Ba Lý vẫn cho rằng anh sẽ đến, kết quả đây mới biết Sở Luật lúc này đã đi công tác, không ai biết anh đi đâu, khó trách gần đây tìm cũng không thấy người, ba Lý lau mồ hôi trên đầu, ông thấy mất mát nhưng đồng thời cũng thấy may mắn, hoá ra là không có ở đây, nếu ở đây tuyệt đối anh sẽ không để mặc cho người khác làm khó cha vợ đi.
"Ba, hay là ba về trước đi." Lý Mạn Ni khuyên ba Lý, tuy rằng ba đánh cô nhưng cô vẫn để sự thất vọng này ở ngoài, ba Lý nói như vậy chỉ muốn cho cô biết, nếu như nhà mẹ đẻ sụp đổ, về sau cô ở nhà họ Sở cũng không thể nào yên ổn, dù mấy việc này Tốg Uyển va Sở Giang cũng không để ý, nhưng với nhận thức của người khác, cô đã đắc ý lâu như vậy, luôn là cô dẫm lên người khác. Nếu như có một ngày ai cũng có thể cưỡi lên cổ cô, cô xác thật không thể chịu đựn được, cho nên chuyện nhà mẹ đẻ dù có như thế nào cô cũng sẽ không mặc kệ được, cũng sẽ không để mặc cho nhà mẹ đẻ mình phải phá sản.
Nhưng ba Lý vẫn có chút lo lắng, lại không có cách nào, cũng chỉ có thể nghe theo lời con gái nói, trước tiên trở về nhà, ông cho rằng sự tình sẽ tốt hơn một ít, nương nhờ quyền chức nhà họ Sở ít nhất công ty có thể từng ngày từng bước đi lên được. Nhưng ông đã nghĩ sự tình hết sức đơn giản rồi. Toàn bộ công ty đã gần như giải thể, đặc biệt là nhân viên kĩ thuật bên trong công ty, mỗi ngày lại có người bỏ công việc, hơn nữa càng đi càng nhiều. Hiện tại công ty so với suy nghĩ của không còn rất gian nan, không chỉ bởi vid vấn đề tài chính, mà nguyên nhân lớn nhất chính xác là ở chỗ bại lộ lớn nhất bên trong công ty mà ra.
Ba ngày sau, Sở Luật trở về.
Anh một thân mệt mỏi, mới vừa về đến nhà, Lý Mạn Ni vội vàng đi tới: "Luật, ba của em... chỗ đó..." Bước chân vôj vàng mang theo vài phần hỗn độn, cô một tay vỗ bụng mình, khó nén nôn nóng.
"Tôi còn có việc đến công ty trước." Sở Luật tuỳ tiện thay một bộ quần áo, xoay người đi qua Lý Mạn Ni, không nói thêm một dư thừa.
"Luật..." Lý Mạn Ni đột nhiên tiến lên, chắn trước mặt Sở Luật.
"Luật, đây là anh trả thù em sao?"
Sở Luật nắm chặt tay, trả thù, anh chưa từng có cảm giác mình đang trả thù, một cái câu trả thù này không thích hợp dùng với Lý Mạn Ni cùng người của nhà họ Lý, hại người đoạn tử tuyệt tôn sao có thể dùng một câu trả thù nho nhỏ là có thể đủ để giải thích, có thể giải quyết được. Đây không phải là trả thù, mà là báo thù, ngươi chết ta sống đáng giá.
Lý Mạn Ni lại tiến thêm một bước nắm chặt tay áo Sở Luật, cô muốn cười, nhưng nụ cười cực kì khó coi, hơn nữa gần đây ngủ không ngon, lại đang mang thai nên trên mặt lấm tấm tàn nhang mà lại không trang điểm, gần như già đi không ít. Những thứ đồ trang điểm, mỹ phẩm dựa vào tiền tài dường như không còn sót lại chút gì.
"Luật." Cô cố gắn cười: "Em biết em sai rồi, em biết có nhiều chuyện em làm không đúng, em xin lỗi anh, nhưng mặc kệ như thế nào, những cái sai cũng đã phạm phải rồi, chúng ta đều không thể vì quá khứ mà biện giải được, anh quên rồi sao, em đang mang thai, là con của chúng ta, là con của anh."
Lý Mạn Ni kéo tay Sở Luật đặt trên bụng nhỏ của mình để anh cảm nhận được đứa bé trong bụng, nếu cô có làm gì sai Sở Luật sẽ không cam lòng mà trách cô đúng không, đứa bé này là vô tội mà phải không.
Sở Luật đẩy tay cô ra, tiếp tục điều chỉnh lại tay áo.
"Luật...." Lý Mạn Ni mở to hai mắt, không thể tin được Sở Luật lại máu lạnh như vậy: "Sao anh có thể như vậy?" Nước mắt lã chã rơi, nhưng trong mắt Sở Luật lại là cá sấu nước mắt khiến anh ghê tởm.
Nhiều khi anh thật muốn xé khuôn mặt của Lý Mạn Ni ra, muốn biết bên dưới làn da kia đến tột cùng là con quái vật nào đang núp ở phía dưới. Trên đời này sao lại có người phụ nữ ác độc như vậy, người bên gối mình cũng hạ độc được, luôn mồm nói nghiệt chủng trong bụng là con anh.
Lúc này Lý Mạn Ni buông tay, sầu cười thảm: "Em biết rồi, rm đã biết rồi, anh muốn quay về với Hạ Nhược Tâm, cho nên muốn biến em thành Hạ Nhượn Tâm thứ hai đúng không, đồ máu lạnh, căn bản không có trái tim, chính là nói anh!" Cô ha ha nở cụ cười vô cùng chua xót.
"Cô ta cả đời này cũng sẽ không có khả năng sẽ tha thứ cho anh, vĩnh viễn không tha thứ!" Đối với một ngời đàn ông ngay cả con gái ruột của mình cũng không cứu sao Hạ Nhược Tâm có thể tha thứ, mà Sở Luật cả đời này cũng sẽ không thể nào biết được chính anh đã hại chết con gái của mình.
Con ngươi tối tăm của Sở Luật càng u ám, bên trong chậm rãi bốc cháy lửa từ địa ngục, sau đó lại nhanh chóng dập tắt. Cô nghĩ như thế nào cũng được, dù sao cũng sắp kết thúc rồi.
Anh mở cửa đi nhanh ra ngoài, khôn để ý tới tiếng gào khóc của người phụ nữ đằng sau.
Tiếng khóc của phụ nữ anh đã thấy nhiều rồi, đến nay mới biết hoá ra trên đời này chỉ có duy nhất nước mắt của một người phụ nữ là tâm bệnh của anh, khiến anh đau lòng.
Anh đi nhanh tới văn phòng, ngồi xuống, thuận tay mở máy tính, mới đi ra ngoài có mấy ngày, tư liệu công ty đã sớm xếp thành núi.
Đỗ Tĩnh Đường hấp tấp chạy vào, đặt mông ngồi phịch xuống ghế sô pha, vươn chân tay dài: "Vẫn là nơi này thoải mái nhất, rộng rãi, thoải mái."
"Đổi không?"
Sở Luật nhàn nhạt hỏi anh, vị trí tổng tài này anh rất vui lòng nhường lại.
Đỗ Tĩnh Đường giơ tay làm động tác cắt cổ, thôi đi, vị trí tổng tài khá tốt đấy nhưng anh biết năng lực mình ở đâu, nếu thật cho anh nuốt ngụm lớn như vậy thì anh thà nhảy vào trong nồi đem mình luộc chín cũng không nghĩ sẽ làm trâu làm ngựa, không có quyền cá nhân. Cứ nhìn anh họ anh thì biết, đem cả phong cảnh nhân sinh lên toàn bộ công ty, con có tên gia hoả Đông Phương Kính kia nữa, thời gian gần đây luôn bận đi công tác.
"Đúng rồi." Đỗ Tĩnh Đường lại hứng chí chạy tới trước bàn, chống tay lên bàn Sở Luật: "Sở tổng, công ty chả vợ anh sắp phải phá sản, anh không hỗ trợ sao?"
"Ồ, sắp phá sản." Sở Luật dường như không quá bất ngờ.
Đỗ Tĩnh Đường cảm giác trên mặt mình đều là mồ hôi lạnh, nào có loại con rể nào như thế này, anh ấy đây là đang không quan tâm chả vợ à?
"Tĩnh Đường, giúp anh một chuyện."