Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 531: Cũng không có cháu

Căn phòng quạnh quẽ.

Anh nhẹ nhàng thở ra, một loại cô tịch không nói rõ được, anh mất sức lực ngã ngồi trên mặt đất, đã bao nhiêu lâu rồi. Đột nhiên anh dùng tay che mặt, không tiếng động, không hơi thở, từ khe hở ngón tay, một giọt trong suốt rơi xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt, bốn giọt, sau đó, cái gì cũng không có.

Ngày hôm nay, Tống Uyển mời Thẩm Ý Quân uống trà, hai người ngồi trong một gian phòng trà, cảm giác bừng tỉnh đã cách một thế hệ.

"Đã lâu không đến đây rồi." Tống Uyển rỏ một ly trà cho Thẩm Ý Quân, thời điểm năm đó hai người là thông gia, thường xuyên lui tới, đặc biệt năm mà Sở Luật nhận sai Hạ Dĩ Hiên, ba ngày thì cũng có hai ngày đến đây nói chuyện phiếm, chỉ là ai có thể nghĩ đến, sau này trời xui đất khiến, một bước sai rồi kéo theo từng bước sai thành ra cục diện hiện giờ.

Lần này trở lại đây, các bà cũng đã già rồi, tóc điểm trắng, trên mặt cũng xuất hiện nhiều nếp nhăn, ngăn không được tuổi tác năm tháng, ngẫm lại các bà nhanh như vậy cũng đã năm mươi tuổi. Tới tuổi này rồi đều có con cháu đầy nhà, hiện tại chỉ có bạn già, có con gái, cũng không có cháu.

Thẩm Ý Quân như đã già quá nhanh, trước đây vẫn là bộ dáng bốn mươi tuổi, nhưng hiện tại như đã năm mươi, trên đỉnh đầu có mấy sợi chưa nhiễm bạc, lâu rồi bà cũng chưa chăm sóc, làn da cũng đã đen đi không ít.

Thẩm Ý Quân tiếp nhận chén trà đặt trước mặt, hương trà sâu kín, lọt vào trong tầm mắt màu trà đỏ phía trên cánh trà nở rộ, giống như đoá hoa sen, giữa gió hoa trên cõi đời, thời gian dừng lại trong kí ức.

Bà bưng chén đặt trước mặt, nhấp hương vị trà, như gột rửa trên người bà những tội nghiệt do bà gây ra, chỉ là có những thứ sao có thể tẩy sạch sẽ.

"Nghe nói Dĩ Hiên đã trở lại?" Tống Uyển cẩn thận hỏi, sợ chạm vào những nơi không tốt trong lòng Thẩm Ý Quân.

"Ừm." Thẩm Ý Quân không thích đề cập cái tên Hạ Dĩ Hiên: "Thanh danh hiện tại của con bé rất loạn, đã đưa nó đi nước ngoài rồi."

"Aizz, đứa nhỏ này..." Tống Uyển cũng không biết nói gì: "Vậy cũng tốt cho con cái, đây đều là toàn tâm toán ý, không phải tốt sao?"

Đều do bị ba chiều chuộng sinh hư, Thẩm Ý Quân còn có thể nói cái gì, từ nhỏ đã được cưng chiều trăm ngàn lần, trước nay chưa từng vì cuộc sống mà buồn rầu, cho nên đã nuôi dưỡng thành tính tình này, không biết trời cao đất rộng, coi trời bằng vung.

Tống Uyển cũng không biết nói gì cho phải: "Nếu lúc trước không tính sai thì tốt rồi, tôi thực sự rất thích đứa con Hạ Nhược Tâm kia, con bé rất hiểu chuyện." Tống Uyển nâng ly trà lên, xuống cổ họng vì trà lại dâng lên quá khứ chua xót.

Thẩm Ý Quân xoay mặt, lặng lẽ rơi nước mắt, đúng vậy, Hạ Nhược Tâm rất hiểu chuyện, nếu như không phải bà năm đó ích kỉ, có lẽ con gái bà sẽ không bị rơi xuống bước này.

Nhưng bây giờ nói có ích lợi gì, ai đúng ai sai thì còn nghĩa gì.

"Tôi còn chưa chúc mừng ba đâu." Thẩm Ý Quân không thể hiện bên ngoài vẻ mặt quá nhiều.

"Chúc mừng cái gì?" Tống Uyển nghĩ tới gần đây trong nhà cũng không có chuyện vui gì.

"Chúc mừng bà sắp lên chức bà nội." Thẩm Ý Quân cười, nhưng ý cười lại cân nhắc trong lòng, bà chú ý Tống Uyển, may là Tống Uyển không phát hiện, trong lòng bà cũng đầy vui sướng.

"Cũng không phải sao, thật vất vả mới mang thai, tôi đã đợi bốn năm rồi, nếu sớm một chút hiện tại đã được nghe một tiếng bà rồi."

Kì thật đã có thể được nghe tiếng bà rồi, Thẩm Ý Quân tự lẩm bẩm nói, âm thanh có chít mơ hồ nên Tống Uyển cũng không chú ý tới.

"Đúng rồi." Tống Uyển như vừa nhớ đến một chuyện: "Hôm trước tôi gặp Hạ Nhược Tâm, con bé khá tốt." Tống Uyển nắm tay Thẩm Ý Quân, an ủi nói: "Yên tâm đi, một ngày nào đó con bé nghĩ thông suốt hai người sẽ trở lại làm mẹ con thôi, tôi đã nhìn thấy người đàn ông kia rồi, là một người khá tốt, người đàn ông ấy còn có một đứa con hai ba tuổi, Hạ Nhược Tâm rất yêu mến."

"Phải vậy không?" Thẩm Ý Quân cười, ý cười chưa kịp trong mắt đã rời rạc.

"Tôi..." Đột nhiên bà định nói ra chân tướng, khônng biết có thể vãn hồi cái gì hay không, nếu không xảy ra những chuyện đó, không có những chuyện trời xui đất khiến, nhất định Nhược Tâm cùng Sở Luật sẽ là một đôi người người hâm mộ.

"Sao vậy, sao tôi lại cảm giác bà có tâm sự?" Tống Uyển lại rót cho Thẩm Ý Quân một chén trà: "Chúng ta cũng đã sống bao nhiêu năm rồi, nếu như bà có việc gì, bà cũng không cần giấu diếm, hãy nói trực tiếp cho tôi, nếu như có thể tôi sẽ giúp, nhất định sẽ không từ chối."

"Ừm, không có việc gì. Lời nói đến môi lại giữ lại, Thẩm Ý Quân không nói ra chuyện Tiểu Vũ Điểm, nói ra ai cũng có gia đình rồi, bà vẫn không quên đã đồng ý với con gái không nói, bà không thể lúc này nói chuyện này ra được, cho dù đó là Tống Uyển bà nửa lời cũng không nói.

Hai người lại hàn huyên một hồi, chỉ là cuối cùng cũn không nói ra, thời gian đã qua lâu như vậy rồi, hoá ra vẫn không thể trở về như ban đầu.

"Chốc nữa Tiểu Luật sẽ đến đón tôi, cũng thuận tiện tiễn bà một đoạn luôn." Tổng Uyển nói với Thẩm Ý Quân vừa vặn hai bà đều tiện đường.

"Không cần đâu, tí nữa tài xế nhà tôi sẽ đến đây." Thẩm Ý Quân khéo từ chối, kì thật là bà vẫn không thể nào muốn cùng nhà họ Sở quan hệ thân thiết hơn.

Tống Uyển có một cảm giác không nói nên lời, có chút thất vọng đi.

Sau đó không lâu, Sở Luật đã lái xe đến.

"Vậy tôi đi trước." Tống Uyển gật đầu một cái với Thẩm Ý Quân, sau đó ngồi lên xe Sở Luật. Sở Luật đối với Thẩm Ý Quân không nóng không lạnh, không nhiều độ ấm.

"Tiểu Luật, con không thích dì Thẩm à?" Khi không có người, Tống Uyển mới hỏi ra những lời này, bà có thể giải thích thay con nếu như không phải không thích, khuôn mặt anh sẽ không có biểu tình như vậy.

"Vâng, không thích." Sở Luật cũng không nói dối: "Như vậy mẹ cũng không cần thế."

Tống Uyển cũng không nói nữa, bà biết, đứa con trai của bà là vì Hạ Nhược Tâm, bà vẫn luôn nhớ năm đó lúc trước đi Hạ Nhược Tâm có nói, nếu bà là mẹ của cô thì tốt biết bao, chỉ đáng tiếc, bà không phải mẹ cô mà là mẹ của Sở Luật.

"Haizz..." Bà không khỏi than một tiếng, đặt tay lên khoé mắt hiện lên một tầng hoa văn tinh tế. Không trải qua tuổi trẻ, trước kia sẽ không đề cập đến.

________________________

"Tiểu Luật, khi nào thì Mạn Ni về? Cũng ở nhà mẹ đẻ khá lâu rồi."

"Khi phải về, tự nhiên sẽ trở về." Sở Luật đáp một tiếng, đưng xe lại, sau đó đi xuống mở cửa xe Tống Uyển ra ngoài, bà đang nói thế nào lại ngừng lại, hoá ra đã về đến nhà.

Hôm nay uống trà nhưng một chút cũng không thoải mái. Về sau vẫn là thôi đi, hai người thật sự không có gì để nói.

Sở Luật đưa Tống Uyển về nhà rồi mới quay xe về nhà mình, căn nhà trống vắng lạnh lẽo ấy, anh sớm đã thành thói quen, anh mở cửa, không nghĩ rằng trong nhà lại có tiếng TV.

"Đã về rồi?" Anh khẽ hừ một tiếng, rốt cuộc vãn ngồi không yên đi.

"Luật, em đã về rồi!" Lý Mạn Ni nghe tiếng cửa mở, biết là Sở Luật đã về, hôm nay cô trang điểm thật thời thượng, bụng chưa hiện rõ ra ngoài, dáng người cũng thon thả, không giống với những bà mẹ mang thai mập mạp. Cô như một con bướm bay múa, nhẹ nhàng mà đến.

Sở Luật không để ý tránh xa, coi Lý Mạn Ni như không tồn tại.

"Luật..." Lý Mạn Ni không thể tin nổi mở to hai mắt, anh thế mà lại né tránh cô, không sợ cô bị té ngã sao.

"Anh vì cái gì?" Sắc mặt cô trắng bệch: "Em biết, em biết hết, cô ấy vẫn luôn là người anh muốn tìm, vẫn luôn tồn tại trong trái tim anh, kết quả chính anh tự mình đánh mất, nhưng mà Luật, em cũng là vợ của anh, em cũng có tình yêu sâu nặng với anh, hơn nữa chúng ta cũng đã có con rồi, anh nhẫn tâm nhìn con không có một gia đình hoà thuận hay sao?"

Sở Luật ngồi xuống một bên sô pha, thuận tay cầm điều khiển nhấn một cái, tắt TV lại, lúc này bên trong phòng khách rộng lớn chỉ có tiếng thở hai người, thỉnh thoảng còn có tiềng nức nở của Lý Mạn Ni.

"Mạn Ni, em không có gì muốn nói với tôi sao?"

Sở Luật vắt hai chân lên nhau, giọng nói anh rất nhẹ, nhưng lại nện một đòn rất mạnh trên Lý Mạn Ni, anh lại cho cô cơ hội, xem cô có thể nắm chắc hay không.

Muốn nói, Lý Mạn Ni không khỏi rùng mình một chút, muốn nói gì, có thể nói cái gì.

"Không, không có!" Cô cúi đầu, đặt tay lên bụng nhỏ còn chưa nhô cao, nắm chặt, sau đó đi thẳng đến ngồi bên cạnh Sở Luật.

"Luật, anh làm sao vậy, sao đột nhiên lại hỏi vấn đề này?"

"Không có gì." Sở Luật đứng lên, xoay người lên lầu đi đến thư phòng, anh đã cho cơ hội, nếu không cần, đừng trách anh không khách khí.

Lý Mạn Ni ôm ngực, nơi này luôn khẩn trương, giống như bị một bàn tay gắt gao nắm được, thậm chí còn khó hô hấp, mà đây là người đàn ông chăn gối cùng cô bốn năm, càng ngày càng âm dương quái khí, cũng càng khó lí giải. Anh như gần như xa, căn bản không thể nào chấp nhận.

Mà ba cô còn muốn Sở Luật đến nhà một lần, nhưng cứ một lần lại tan rã trong không vui.

"Luật, ba mẹ bảo chúng ta cuối tuần đến nhà ăn cơm." Cô nhẹ nhàng chú ý sắc mặt Sở Luật, lại phát hiện từ trên mặt anh không biểu hiện một chuý tâm tư nào, bọn họ bốn năm vợ chồng, hiện tại hoá ra chỉ như hai người xa lạ, như vậy bốn năm nay rốt cuộc có tình yêu hay không, cô đã không biết nữa.

"Có thời gian rồi nói." Sở Luật hời hợt trả lời cái nào cũng được với Lý Mạn Ni, anh đứng lên, lấy tập công văn, không nói một lời, là anh muốn đến công ty.

Lý Mạn Ni cảm giác toàn thân uỷ khuất, anh đây là rốt cuộc muốn cô thế nào, cô không nói lời châm chọc nhưng lại như cảnh cáo. Hiện tại tạo thành như này là do cô sai sao?

Đúng vậy, đây không phải tất cả là cô sai, Sở Luật chiếm toàn bộ trách nhiệm, nếu ngày không lấy Sở Luật, sợ là toàn gia đình cô đã bị anh lột da huỷ cốt rồi, nào còn có tư vị còn sống.

***

"Anh, anh mặc kệ sao?" Đỗ Tĩnh Đường chống tay lên bàn, một lúc sau lại thấy không thoải mái, đặt luôn cằm nằm trên bàn.

"Quản cái gì?" Sở Luật ném tư liệu lên bàn, ngồi trở lại sô pha: "Không cần để anh xem khuôn mặt này."

"Mặt em làm sao?" Đỗ Tĩnh Đường vỗ vỗ khuôn mặt so với mặt con gái còn bóng loáng non mịn hơn, sau đó từ trong túi lấy ra một chiếc gương, chỉ kém không tô son dặm phấn thôi.

"Sao em lớn lên lại có thể đẹp trai như thế này! So với những tiểu thịt tươi trên TV chỉ có đẹp trai hơn, nhìn dáng người này, diện mạo này, toàn thân cơ bắp, thật là hoàn mĩ."

"Cút." Sở Luật một cước đá chân, có chút nhịn không nổi sự quấy rầy của Đỗ Tĩnh Đường.

Đổ Tĩnh Đường để lại gương vào túi quần, vẫn còn chưa sợ chết, nhỏ giọng nói: "Anh họ, công ty cha vợ anh đang bị chặn đường làm ăn, anh mặc kệ?"

"Vì cái gì muốn xen vào?" Dở Luật cười, nụ cười kia thật đúng là nụ cười ác ma, giống như một ngọt lửa dường như sẽ đốt cháy tất cả.

"Vì cái gì mà mặc kệ?" Đỗ Tĩnh Đường cảm giác chính mình cũng thấy choáng váng, vẫn thấy ngốc, đó là cha vợ anh đấy, nào có con rể nào nhìn công ty cha vợ sụp đổ mà mặc kệ, lại nói Sở Luật không phải là không có năng lực, trái lại anh chỉ cần động một tay chỉ điểm một chút, liền có thể kéo cha vợ lên khỏi nguy cơ phá sản. Nhưng hiện tại anh ấy lại chẳng quan tâm, thậm chỉ còn thêm dầu vào lửa, quá là không bình thường, tuyệt đối không bình thường.

Anh hồ nghi nheo hai mắt, trực giá nhạy bén nói cho anh, điều này nhất định có ẩn tình, đúng vậy nhất định có cái gì mà anh không biết.

"Bọn họ ăn cái gì thì sẽ khiến cho bọn họ nhổ ra." Giọng nói không cao không thấp làm Đỗ Tĩnh Đường không khỏi giật mình, ông trời ạ, anh thật sự không có nghe lầm chứ, chính xác là Sở Luật cố ý, cố gắng muốn chỉnh việc buôn bán của cha vợ, cái này không có lí do, cũng không khoa học nha, nơi nào đó của anh bắt đầu hiểu ra, chính là liên quan đến Hạ Nhược Tâm, theo tính khí của anh họ, sẽ chỉnh cha vợ sau đó sẽ li hôn đi.

Không đúng, cái này không đúng nha.

Đỗ Tĩnh Đường nghĩ đến đau đầu, cũng không nghĩ ra.

Anh họ anh tuy rằng không phải người tốt, nhưng bản chất lại koong quá kém, anh ấy có nguyên tắc của mình, con người tuy rằng hơi kém một ít nhưng cũng không đến mức chặn đường làm ăn của cha vợ, hơn nữa hiện tại Lí Mạn Ni còn đang mang thai, hoạ không kịp con cái, lại thù hận như vậy cũng không thể do một tay thai phụ, càng không thể suy đoán được, quá không khoa học.

Anh ôm đầu, cái này thậg sự đau đầu, rốt cuộc chỗ nào không đúng?

Nhưng anh lại không biết Sở Luật đối với gia đình họ Lý không chỉ làm mỗi thế. Nếu sự tình ẩn đằng sau anh đã biết, anh nhất định sẽ hỏi một câu, rốt có bao nhiêu thù hận, thế nhưng làm được đến đây sự tình đã không có nhân tính.

*Chương này ta gộp 2 chương liền nha. Không biết có phải do anh Luật nhỏ 4 giọt nước mắt làm ta nổi hứng dịch luôn 2 chương hay không =)))