"Thật ra chỉ cần anh muốn, có rất nhiều người nguyện ý làm bạn với anh." Diệp Phi Hồng khẽ cười.
"Nếu tôi mất đi linh khí tu vi. không ai còn muốn làm bạn với tôi đâu." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Hắc hắc." Diệp Phi Hồng cười.
Tả Đăng Phong nhắm mắt nằm xuống định nghỉ ngơi. nhưng vừa mới muốn ngủ đã nghe thấy tiếng Diệp Phi Hồng xuất đao bên ngoài. mở mắt ra nhìn. thấy có mấy con quái vật còn sót lại chạy đến uống nước bên hồ. Diệp Phi Hồng đuổi theo bọn chúng.
"Đừng, cho chúng nó uống đi." Tả Đăng Phong cản Diệp Phi Hồng.
Diệp Phi Hồng nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong quay người về lều.
Tả Đăng Phong biết cô nghi hoặc, nhưng không giải thích. Diệp Phi Hồng không hiểu hắn. Hắn không phải thích giết người, chỉ cần không làm địch với hắn hoặc ngăn cản hắn làm việc hắn muốn làm, hắn sẽ không tùy tiện lạm sát.
Đến lúc mặt trời lặn Tả Đăng Phong tỉnh giấc. Diệp Phi Hồng thấy hắn tỉnh dậy thì nằm xuống nghỉ. Tả Đăng Phong đi ra khỏi lều, tới chỗ trận pháp tam hoàn. Thập Tam cũng đi ra lều, nhưng nó không đi theo Tả Đăng Phong mà đi đuổi đám quái vật hình người đang uống nước bên hồ. Tả Đăng Phong thấy thế cũng không ngăn cản nó vì những vật kia không tạo thành uy hiếp đối với nó.
Tả Đăng Phong cúi đầu nhìn trận pháp, cẩn thận tìm dấu vết để lại. Âm tính hỏa xà hàng năm đều ngủ đông, có nghĩa năm nào nó cũng ra vào trận pháp. Hơn hai nghìn năm trôi qua, 2000 lần ra vào, dù là thế nào cũng phải có dấu vết mài mòn, hắn phải tìm ra dấu vết đó.
Đi quanh một vòng, Tả Đăng Phong đã có thu hoạch. Tảng đá ở mé chính nam bị mài mòn nặng hơn hẳn những chỗ khác, hơn nữa vết mòn còn bị hơi nghiêng ra hướng bên ngoài, đây là do sức nặng tạo ra từ bên ngoài lúc âm tính hỏa xà bắt đầu tiến vào trong trận.
Nhưng thu hoạch cũng chỉ có vậy, dấu vết khi vào vòng trong thì đã biến mất. Chính xác mà nói là bị che dấu. Trước giờ trong rừng chết sống rất nhiều quái vật hình người, tay chúng rất sắc nhọn, quanh năm đến ven hồ uống nước đã cào nát những phiến đá xung quanh, những... vết cào này đã làm lẫn lộn mất dấu vết âm tính hỏa xà uốn lượn đi vào trong trận.
Phía nam là thuộc hỏa, Chu Tước, một trong Tứ đại thánh thú cổ đại chính là đại biểu cho hướng nam. Phía nam là hỏa, màu đỏ, đối ứng với âm tính hỏa xà nên nó tiến trận từ hướng chính nam không thể nghi ngờ là hoàn toàn chính xác.
Tả Đăng Phong tiếp tục đi kiểm tra các hướng đông nam tây bắc, Tây Nam, Đông Nam, Đông Bắc, Tây Bắc. Cách kiểm tra đơn giản nhưng tiêu hao rất nhiều linh khí, và còn cần Diệp Phi Hồng trợ giúp. Lúc này sắc trời đã tối. ánh sáng không còn đủ, Diệp Phi Hồng không nhìn thấy rõ, nên Tả Đăng Phong phải chờ đến sáng sớm hôm sau.
"Cô cẩn thận quan sát chỗ này, nhìn xem chỗ nào nó hạ xuống thấp, chỗ nào cao lên." Tả Đăng Phong dẫn Diệp Phi Hồng tới chỗ giao giữa hướng chính nam và Tây Nam.
"Được." Diệp Phi Hồng không rõ lắm Tả Đăng Phong muốn làm gì nhưng cô không hỏi nhiều.
"Biên độ hạ xuống hay cao lên không rõ lắm đâu, cô phải nhìn cho kỹ." Tả Đăng Phong dặn.
Diệp Phi Hồng gật đầu.
Tả Đăng Phong đến chỗ vị trí trung tâm thả một ít ký hiệu rồi vọt lên cao, dồn linh khí vào tay, đánh một chưởng vào tảng đá màu trắng.
Trận pháp ở đây không phải đơn thuần chỉ là trận pháp mà bên trong còn xen lẫn cơ quan. Nhân tố để khởi động cơ quan chính là sức nặng từ bên ngoài, nên bên dưới tảng đá nhất định có giấu nút nhấn điều khiển.
Hắn đánh vào tảng đá trắng vì ở hướng chính nam này, tảng đá này chiếm diện tích lớn nhất.
"Có động. Chìm xuống khoảng nửa tấc, nhưng lại cao trở lên rồi." Diệp Phi Hồng hô to.
"Nó có động là được rồi." Tả Đăng Phong hạ xuống đất.
"Tìm đường phải dùng nhiều sức như vậy à?" Diệp Phi Hồng nghi ngờ hỏi. Tả Đăng Phong đánh một chưởng đó, uy lực rất mạnh.
"Để khởi động cơ quan không cần phải dùng nhiều sức như vậy, nhưng tôi muốn xác định ở dưới này có cơ quan tồn tại hay không. Nếu dùng sức quá nhỏ, cô sẽ không nhìn thấy được sự biến hóa của nó. Được rồi, đổi sang hướng khác." Tả Đăng Phong đi về hướng đông nam.
"Không động". "Không động". "Không động" . . .
Liên tiếp bảy lần lăng không công kích, bảy phương vị còn lại không hề nhúc nhích. Tả Đăng Phong đã hiểu. Ở vòng ngoài, chỉ có hướng chính nam là dùng được, bảy hướng còn lại đều chỉ là bài trí mà thôi.
"Tại sao lại chỉ có một phương vị nhúc nhích, không phải nói ít nhất có tới ba biến hóa sao? " Diệp Phi Hồng nghi hoặc.
"Vòng ngoài chỉ là cánh cửa lớn thôi, vào cửa lớn còn phải qua rất nhiều cửa nhỏ nữa. Trong cửa nhỏ còn có cửa nhỏ hơn. Trừ phi đi đến vòng thứ ba, nếu không không thể sớm kết luận được." Tả Đăng Phong vẩy vẩy hai tay.
"Có phải tiếp tục thí nghiệm vòng thứ hai không?" Diệp Phi Hồng đi vào vòng giữa.
"Ừ, nhưng chờ một chút, để tôi lấy lại sức đã. " Tả Đăng Phong nói. Tám lần lăng không công kích hắn đều là dùng toàn lực, lực phản chấn làm hai tay hắn run lên.
"Chúng ta phải kiểm tra từng cái để tìm ra đường phải không? " Diệp Phi Hồng gật đầu.
"Nếu kiểm tra được hết thì tôi đã phải cám ơn trời đất rồi." Tả Đăng Phong gật đầu. Nếu Khương Tử Nha năm đó quả thực chỉ bố trí cơ quan ở dưới những chỗ hữu dụng, còn những chỗ khác chỉ là để trang trí, thì hắn quả thực có thể dùng cách thí nghiệm này để tìm được tuyến đường chính xác.
Vòng giữa toàn là đá màu đỏ, chia làm hai mươi bốn khu vực. Diện tích vòng này nhỏ hơn vòng ngoài, nên Tả Đăng Phong không cần phải tốn nhiều sức bằng vòng ngoài.
"Động". "Động". "Động" ...
Mấy tiếng hô “động” của Diệp Phi Hồng nằm trong dự liệu của Tả Đăng Phong, không có động mới là không đúng. Nhưng Diệp Phi Hồng lại hô động luôn một lèo 24 lần, làm trong lòng Tả Đăng Phong lạnh toát.
"Đều động cả, có phải không thể lộ ra đường đúng hay không?" Diệp Phi Hồng thấy Tả Đăng Phong chau mày thì đoán ra kết quả.
"Đúng vậy. Khương Tử Nha không để lại góc chết nào." Tả Đăng Phong lắc đầu.
"Khu vòng màu đen không cần thử à?" Diệp Phi Hồng hỏi.
"Thử xem." Tả Đăng Phong đi vào vòng trong, cả tám phương vị của vòng này đều có phản ứng.
"Đừng vội, chắc phải còn biện pháp khác." Diệp Phi Hồng an ủi.
"Tôi không sốt ruột. Tôi đã chuẩn bị tâm lý ở đây năm tháng rồi, bây giờ mới được một ngày thôi." Tả Đăng Phong cười, hắn vốn cũng không đặt nhiều hy vọng vào thí nghiệm này.
"Sao lại là năm tháng? Năm tháng sau vẫn chưa tới Kinh Trập mà!" Diệp Phi Hồng khó hiểu.
"Tối đa chỉ năm tháng. Năm tháng sau dù có được hay không tôi cũng phải đi ra ngoài. " Tả Đăng Phong quay người đi về lều.
Diệp Phi Hồng đi theo sau, không hỏi gì nữa.
"Sao cô không hỏi tôi ra ngoài làm gì." Tả Đăng Phong vừa đi vừa hỏi.
"Hỏi điều không nên hỏi chỉ làm anh bực mình thêm thôi." Diệp Phi Hồng cười.
Tả Đăng Phong nhếch miệng. Diệp Phi Hồng nói không sai. Nếu cô hỏi, hắn nhất định sẽ không nói. Hắn chính là muốn về bổ sung hàn khí vào cơ thể cho Ngọc Phất, hắn rất muốn Diệp Phi Hồng hỏi vì chỉ cần Diệp Phi Hồng hỏi, thì hắn sẽ có lý do để chán ghét cô.
Tả Đăng Phong muốn giữ khoảng cách với Diệp Phi Hồng. Tuy hắn chẳng có ý gì với cô, nhưng hai người ở chung một chỗ làm Tả Đăng Phong cảm thấy không được tự nhiên. Có câu ‘lâu ngày sinh tình’, tuy tình đó không nhất định là tình yêu, nhưng sẽ gây nên một thói quen về sự tồn tại của đối phương.
Hắn sợ cô độc, hắn luôn muốn có ai đó bên cạnh, nhưng hắn cũng không muốn người khác thân cận với mình quá. Loại mâu thuẫn này hắn chưa nghĩ ra cách giải quyết, cũng không giải thích được cho Diệp Phi Hồng.
Nhưng rồi Tả Đăng Phong cũng tự nghĩ ra ý giải quyết. Là hắn quá nhạy cảm mà thôi. Dù trong lòng chỉ có Tâm Ngữ và Ngọc Phất nhưng như thế cũng không cần thiết phải xem những người phụ nữ khác đều là mãnh thú. Chỉ cần trong lòng trong sáng, thì không cần phải tự làm lòng mình phiền hà như vậy, huống hồ nếu chỉ vì giữ khoảng cách với người ta mà đi soi mói khuyết điểm của họ thì thật là không công bằng.
"Cái chỗ này rốt cuộc là trận pháp hay là cơ quan?" Sắp về tới lều, Diệp Phi Hồng đột nhiên hỏi.
"Là một trận pháp khởi động dựa vào cơ quan." Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
"Cơ quan thì phải có bánh răng đĩa quay gì đó đúng không?" Diệp Phi Hồng lại hỏi. Cô đã bắt đầu hiểu tính Tả Đăng Phong rồi. Chỉ cần vấn đề không liên quan đến bí mật riêng tư và chuyện cũ của hắn thì hắn đều sẽ trả lời.
"Cái cô nói là loại cơ quan bình thường, còn cơ quan ở bên dưới trận pháp này hẳn là dùng một loại chất lỏng, ví dụ như thủy ngân. Người đi ở bên trên sẽ làm cho chất lỏng bên dướilưu động. Người đi tới đúng hướng, chất lỏng sẽ chảy đúng đường, đến khi chảy đến vị trí chính xác, thì trận pháp sẽ khởi động." Tả Đăng Phong đáp.
"Vậy tiếp theo chúng ta làm gì?" Diệp Phi Hồng đi theo Tả Đăng Phong vào lều.
"Tìm manh mối của trận pháp." Tả Đăng Phong cầm túi nước uống một hớp.
"Đầu mối gì?"
"Trận pháp giống như một bài toán, nhưng tôi không biết đề bài là gì, căn bản là không tính ra được đáp án, cho nên phải tìm manh mối." Tả Đăng Phong nhìn quanh không thấy Thập Tam nên đi ra ngoài xem, thấy Thập Tam đang ở chỗ lạc đà, chắc lúc nãy có quái vật lẻn tới chỗ lạc đà định tấn công nó, bị Thập Tam phát hiện ra chạy tới đuổi đi.
"Đi đâu tìm?"
"Bành quốc năm đó được phong làm chư hầu. Cách chỗ này không xa chắc chắn có đô thành của Bành quốc, chúng ta chỉ cần tìm ra cái thành đó. . ."