộ đệ đặt trên người cháu gái nhận nuôi này.
"A Luật, ngày mai con mang Hương Hương đi." Đây là chủ ý của Tống Uyển muốn cho hai cha con bọn họ vun đắp tình cảm, bằng không Sở Luật coi công việc như tính mạng, sao có thể sẽ đi đón con.
Chiếc đũa trên tay Sở Luật dừng một chút, trong lòng cũng không khỏi than một tiếng, anh thật sự là không muốn mang con đi.
Ngày hôm sau, Tống Uyển đem cháu gái nhét trong lòng anh, mà anh lại nhét Sở Tương vào trong xe, lúc tới công ty, lại nhét vào trong lòng Đỗ Tĩnh Đường.
"Trước tiên em trông nó, hôm nay anh bận."
"Anh trai, anh..."
Đỗ Tĩnh Đường chỉ vào mũi của mình: "Anh bận, nhưng em cũng bận rộn chứ...."
Mà động tác Sở Luật rất nhanh, "rầm" một tiếng, đã đóng cửa để anh bên ngoài, mà trong lòng Đỗ Tĩnh Đường đang bế một đứa trẻ, sao lại cảm giác chính mình liền biến thành vú em.
Một đôi mắt to của anh nhìn chằm chằm đôi mắt nhỏ của Sở Tương trong lòng, biết đây là đứa trẻ cô nhận nuôi từ cô nhi viện, hơn nữa đã làm thủ tục nhận nuôi, đây về sau chính là con gái anh họ anh, đại tiểu thư chính thức nhà họ Sở.
Chính là, anh không thể lựa chọn, nhưng mà anh thích đứa trẻ như Tiểu Vũ Điểm, cho nên đối với Sở Tương không phải quá thích.
Chỉ có thể nói anh có cảm giác định kiến, mọi người đều nói con mình mình yêu, chính là đây không phải con mình, muốn yêu thế nào, tất nhiên, anh phải yêu cái định kiến kia trước.
Anh bế Sở Tương tới bên trong văn phòng, sai người đi mua một đống đồ ăn vặt, thật may, Sở Tương cũng xem như không có trông, cho bé ăn, cho bé chơi, bé sẽ không làm phiền người khác.
Thời điểm buổi trưa, Sở Luật đến đây đón con.