Tam Nhật Triền Miên

Chương 100

“Tô Tĩnh… có khả năng có ý đồ khác với ngươi.” Lòng Liễu Dịch Trần kì thực rất không thoải mái, bối bối mình khó khăn lắm mới có được, sao cứ luôn có kẻ thèm muốn.

“Với ta? Sao vậy được!” Đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Thiên Long.

“Ngươi không chú ý thấy hôm nay y ra vẻ thù địch với ta sao?” Liễu Dịch Trần không khỏi bật cười, Thiên Long của y rất chậm hiểu ở phương diện này.

“Ý…” Lâm Thiên Long nghẹn lời, hắn thực sự hoàn toàn không chú ý tới.

“Ngươi không thấy y cứ quấn lấy ngươi cả ngày hôm nay sao, ta lần nào nói chuyện với ngươi cũng chưa nổi dăm ba câu đã bị y chen vào.”

Liễu Dịch Trần nói vậy, Lâm Thiên Long lập tức nhớ lại, hom nay lúc ở Hàn Sơn tự hắn thấy có gì đó không đúng lắm, nhưng mãi vẫn không thể nghĩ ra rốt cuộc là không đúng ở chỗ nào, bởi gần đây lúc nào cũng dắt díu với Tô Tĩnh, hắn đã quen việc Tô Tĩnh quấn lấy mình ríu ra ríu rít không ngừng rồi, đã vậy còn quên béng luôn, tên Liễu Dịch Trần vốn suốt ngày bám dính lấy mình, hôm nay có vẻ như lại nói chẳng được mấy câu.

“Thế nhưng… cậu ta, chắc không thích ta đâu nhỉ.” Lâm Thiên Long luống cuống nói, người mình vốn coi như đệ đệ, lại bất ngờ bị Liễu Dịch Trần nghi là có ý đồ riêng, bất cứ ai cũng không chấp nhận được.


“Ha ha, ngày mai một mình ngươi đi gặp y, xem y nói thế nào.” Liễu Dịch Trần mỉm cười, y cảm thấy, ánh mắt Tô Tĩnh nhìn mình lúc chia tay, đã đầy vẻ thị uy, nếu không ngoài dự đoán, thì đại khái ngày mai sẽ bày tỏ với Thiên Long thôi.

“Ý, chắc không phải đâu…” Lâm Thiên Long ấp úng nói.

Liễu Dịch Trần chỉ cười đáp lại.

Lâm Thiên Long không hổ là thần kinh thô, tuy mới rồi có chút xấu hổ trước phán đoán của Liễu Dịch Trần, nhưng cũng nhanh chóng vứt nó ra khỏi đầu, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, hắn luôn coi Tô Tĩnh là đệ đệ, lại thêm, hắn đã có ái nhân hoàn mỹ là Liễu Dịch Trần đây, đương nhiên chỉ có thể từ chối Tô Tĩnh mà thôi, nếu ngộ nhỡ Tô Tĩnh bị từ chối mà xảy ra hậu quả gì đó, thì đây là điều mà hắn không tài nào đoán trước được, dẫu sao đoán cũng không ra, chẳng bằng không nghĩ ngợi thêm nữa.

“Lâm… Lâm đại ca… đệ, đệ thích huynh.” Tô Tĩnh e thẹn nhìn Lâm Thiên Long, gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu phủ một tầng hồng nhuận.

“A… ta đã có ái nhân rồi… cho nên, thật xin lỗi.” Lâm Thiên Long ngại ngùng gãi đầu, nhẹ đẩy Tô Tĩnh đang vùi đầu trong lòng mình ra. Hắn lớn đến từng này, đây là lần đầu tiên được người ta tỏ tình đó.


Không ngờ Liễu Dịch Trần lại đoán đúng, hôm nay hắn đến chỗ hẹn với Tô Tĩnh, nhưng nhìn thấy lại là một nô bộc mang theo tín vật của Tô Tĩnh. Người nô bộc đưa cho hắn một bức thư rồi bỏ đi, hắn mở ra xem, hóa ra Tô Tĩnh hẹn hắn tại Bán Sơn đình ở ngoại thành, vừa đến nơi, Tô Tĩnh mặc một thân bạch y liền bổ nhào vào lòng hắn, nói những lời kia.

“Đệ biết, nhưng… đệ sẽ không từ bỏ đâu.” Tô Tĩnh ngẩng đầu, cố chấp nhìn thẳng vào mắt Lâm Thiên Long, nghiêm túc nói.

“Đệ…” Tô Tĩnh do dự một lát, sau đó mang theo đôi chút không cam lòng mà rằng: “Đệ có thể… huynh có thể không nói với Liễu đại ca, chỉ cần được ở bên Lâm đại ca, đệ không bận tâm đâu…”

Lâm Thiên Long bị lời Tô Tĩnh nói làm cho trợn mắt há mồm, sau đó vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

“Tiểu Tĩnh, đệ biết mình đang nói cái gì không?”

Tô Tĩnh cắn môi, tựa như không biết phải dùng vẻ mặt nào để đối diện với Lâm Thiên Long.


Lâm Thiên Long thở dài một hơi: “Đệ giờ hẵng còn nhỏ, không hiểu chuyện yêu đương, tình cảm đối với ta chẳng qua chỉ là tình huynh đệ thông thường mà thôi. Đệ phải biết, khi thực lòng yêu một ai đó, thì không thể chia sẻ người ấy với bất cứ ai.”

“Đê đương nhiên không muốn chia sẻ huynh với người khác.” Đôi mắt lanh lợi của Tô Tĩnh lúc này ngập tràn nước mắt, đầy vẻ kích động. “Thế nhưng huynh đã có Liễu đại ca rồi, nếu huynh có thể rời xa Liễu đại ca, đệ đương nhiên rất vui mừng, thế nhưng… lúc này đệ chỉ có thể tự ủy khuất chính mình mà thôi.”

“Thế nhưng ta không muốn y chịu thiệt thòi.” Lâm Thiên Long kiên quyết.

Tô Tĩnh ngẩn ra một lúc, đáy lòng có chút kinh ngạc, y không ngờ Lâm Thiên Long này lại vứt bỏ tề nhân chi phúc*. Trước giờ y dùng chiêu này, ước chừng bách phát bách trúng, nam nhân cũng thế, mà nữ nhân cũng vậy, đều có lòng tham, khi cơ hội có được cả hai người mà không phải chịu tổn thất nào tới, không ai lại bỏ qua cả, thế nhưng, bọn họ phải có lòng tham, thì y mới có cơ hội thừa nước đục thả câu, khéo léo dùng chút thủ đoạn, phá hoại quan hệ của hai người, cuối cùng biến tình nhân thành cừu nhân.

*Tề nhân chi phúc: Ý chỉ hôn nhân đa thê hạnh phúc mỹ mãn. 

“Sao…” Tô Tĩnh căng thẳng, những chiêu cuối vốn chuẩn bị sẵn sàng đều không dùng được nữa, thế này thì hỏng chuyện rồi.

“Tiểu Tĩnh, chúng ta về sau đừng gặp lại nữa, ta sẽ sớm rời khỏi Tô Châu, đệ cũng sẽ mau chóng quên ta thôi.” Lâm Thiên Long cũng thấy có chút đáng tiếc, chẳng mấy khi gặp được một đệ đệ tâm đầu ý hợp, cuối cùng lại thành ra thế này, nhưng hắn cũng biết, cách tốt nhất bây giờ là không xuất hiện trước mặt Tô Tĩnh nữa, để y dần dần lãng quên mình, thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất để chưa trị vết thương.

Nói đi nói lại, hắn cũng không quá tin chuyện Tô Tĩnh thích mình, Lâm Thiên Long trước giờ luôn là kẻ biết mình biết người, hắn hiểu rõ điều kiên bản thân không tốt, nói thẳng ra là tầm thường, nhớ lại ngày xưa hắn luôn buồn bực, tự hỏi vì sao một người ưu tú như Liễu Dịch Trần lại nhắm trúng mình, không biết có phải mắt bị đui rồi hay không. Nếu không phải sau này, Liễu Dịch Trần liên tục dùng “cơ thể” để nói cho hắn hay, y vừa ý hắn đến nhường nào, thì hắn vẫn không dám tin vào tình cảm của đối phương.


Hôm nay Tô Tĩnh chẳng qua chỉ mới quen biết hắn trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, hắn hoàn toàn không thấy trong nửa tháng này mình đã làm được điều gì đủ để Tô Tĩnh động tâm, vậy nên, hắn cho rằng, Tô Tĩnh đã nhầm tình bạn thành tình yêu.

Chết tiệt. Tô Tĩnh thầm nghiến răng, người y phái đi tìm Liễu Dịch Trần đã quay lại rồi, cũng nói rõ, Liễu Dịch Trần sẽ đến ngay thôi. Vốn dĩ định để Liễu Dịch Trần chính mắt nhìn thấy cảnh Lâm Thiên Long đồng ý lén lút qua lại với mình, nhưng không ngờ rằng Lâm Thiên Long lại nhất tề từ chối, giờ chỉ có thể nghĩ cách khác mà thôi. Y giả bộ vô cùng đau lòng, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt, đồng thời len lén dùng một góc khăn tay quẹt lên môi mình.

“Lâm đại ca… vậy… trước khi đi, huynh có thể hôn đệ một cái không?” Mắt Tô Tĩnh đỏ ửng, đáng thương ngước nhìn Lâm Thiên Long, đôi môi hồng hơi dẩu lên.

Trên môi boi một lớp xuân dược phát tác cực nhanh, lòng Tô Tĩnh thầm đắc ý, nếu Liễu Dịch Trần kia đến, lại trông thấy Lâm Thiên Long xé rách y phục của mình, không biết vẻ mặt sẽ đặc sắc đến mức nào.

Lâm Thiên Long phiền muộn nhìn Tô Tĩnh nhắm nghiền mắt, ngẩng đầu lên đối diện với mình.

Nói thật lòng, hôn một cái cũng chẳng khó khăn gì, cái khó là vị trí để hôn cơ, nhìn động tác của Tô Tĩnh, rõ ràng là muốn hắn hôn môi rồi, thế nhưng…

Lâm Thiên Long dằn lòng, đưa hai tay giữ chặt mặt Tô Tĩnh, sau đó trước tâm tình vô cùng khoái trá của y — đặt một nụ hôn lên trán.