Hoàng cung dĩ nhiên không dễ vào, đặc biệt là hoàng cung vào ban đêm.
Nhưng loại quy tắc này không hiệu quả với Quân Hoài Lang.
Bây giờ trấn giữ các cửa ở hoàng thành, ngoài Ngự lâm quân, còn có các Xưởng vệ dưới quyền Tiết Yến. Quân Hoài Lang đã đi qua cổng Tuyên Võ, đội trưởng Cẩm y vệ canh giữ cổng thành tình cờ là một trong những Cẩm y vệ đã cùng họ đến Giang Nam khi đó.
Thấy cỗ xe của phủ Vĩnh Ninh Công, đội trưởng Cẩm y vệ vội vàng đi tới.
Quân Hoài Lang mở rèm bước xuống.
Khi đội trưởng nhìn thấy đó là Quân Hoài Lang, mắt liền sáng lên, vội vàng cúi người hành lễ.
"Thuộc hạ bái kiến thế tử Vĩnh Ninh Công điện hạ!" hắn nói.
Cẩm y vệ và Ngự lâm quân ở phía sau cũng lần lượt hành lễ.
Quân Hoài Lang gật đầu, hỏi "Hôm nay Quảng Lăng vương rời cung khi nào?"
Nghe vậy, đội trưởng lắc đầu "Có lẽ hôm nay vương gia có chút chuyện trong cung, đến giờ vẫn chưa rời cung."
Điều này xác nhận mối lo lắng trong lòng Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang gật đầu nói "Ta muốn vào cung, mong đội trưởng thông báo một tiếng."
Ngự lâm quân bên cạnh chợt lộ vẻ khó xử.
Trong cung luôn canh phòng nghiêm ngặt, giờ giới nghiêm vô cùng sớm. Lúc này trời đã tối, theo cung quy, đừng nói người, dù là cấp báo từ ngoài cung cũng chỉ có thể thông qua kẽ hở cố định ở cửa cung truyền vào trong.
Vị thế tử điện hạ trước mặt hoàn toàn không có chức quan, thậm chí muốn vào cung để làm gì cũng không nói, sao có thể cho vào cung được?
"Điện hạ, hay là người đợi đến ngày mai ..." Ngự lâm quân bên cạnh nói.
Đội trưởng Cẩm y vệ liếc nhìn hắn, dừng lời của hắn lại.
Đội trưởng quay đầu, cúi người cười nói với Quân Hoài Lang "Thế tử điện hạ, không cần thông báo. Thuộc hạ phái hai người dẫn người vào, xem thử vương gia lúc này đang ở đâu."
Quân Hoài Lang gật đầu cảm ơn.
Đội trưởng nhanh chóng xoay người, cử hai Cẩm y vệ, bảo họ đi dò hỏi Quảng Lăng vương hiện giờ đang ở đâu, ổn thỏa đưa thế tử điện hạ đến đó.
Cẩm y vệ lập tức nhận lệnh, dẫn Quân Hoài Lang vào cung.
Khi người đã đi xa, Ngự lâm quân vội vàng tiến lên.
"Sao lại cứ cho người vào như vậy!" hắn nói "Còn không biết người này tại sao đến tìm vương gia, nếu làm vương gia tức giận, chúng ta không kham nổi đâu!"
Đội trưởng Cẩm y vệ liếc nhìn hắn.
"Làm vương gia tức giận?" đội trưởng vỗ vỗ vai hắn, ẩn ý sâu xa nói "Ngài ấy sẽ không. Đổi lại là ngươi, nếu hôm nay ngươi không kịp thời mời y vào, ngày mai làm vương gia tức giận, chính là ngươi."
---------
Ngự thư phòng sáng đèn tĩnh mịch.
Tiến Bảo nôn nóng đi qua đi lại ngoài Ngự thư phòng.
Vừa nãy sau khi vương gia triệu kiến thủ lĩnh kỵ binh Yến Vân xong, tâm trạng không ổn lắm. Sau đó còn tự mình xách hai vò rượu về Ngự thư phòng rồi khóa trái cửa, không cho ai vào.
Chuyện này làm Tiến Bảo gấp chết rồi.
Vương gia nhà hắn có khi nào chủ động uống rượu? Với chút tửu lượng đó, ngày thường cho người khác đủ mặt mũi cũng chưa uống được hai ly.
Nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra.
Tiến Bảo nhất thời nôn nóng, chỉ muốn đi tìm Quân Hoài Lang. Nhưng vương gia nhà hắn trước khi vào cửa đi ngang qua người hắn, đặc biệt dừng lại cảnh cáo một câu.
"Dám nói bậy nửa câu, ta sẽ lấy đầu ngươi." Tiết Yến nói.
Tiến Bảo đương nhiên không dám nhúc nhích nữa, chỉ dám nôn nóng lởn vởn trước cửa.
Nhưng đúng lúc này, Tiến Bảo nhìn thấy một bóng người tiến đến gần dưới sự dẫn đường của Cẩm y vệ.
Đêm hôm thế này, là ai đây?
Tiến Bảo vừa ngẩng đầu, thì đã thấy đó là Quân Hoài Lang.
Tiên Bảo cảm động rơi nước mắt.
Bồ Tát sống, thế nào lại là Bồ Tát sống? Ngay cả lời cầu nguyện của hắn cũng có thể nghe được, nửa đêm canh ba đến cứu rỗi hắn, không phải là Bồ Tát sống thì là gì?
Tiến Bảo cảm kích đến mức muốn quỳ lạy Quân Hoài Lang.
Khi Quân Hoài Lang bước đến bậc thang trước Ngự thư phòng, y nhìn thấy Tiến Bảo đang canh cửa, chạy xuống bậc thang cao, dừng lại trước mặt y.
"Thế tử điện hạ, người rốt cuộc cũng đến rồi!" hắn nói.
Quân Hoài Lang vội hỏi "Chuyện này là thế nào?"
Tiến Bảo lộ vẻ khó xử.
Không phải hắn không muốn nói, mà chủ tử nhà hắn đã cảnh cáo, nếu dám nói gì thì sẽ phải trả giá bằng mạng sống.
Tiến Bảo còn sống chưa đủ, tạm thời không muốn trao cái mạng mình cho vương gia.
Nhưng mà, dù hắn không nói, hiện giờ Quân Hoài Lang cũng đã ở trước cửa Ngự thư phòng, còn có gì mà y không nên biết?
Vẻ mặt Tiến Bảo khó xử.
"Thế tử điện hạ, nô tài không tiện nói." hắn nói "Tốt hơn là người đi xem đi."
Hắn chỉ nói như vậy, còn điều gì mà Quân Hoài Lang không biết?
Quân Hoài Lang cau mày, gật đầu rồi nhanh chóng bước lên bậc thang trước Ngự thư phòng.
Lại không thấy Tiến Bảo dưới bậc thang ở phía sau trông có vẻ nhẹ nhõm.
Y đẩy cửa Ngự thư phòng, liền ngửi thấy mùi rượu vô cùng nồng đậm, tản khắp nơi cùng mùi đàn hương nhẹ nhàng.
Y lướt qua tầng tầng lớp lớp màn lụa và bình phong, tìm thấy Ngự án ngày thường Tiết Yến xử lý triều chính, nhưng Ngự án trống rỗng không có ai.
Quân Hoài Lang xoay người, tìm kiếm lần nữa, thì nghe thấy tiếng va chạm cực nhỏ.
Đó là tiếng vò rượu chạm đất.
Quân Hoài Lang nhanh chóng quay đầu sang.
Tiết Yến đang ngồi trong một góc của Ngự thư phòng.
Y phục trên người không chỉnh tề, tóc hơi rối, rơi một ít trên trán và mặt.
Hắn đang ngồi trên đất, một chân duỗi dài, chân còn lại cong lên, cánh tay đặt trên đầu gối còn trong tay cầm vò rượu.
Bên cạnh có một vò rượu rỗng, nằm vất vưởng trên đất, chạm nhẹ vào thì lăn tròn sang một bên.
Tiết Yến nhướng mắt.
Đôi mắt màu hổ phách ấy, không một chút cảm xúc, lạnh lùng còn dữ tợn.
"Không phải đã nói, không cho bất cứ ai vào sao?" giọng hắn có chút khàn, trong đôi mắt hổ phách đầy tia máu nguy hiểm.
Quân Hoài Lang còn thấy trong đôi mắt đó có một màn sương mờ.
Y bước tới, ngồi xổm trước mặt Tiết Yến.
"Là ta." y nhẹ nhàng nói, đưa tay cầm lấy vò rượu trong tay Tiết Yến.
Mà vò rượu trong tay Tiết Yến, bị hắn giữ chặt, không nhúc nhích chút nào.
Tiết Yến nhìn y chằm chằm, ánh mắt không có tiêu cự.
Quân Hoài Lang kiên nhẫn chờ đợi trước mặt hắn.
Sau một lúc, dường như cuối cùng hắn cũng nhận ra người trước mặt là Quân Hoài Lang.
"... Hoài Lang." hắn khàn khàn mở miệng.
Trong nháy mắt, màn sương che mắt nhanh chóng tụ lại, trở thành giọt nước ngấn nơi khóe mắt, không kiềm nén được mà rơi xuống.
Hắn dường như đã đi một mình trong đêm tối quá lâu, cuối cùng cũng tìm được một tia sáng, cơn đau tê dại trong đêm lạnh rốt cuộc cũng dần thức tỉnh.
Quân Hoài Lang đặt vò rượu xuống bên cạnh, đưa tay lên má Tiết Yến.
"Là ta." y nói "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Tiết Yến nghiến răng không nói gì.
Quân Hoài Lang đặt tay lên bờ vai rộng của hắn, kéo hắn vào lòng.
Tiết Yến thuận theo động tác của y ngoan ngoãn nghiêng người, tựa cằm vào vai y.
Quân Hoài Lang cảm thấy những giọt nước ấm đang rơi trên cổ mình.
Y giơ tay ôm chặt Tiết Yến.
Quân Hoài Lang không hỏi thêm nữa, chỉ quỳ một gối trên đất, ôm Tiết Yến, chậm rãi vỗ về sau lưng hắn.
Tiết Yến tựa cằm vào vai y, nước mắt lặng lẽ rơi.
Trong nhất thời, xung quanh chỉ còn mùi đàn hương lượn lờ, và hơi thở run rẩy bị kìm nén của Tiết Yến ẩn trong đàn hương.
Thật lâu sau, Tiết Yến lên tiếng.
"Nếu ông ta lợi dụng ta nhiều năm như vậy, chi bằng dứt khoát cứ lừa ta cả đời." hắn nói.
"Tại sao không dám nói với ta khi còn sống, lúc đó không cần đợi binh Đột Quyết, ta sẽ tự tay giếŧ ông ta."
Hắn không khóc nức nở, giọng điệu khá dữ tợn, mang theo ý hận sâu sắc.
Nhưng Quân Hoài Lang có thể nghe ra sự ấm ức ẩn chứa trong nỗi hận của hắn, giống như chú chó bị bỏ rơi không còn nhà.
Y chậm rãi vỗ về lưng của Tiết Yến, giống như năm đó xoa dịu ác mộng cho Lệnh Hoan
Qua vai Tiết Yến, y nhìn thấy một phong thư nhàu nát ở trong góc Ngự thư phòng.
Quân Hoài Lang không biết, phong thư đó do Yến vương để lại cho Tiết Yến.
Ông ta nói với Tiết Yến, từ lúc bắt đầu, đạo sĩ xác định mệnh cách sát tinh của Tiết Yến là do ông ta bày mưu chỉ kế.
Khi đó, ông ta và vua Thanh Bình đều là hoàng tử, ông ta vẫn là hoàng huynh của vua Thanh Bình, trong triều có thế lực khá lớn, người ủng hộ còn mạnh hơn vua Thanh Bình rất nhiều.
Khi đó, ông ta chưa từng đặt vua Thanh Bình vào mắt.
Nhưng khi đó, ông ta có một thuộc hạ biết suy diễn thiên tượng. Thuộc hạ này nói với ông ta, Tử Vi thay đổi, sẽ rơi vào người bên cạnh.
Yến vương không tin số mệnh nên không chấp thuận. Mãi đến khi Tiên đế đột ngột qua đời, triều đình rơi vào cảnh hỗn loạn. Trong lúc hỗn loạn, ông ta chỉ còn thiếu nửa bước, thì bị vua Thanh Bình cướp mất hoàng vị.
Lúc này Yến vương mới biết, tinh tượng đó lại chính xác như vậy.
Sau đó, thuộc hạ đó lại suy diễn cho ông ta một màn tinh tượng khác.
Người đó nói, tuy Tử Vi đã rơi vào người vua Thanh Bình, nhưng phẩm hạnh lại không tương xứng, số trời đã định sẽ có kiếp nạn. Nhưng kiếp nạn này là do con người tạo ra, về phần là phúc hay họa thì còn thuộc vào cách thực hiện.
Mấy năm sau, Thất Sát giáng thế, nếu luôn nằm cạnh Tử Vi sẽ bổ trợ cho nhau. Nếu bị Tử Vi đẩy đi, sau đó vài năm, thiên hạ đại loạn, Tử Vi rơi xuống, sát tinh sẽ thay thế.
Sát tinh đó đương nhiên là Tiết Yến.
Vì vậy, Yến vương phái hai thuộc hạ, bảo họ xóa dấu vết lai lịch cuộc sống của mình đi đến Trường An, tìm mọi cách để vào Hứa gia đang nổi bật lúc bấy giờ.
Theo yêu cầu của Yến vương, bọn họ vào Khâm Thiên Giám thông qua giới thiệu của Hứa gia, sau khi có được sự tín nhiệm của vua Thanh Bình, họ sẽ đợi Thất Sát giáng thế, rồi làm giả thiên tượng báo cáo với vua Thanh Bình, làm Thất Sát và Tử Vi xa nhau.
Đến lúc đó, kiếp số của Tử Vi sẽ đến. Yến vương không muốn đợi lâu, nên đã chuẩn bị thuốc độc cho hai thuộc hạ, bảo bọn họ nhân cơ hội hạ độc vua Thanh Bình.
Mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch của Yến vương, ngoại trừ chuyện thuốc độc mà Yến vương chuẩn bị cho vua Thanh Bình, một thuộc hạ của ông ta đã bí mật đưa cho Nghi tiệp dư lúc đó còn là Đại tiểu thư của Hứa gia.
Hạ độc không thành công, Yến vương hoàn toàn tin chỉ có Tiết Yến mới có thể mang lại sự diệt vong cho vua Thanh Bình.
Thế nên, ông ta mới bày kế để vua Thanh Bình đẩy Tiết Yến về phía mình, bản thân ông ta bồi dưỡng Tiết Yến lớn lên, trở thành một thanh kiếm sắc bén, vào hai năm trước, tìm cơ hội để đưa Tiết Yến về Trường An.
Trận chiến Yến Vân năm đó cực kỳ hung hiểm, ngay cả bản thân Yến vương cũng khó tự bảo vệ mình.
Nhưng ông ta quyết tâm cứu Tiết Yến vào giây phút cuối cùng, để thuộc hạ của mình liều chết đưa Tiết Yến về Trường An, nói với Tiết Yến rằng, dù thế nào cũng phải bảo vệ chính mình, một ngày nào đó thay ông ta đoạt về đất Yến từ trong tay người Đột Quyết.
Mà sự thật là Yến vương vốn không quan tâm đến đất Yến, thậm chí đối với ông ta mà nói, đất Yến buốt giá chính là lồng giam của ông ta, là sự sỉ nhục cả đời ông ta.
Điều ông ta thật sự muốn là Tiết Yến giữ được mạng mình, đến một ngày nào đó, Tử Vi ngã xuống, sát tinh thay thế.
Từ đầu đến cuối, tất cả những gì ông ta muốn đều là long ỷ đó. Dù có thiên mệnh trên người, cả đời này ông ta không ngồi lên được, cũng nhất định phải để cho người mà ông ta đã dạy dỗ, an bài đó, đoạt cái ghế đó đi.
Yến vương chưa từng sợ Tiết Yến sẽ biết chuyện. Vì vậy, ông ta mới thản nhiên để lại phong thư này, chỉ sau khi Tiết Yến hoàn thành những gì ông ta muốn Tiết Yến làm, sau khi phát hiện được có điều gì không đúng, mới nói tất cả những chuyện này với Tiết Yến.
Yến vương xưa nay lý trí kỹ càng, và tàn nhẫn.
Chẳng qua Quân Hoài Lang không biết tất cả những chuyện này. Y chỉ nhìn thấy phong thư nằm lặng lẽ trong góc, vo thành một cục nhăn nhúm gần như bị xé thành từng mảnh.
Y cũng không biết "ông ta" mà Tiết Yến nói là ai.
Y ôm chặt Tiết Yến cao lớn trong tay, vỗ về sau lưng hắn, má áp vào tai hắn, giọng nói trong trẻo dịu êm chậm rãi lên tiếng.
"Là lỗi của ông ta." y nói.
---------
Tử Vi là sao chủ của chòm sao Tử Vi gồm có sáu sao: Tử Vi, Liêm Trinh, Thiên Đồng, Vũ Khúc, Thái Dương, Thiên Cơ. Sao Tử Vi là một trong 14 chính tinh và còn là sao chính trong khoa tử vi nên còn gọi là đế tinh (sao vua) và được an đầu tiên trong lá số tử vi.
Về đường công danh tài lộc.
Nếu Tử Vi ở các vị trí miếu, vượng hay đắc địa thì không cần các phụ tinh tốt khác đi kém theo cũng vẫn có sự phú quý và quyền uy. Tuy nhiên nếu được các sao sau đây đi kèm thì sự phú quý càng chắc chắn hơn.
Có Thất Sát đồng cung: Thất Sát như lưỡi gươm báu, đi chung với Tử Vi càng làm cho Tử Vi có thêm uy lực.