“Lâm đại ca hôm qua huynh cho ta leo cây.” Tô Tĩnh có vẻ đã đợi từ lâu, vừa thấy Lâm Thiên Long tới liền bất mãn chu môi.
“Khụ khụ… Hôm qua có chút việc gấp, thực ra là…” Cười ngượng nghịu, Lâm Thiên Long lén trừng Liễu Dịch Trần một cái.
Liễu Dịch Trần mỉm cười, tiếp nhận “mị nhãn” Lâm Thiên Long phóng tới.
Ánh mắt Tô Tĩnh lúc hai người liếc mắt đưa tình có chút mơ hồ, sau đó lập tức sáng rỡ.
Y kéo tay Lâm Thiên Long lắc qua lắc lại, có chút xấu hổ hỏi: “Lâm đạ ca… vị đại ca ca xinh đẹp này là ai vậy?”
“À, y là… của ta…” Lâm Thiên Long ngập ngừng, hắn không biết nên mở miệng nói thế nào. Bảo hắn trước mặt Tô Tĩnh nói Liễu Dịch Trần là nương tử của mình thì ngại muốn độn thổ.
“Nương tử.” Liễu Dịch Trần lại cười híp mắt, một chút cũng không để tâm, thế nhưng ánh mắt lại nhìn chòng chọc vào bàn tay đang kéo tay Lâm Thiên Long của Tô Tĩnh. “Ta là nương tử của hắn.”
“A?” Tô Tĩnh kinh ngạc há hốc miệng, ánh mắt đầy vẻ không dám tin. “Nương tử… Nhưng mà…”
“Phải, ta là nam nhân, nhưng ta cũng là nương tử của hắn.” Liễu Dịch Trần hơi híp mắt, lòng lại cáu kỉnh nghĩ, oắt con còn không mau buông tay Thiên Long ra.
“…” Tô Tĩnh cười nhẹ mấy tiếng, sau đó ngọt ngào gọi một tiếng: “Đại tẩu.”
Liễu Dịch Trần nhướng mày, oắt con này xem chừng không đơn giản, dễ dàng chấp nhận quan hệ của hai người như vậy.
Lâm Thiên Long bị hai tiếng “đại tẩu” này làm nghẹn họng, hắn xấu hổ nhìn Liễu Dịch Trần, nhưng y chỉ cười không nói.
“Khụ khụ, chớ gọi đại tẩu này nọ, hừm, gọi Liễu đại ca là được rồi.” Lâm Thiên Long làm thanh giọng, xoa đầu Tô Tĩnh.
“Ưm.” Tô Tĩnh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng lại ở một góc không ai nhìn thấy, lộ ra một nụ cười lạnh lùng. Thả thính lâu như vậy, rốt cuộc cá cũng cắn câu rồi. Nếu như Liễu Dịch Trần kia còn chưa quay lại, y chắc cũng chẳng còn đủ kiên nhẫn để tiếp tục chơi trò chơi này nữa.
Một nhóm ba người thúc ngựa đến Hàn Sơn tự, một lớp tuyết mỏng phủ lên mái của ngôi chùa, ba người tản bộ trên con đường mòn trong chùa, Tô Tĩnh cứ như một chú chim sẻ ríu ra ríu rít quấn lấy Lâm Thiên Long, còn Lâm Thiên Long thì vui vẻ nghe những ý tưởng kì lạ của y, hoàn toàn không chú ý tới Liễu Dịch Trần đi phía sau, mặt đã đen xì xì.
Mấy lần định đến gần Lâm Thiên Long đều bị Tô Tĩnh chen vào, ngay đến cả chủ đề nói chuyện cũng dặt xoay quanh hai người đó, lại thêm trước đó vô tình trông thấy nụ cười đắc ý của Tô Tĩnh, Liễu Dịch Trần đương nhiên không thể không biết, nhóc Tô Tĩnh này đang nhắm vào mình.
Phượng nhãn híp lại, ánh mắt Liễu Dịch Trần nhìn Tô Tĩnh có vài phần cân nhắc. Đối với y mà nói, Lâm Thiên Long là bảo bối yêu dấu của mình, đương nhiên nhìn chỗ nào cũng thấy tốt cả, chỗ nào cũng đầy ưu điểm, ngay đến gương mặt hung tợn cũng vô cùng đáng yêu. Thế nhưng, y cũng biết rõ, trong mắt người bình thường, Lâm Thiên Long chẳng phải rể hiền xuất sắc gì cho cam, càng không cần nhắc đến việc Tô Tĩnh là một nam nhân.
Vậy… sao Tô Tĩnh lại tỏ vẻ ân cần với Lâm Thiên Long như thế, hơn nữa vẻ thù địch đối với mình cũng rất đáng để cân nhắc.
Tô Tĩnh hứng thú đàm luận cùng Lâm Thiên Long về các sự tích của Hàn Sơn tự, dư quang nơi khóe mắt lại chú ý tới Liễu Dịch Trần, khi thấy ánh mắt y hướng về mình mang theo vài phần tiếu ý thì hơi ngẩn ra, sau đó lại lén chuyển tầm nhìn, trong lòng không khỏi bực bội, vì sao Liễu Dịch Trần vẫn cười được, mình đã lộ liễu đến mức ấy rồi, nếu Liễu Dịch Trần thích tên ngốc to xác này, thì không lý nào lại không ghen. Lẽ nào… y thực ra không hề thích Lâm Thiên Long, giống như mình, chỉ giả vờ thôi?
Vừa nghĩ đến đây, Tô Tĩnh không khỏi có chút tức giận nan kham, đáng chết, nếu hai người này chỉ là bằng mặt không bằng lòng, thì trò chơi này còn thú vị gì nữa.
Y thích chơi trò chia rẽ tình nhân, điểm khiến y thích thú nhất chính là trong quá trình chơi, có thể thưởng thức hàng loạt nhưng biểu cảm như đố kị, oán hận, thù địch, và khi một trong hai người bị vứt bỏ, gương mặt tuyệt vọng ấy sẽ khiến khiến tâm tình y vô cùng sảng khoái. Cuối cùng, y sẽ đứng trước mặt đôi tình nhân đó, nói với người còn lại rằng, ngươi cũng sắp rơi vào cảnh bị vứt bỏ rồi, nỗi phẫn hận của nạn nhân khi đó… cảm giác ấy, luôn khiến y đạt được khoái cảm cao trào. Cho nên, đối với trò chơi này, y chơi mãi vẫn không thấy chán.
Trước đây, ở Nhật Bản có một cặp tình nhân được mệnh danh là Thần tiên quyến lữ, y chẳng qua chỉ hạ chút thủ đoạn, để gã nam nhân phải đi xa một thời gian, đến khi hắn quay lại, thì nữ nhân của hắn đã ngồi trên người y đong đưa eo một cách dâm đãng rồi.
Gương mặt quằn quại vì ghen tuông của gã nam nhân đó khiến y thỏa mãn vô cùng, lòng y khẽ động, lại thẳng thừng câu dẫn hắ ta, sau đó hả hê ngắm nhìn gương mặt phút chốc trở nên hung ác của nữ nhân.
Hiện giờ, đôi nam nữ đó vẫn ở lại nhà của y tại Nhật Bản, ngày ngày cấu xé lẫn nhau vì tình, khó ai có thể nhận ra, bọn chúng từng là một đôi tình nhân mặn nồng.
Tình yêu ấy à, tất cả đều là phân chó, cái gọi là trung trinh, chẳng qua là bởi chưa bị quyến rũ đủ mà thôi. Hanagi Shizuwa – À không, hiện giờ là Tô Tĩnh, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười châm chọc.
Ánh mắt lần nữa nhìn về phía Liễu Dịch Trần, Tô Tĩnh cảm thấy, cần kiểm tra một chút, xem giữa hai người này có tình cảm chân thành hay không, có đáng để y bỏ thời gian chơi đùa hay không.
Nhóm ba người thăm thú một vòng Hàn Sơn tự, chỉ có Lâm Thiên Long chẳng hay biết gì là chơi đùa thỏa thê, còn nhân lúc Liễu Dịch Trần đang giải xăm, đi xin cho y một lá bùa bình an. Chỉ là, việc này trong mắt Tô Tĩnh thì vô cùng nực cười.
“Ưm…” Tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, Liễu Dịch Trần thỏa mãn nằm sấp trên lồng ngực đang phập phồng dữ dội của Lâm Thiên Long.
“Hộc… hộc…” Há miệng thở hổn hển, Lâm Thiên Long ôm chặt Liễu Dịch Trần, vô thức vuốt ve tấm lưng trần nhẵn bóng của y.
Lại vuốt ve thân thể Lâm Thiên Long hồi lâu, Liễu Dịch Trần mới lưu luyến rút côn th*t đã mềm xuống của mình ra, huyệt khẩu bị kéo căng quá độ chảy ra một lượng lớn chất nhầy màu trắng.
Rửa sạch chất nhầy dính trên cơ thể hai người một cách cẩn thận và tỉ mỉ xong, Liễu Dịch Trần ôm trọn Lâm Thiên Long vào lòng, như có như không vuốt ve bụng hắn.
“Thiên Long…” Do dự một lát, Liễu Dịch Trần mới mở lời. Y có thể nhìn ra, Lâm Thiên Long rất thích Tô Tĩnh, thế nhưng, Tô Tĩnh đó lai lịch bất minh, y không mong Lâm Thiên Long phải chịu bất cứ tổn thương nào.
“Sao?” Sau khi hoan ái vô cùng mệt mỏi, Lâm Thiên Long lúc này đã nửa tỉnh nửa mê.
“Tô Tĩnh đó… ngươi cẩn thận một chút.”
“Ừm… Hả?” Lâm Thiên Long lấy lại chút tinh thần. Mở to mắt nhìn Liễu Dịch Trần, tựa như không rõ ý tứ của y.