"Hai tòa cổ thành hoang phế kia diện tích không lớn, chắc không phải là đô thành." Diệp Phi Hồng lắc đầu.
"Khu vực này khẳng định không chỉ có ba tòa cổ thành." Tả Đăng Phong nhíu mày lắc đầu. Lần trước lúc tiến vào sa mạc Diệp Phi Hồng đã từng vẽ vị trí ba tòa thành cổ hoang phế của khu vực này, hôm đó hắn đã phát hiện ra ba tòa thành này nằm theo kỳ môn độn giáp. Hắn đã từng nghĩ đến chuyện tìm ra những tòa thành khác đã bị sa mạc che phủ để dựng lại trận pháp cũ vây khốn âm tính hỏa xà, nhưng vì không biết nhân tố khởi động trận pháp nên mới bỏ qua ý định đó.
"Tôi không hiểu, mấy tòa thành vứt đi quanh đây với trận pháp này thì có quan hệ gì?" Diệp Phi Hồng cầm lấy túi nước uống một ngụm.
"Tôi mới nói rồi đó thôi. Trận pháp này là một đề toán phức tạp, việc tôi cần phải làm là tìm các manh mối rải rác, rồi dùng chúng để suy tính ra đáp án. Tôi không biết đầu mối nào dùng được, tóm lại manh mối càng nhiều càng có lợi." Tả Đăng Phong giải thích.
"Đã hiểu. Nhưng chung quanh đây chỉ còn có ba tòa thành, những thứ khác bị cát bao phủ hết rồi, biết tìm ở chỗ nào? " Diệp Phi Hồng lấy lương khô đưa cho Tả Đăng Phong.
"Những tòa thành này nằm theo kỳ môn độn giáp, chúng ta có tính ra vị trí đại khái của những tòa thành còn thiếu." Tả Đăng Phong cầm lấy lương khô cắn.
"Quanh đây vẫn còn tòa thành cổ khác?" Diệp Phi Hồng hỏi.
"Sau này tôi ăn lúc nào mặc tôi, không cần lo cho tôi đâu, không cần thiết." Tả Đăng Phong không trả lời câu hỏi của Diệp Phi Hồng mà nhíu mày răn cô. Diệp Phi Hồng chỉ đưa lương khô cho hắn, còn cô lại không ăn gì.
"Quanh đây hẳn phải còn mấy tòa thành cổ nữa." Diệp Phi Hồng vội lấy một cái bánh bột ngô.
"Kỳ môn độn giáp thuộc về môn học dự đoán, không thích hợp dùng để bày trận. Nguyên lý của kỳ môn độn giáp chỉ có tám cửa hưu. sinh. tổn thương. đỗ. cảnh. kinh. chết. khai. Nói cách khác chung quanh còn phải có năm tòa thành nữa. trong đó một tòa hẳn là đô thành." Tả Đăng Phong vừa ăn vừa giải thích.
"Để tôi vẽ lại vị trí ba tòa thành kia cho anh." Diệp Phi Hồng chìa tay, ý bảo đưa cô giấy bút.
"Cơm nước xong xuôi nói sau." Tả Đăng Phong khoát tay.
Ăn xong thì đã tới gần giữa trưa, Diệp Phi Hồng vẽ lại vị trí ba tòa thành, đánh dấu khoảng cách giữa các nơi. Tả Đăng Phong cầm lấy xem kỹ, thấy khoảng cách ba tòa thành với nơi này không bằng nhau, cái xa nhất hơn ba trăm lí, cái gần nhất chỉ khoảng tám mươi dặm.
Bát ‘môn’ trong kỳ môn độn giáp gồm hưu. sinh. tổn thương. đỗ. cảnh. kinh. Tử. khai. Bày trận dựa theo lý luận bát môn không nhất định phải tuân theo Âm Dương Ngũ Hành, nói cách khác trận pháp không nhất định phải là hình tròn. Tả Đăng Phong đã biết được ba cửa, sau một giờ suy tính, Tả Đăng Phong xác định được vị trí đại khái của tòa thành cổ thứ tư.
"Tôi đi rồi cô phải chú ý an toàn." Tả Đăng Phong cõng hòm gỗ, nói với Diệp Phi Hồng.
"Những cái... thành cổ đó đều đã bị cát vàng chôn mất. Anh cầm cái này đi, có thể dùng nó để thăm dò xem dưới lớp cát có kiến trúc hay không." Diệp Phi Hồng chỉ hai cây thương dài dùng để đối phó âm tính hỏa xà.
"Không cần. Linh khí của tôi có tính xuyên thấu, có thể dò được độ sâu ba trượng." Tả Đăng Phong nói xong đi ra lều.
Thập Tam chạy ra trước. Tả Đăng Phong vốn định để Thập Tam ở lại giữ nhà, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Trước khi đi hắn đào cho Diệp Phi Hồng hai cái rễ cây thật to. Ban đêm ở đây rất lạnh, nhóm lửa vừa giúp sưởi ấm, vừa dọa được đám quái vật còn sót lại không dám tới gần.
Diệp Phi Hồng tiễn hắn đi, cũng chẳng hỏi chừng nào hắn về.
Tòa cổ thành họ từng vào ở hướng chính nam, hai tòa còn lại ở hướng Đông Nam và chính đông, hai chỗ này cũng phải tới xem một cái, không thể bỏ sót bất kỳ manh mối nào.
Sau giờ ngọ là lúc nóng nhất trong ngày, Tả Đăng Phong và Thập Tam lăng không xuôi nam. Đến chạng vạng tối hắn đến được tòa cổ thành ở hướng đông nam.
Thành này có diện tích tương đương cái trước. Giếng nước ở đây đã sớm khô cạn nên bình thường có rất ít người tới. Cũng nhờ không có người giày xéo nên kiến trúc trong thành được bảo tồn gần như nguyên vẹn. Nhưng dù sao cũng đã qua hơn hai nghìn năm, lớp tường thành bên ngoài không còn đầy đủ, kiến trúc bên trong đều đã rách nát, trong thành là một lớp cát vàng rất dày.
Thành cổ được xây bằng gạch nung từ đất, nằm ở trạng thái giữa giữa bùn đất và gạch. Chúng cứng hơn bùn đất. Ai cũng biết nung gạch chỉ cần 600 độ là đủ, nhưng đốt đất thì phải cần tới 800 độ, nung sứ thì ít nhất phải một ngàn hai trăm độ. Ba loại vật liệu này xuất hiện có trước có sau, đi theo dòng chảy của niên đại, nên chỉ cần nhìn vật liệu xây là biết cái thành này được tạo nên từ trước thời Hán rất lâu.
Tả Đăng Phong phóng ra linh khí đẩy lớp cát trên mặt đất đi để kiểm tra nhà cửa. Hắn tìm thấy một cái hộp để đựng đồ ăn. Loại đồ này người Châu Á hầu như không dùng, chỉ có người nước ngoài đi thám hiểm mới dùng chúng để đựng lương khô, cho thấy chỗ này từng có người ngoại quốc đi qua.
Tả Đăng Phong nhíu mày. Liên minh tám nước sau khi chiếm được Bắc Kinh thì thu gom vô số bảo vật của Trung Quốc mang đi khắp nơi trên thế giới. Những món đồ này đều là đồ vật chế tác tinh mỹ xa hoa, giá trị xa xỉ, làm dậy lên một làn sóng thu mua đồ cổ Trung Quốc trên toàn thế giới, dẫn đến vô số người nước ngoài chạy tới Trung Quốc tầm bảo. Phát hiện thành cổ Lâu Lan và Đôn Hoàng Phật động đã dẫn người ngoại quốc đến vùng biên thuỳ Tây Bắc. Đám Quỷ tây dương này đến đâu là vơ vét sạch sẽ của nhân dân đến đó, ngay cả cái lông gà cũng không bỏ sót. Quỷ tây dương đã lùng sục nơi này, thì các manh mối nhất định sẽ bị phá hư hầu như không còn.
Quả nhiên Tả Đăng Phong bận rộn hơn hai giờ mà không tìm được cái gì, thứ duy nhất thu hoạch được là hai hộp đồ hộp và nửa bình rượu tây. Bình rượu tây vẫn còn tỏa mùi rượu, hình khắc bên ngoài bình còn rất rõ ràng, cho thấy chúng bị rơi ở đây chưa lâu lắm. Đồ hộp có thể ăn. Rượu cũng có thể uống.
Tả Đăng Phong nghĩ ngay đến việc mang hai thứ này về cho Diệp Phi Hồng nếm thử. Hắn giật mình, sao hắn lại nghĩ tới Diệp Phi Hồng? Rồi hắn tự biện bạch, Vu Tâm Ngữ và Ngọc Phất đã không thể ăn gì, nếu không sẽ không tới phiên Diệp Phi Hồng.
"Không được. Mình phải suy nghĩ thật kỹ." Tả Đăng Phong tựa người vào tường, cố gắng suy nghĩ. Hắn phải biết vì sao hắn lại nhớ tới Diệp Phi Hồng trước tiên, nếu không nghĩ ra, trong lòng hắn sẽ rất khó bình tĩnh.
Lẽ ra, người đầu tiên hắn nhớ tới phải là Vu Tâm Ngữ và Ngọc Phất, tại sao lại là Diệp Phi Hồng? Hắn muốn biết tình cảm của mình có còn chắc chắn hay đã bị phân tán rồi.
Thập Tam sớm đã biết Tả Đăng Phong có tật hay tự lầm bầm một mình, nên rất phối hợp đi đào đào góc tường, nó đã ngửi thấy mùi của chuột sa mạc.
Tả Đăng Phong nghĩ một hồi đã rút ra kết luận. Hắn quan tâm Diệp Phi Hồng là xuất phát từ bản tính thiện lương mà thôi. Hắn luôn chiếu cố những người ở bên cạnh mình, không bạc đãi người khác. Diệp Phi Hồng là bạn của hắn, đi theo hắn đến sa mạc này, hắn có nghĩa vụ phải quan tâm cô. Còn yêu hay không yêu thì đã quá rõ ràng rồi. Yêu một người sẽ có bản năng sở hữu mãnh liệt. Nếu có ai đụng vào Vu Tâm Ngữ hay Ngọc Phất, hắn nhất định sẽ đại khai sát giới. Tuy hắn cũng có thể vì Diệp Phi Hồng đại khai sát giới nhưng sẽ không tự mình ra tay, cũng là nổi giận nhưng chỉ là loại nổi giận vì người khác khi dễ bạn bè của mình mà thôi.
"Cô là bạn của tôi, nên tôi tốt với cô thôi." Tả Đăng Phong lầm bầm.
Tuy ở đây không tìm được manh mối có ích, nhưng Tả Đăng Phong cũng không thất vọng. Hắn vốn không đặt hy vọng gì ở đây, nên nhặt được nửa bình rượu tây hắn đã thấy vui. Lần này đi ra ngoài quên mang rượu theo, tuy rượu tây có mùi không hấp dẫn, nhưng tốt xấu gì cũng là rượu.
Tả Đăng Phong đứng đó chờ Thập Tam bắt được con chuột sa mạc xong mới rời chân đi, mà Thập Tam bắt được con chuột rồi lại thả nó ra, nó chỉ bắt theo bản năng, chứ không ăn thứ ấy.
Vì đã là cuối mùa thu, nên buổi tối trong sa mạc không có rắn rết xuất hiện. Đến canh ba, hắn đã tới tòa thành cổ thứ ba.
Lúc vừa qua canh hai thì đã bắt đầu có bão cát, Tả Đăng Phong vốn định đến tòa thành cổ thứ ba để né bão cát, không ngờ thành cổ lại bị hư quá nặng, chỉ còn là một đống phế tích, căn bản không thể nào tránh gió.
Cũng may gió cũng không lớn, Tả Đăng Phong tìm một góc chờ bão cát đi qua. Hắn quan sát hoàn cảnh chung quanh. Tòa thành này to hơn hai tòa thành kia nhiều, nhưng cũng là chỗ bị hư nghiêm trọng nhất. Theo lý thuyết thời sau này con người không phá hư được bao nhiêu, nên nguyên nhân làm nó hư nặng chỉ có thể là chiến tranh từ 2000 năm trước. Theo quy mô của tòa thành thì nơi đây thời đó hẳn là một chỗ đóng quân trọng yếu, chắc là của nhà Hán.
Sáng sớm hôm sau gió ngừng, Tả Đăng Phong bắt đầu đi loanh quanh đào bới.
Hắn phải xác định kẻ phá nát nơi này là Hung Nô hay là Hán triều. Nếu không tái hiện lại được lịch sử, sẽ rất khó phỏng đoán năm đó tính cách của người đương quyền Bành quốc năm đó, như vậy sẽ không biết được âm tính hỏa xà là tự mình chạy ra hay là được họ thả ra. . .