Tiết Yến biết người mà hắn đưa về từ đất Yến đều trung thành với hắn, tuyệt đối không làm chuyện gì khác ngoài mệnh lệnh.
Nhưng đồng thời, hắn cũng biết lúc Yến vương còn sống, Yến vương trấn giữ đất Yến như thùng sắt không lọt được nổi gió, không thế lực nào nhúng tay vào được.
Ở đất Yến, không ai làm trái mệnh lệnh của Yến vương.
Sau khi nghe kết luận của thần y, Tiết Yến ngồi bên bàn trầm tư rất lâu.
Đất Yến đã mất, manh mối năm đó đương nhiên rất khó tra được. Nhưng có rất nhiều thuộc hạ ban đầu ở đất Yến đi theo hắn, muốn điều tra kỹ lưỡng, cũng không phải chuyện khó.
Nhưng mà làm sao một loại độc đã biến mất ở đất Yến nhiều năm trước lại có thể xuất hiện trong hoàng cung hiện nay?
Tiết Yến mơ hồ có câu trả lời trong lòng.
Độc này từ đâu ra, tiểu thái giám bên cạnh Tiết Duẫn Hoằng đã khai rõ ràng.
Là Nghi tiệp dư đã qua đời để lại cho Tiết Duẫn Hoằng, thuốc của Nghi tiệp dư do đạo sĩ vào cung làm tiểu quan trong Khâm Thiên Giám năm đó đưa cho cô ta để giữ mạng.
Còn lai lịch của đạo sĩ đó thì ngay cả Hứa gia cũng không biết.
Bọn họ chỉ biết đạo sĩ đó và sư phụ gã liệu sự như thần, nói là mình ẩn cư trong núi nhiều năm, gần đây mới gia nhập thế tục. Núi ở Đại Ung nhiều vô số kể, đạo sĩ ẩn cư trong núi, dĩ nhiên là không thể tra ra được.
Thế nên, Hứa gia năm đó không điều tra sâu, chứ đừng nói tra rõ chi tiết.
Tiết Yến lúc này mới mơ hồ biết được đạo sĩ đó từ đâu tới.
Hắn trầm ngâm một lát, sau đó nói "Đi, gọi Kỷ Nam tới đây!"
Tiến Bảo bên cạnh nhanh chóng đáp vâng, rồi lui ra ngoài.
Kỷ Nam là thủ lĩnh kỵ binh Yến Vân, năm nay đã bốn mươi, năm đó đi theo Yến vương khi chỉ mới mười mấy tuổi.
Trong trận chiến Yến Vân năm đó, tất cả tâm phúc của Yến vương đều chết hết, chỉ có một mình Kỷ Nam sống sót.
Chính Kỷ Nam là người cứu Tiết Yến khỏi vòng vây của người Đột Quyết, đưa hắn về biên cương Đại Ung, đồng thời giữ một đội kỵ binh Yến Vân cho Tiết Yến đến tận hôm nay.
Tiết Yến trầm mặc ngồi bên bàn.
Mặt bàn của Ngự thư phòng chạm khắc từ gỗ cổ trầm vô cùng quý giá, bốn góc chạm vàng. Trên kệ bác cổ đối diện hắn, bất kỳ đồ ngọc đồ cổ nào cũng có giá trị liên thành. Trong lư hương bằng ngọc bích chạm vàng, mùi long diên hương lượn lờ bay.
Tuy nhìn xung quanh không biết có bao nhiêu ngọc ngà châu báu, nhưng đâu đâu cũng trang trọng, tôn lên vẻ uy nghiêm quyền lực tối cao của một vương triều.
Rất ít người từ chối vị trí này.
Vua Thanh Bình năm đó tranh đoạt hoàng vị với các hoàng tử cũng chính là vì nó, Tiết Duẫn Hoằng hiện giờ chó cùng rứt giậu, hạ độc vua Thanh Bình, những thứ muốn có cũng không hề thay đổi.
Tiết Yến ngước mắt nhìn xung quanh, chỉ cảm thấy mệt mỏi và buồn bực.
Không lâu sau, Kỷ Nam đến.
Tiết Yến bây giờ cũng xem như là làm chủ hoàng thành, kỵ binh Yến Vân cũng có thể công khai, không cần âm thầm nuôi binh như hai năm trước. Tiết Yến quyết tâm tự mình đoạt về đất Yến, vì vậy hắn vẫn giữ kỵ binh Yến Vân ở lại Trường An chờ xuất phát.
Kỷ Nam mặc huyền giáp, bước vào Ngự thư phòng, quỳ xuống trước mặt Tiết Yến.
"Thuộc hạ tham kiến Quảng Lăng vương." ông hành lễ.
Tiết Yến ừm một tiếng, bảo ông đứng dậy.
"Có chuyện cần ngươi làm." hắn nói.
Kỷ Nam đứng dậy, đợi lệnh của Tiết Yến.
Tiết Yến nói "Độc mà Hoàng thượng trúng không màu không mùi, cực kỳ khó phát hiện, có thể khiến thân thể bại liệt, không nói được, giống như phế vật."
Tiết Yến dừng lại, bình tĩnh nhìn Kỷ Nam.
Kỷ Nam vẫn đứng đó, đợi hắn nói tiếp.
Tiết Yến nhìn ông chậm rãi nói "Đại phu nói, độc này đến từ đất Yến. Ta muốn ngươi điều tra, độc này từ đâu ra."
Hắn chăm chăm nhìn Kỷ Nam.
Lại thấy Kỷ Nam quỳ xuống.
"Vương gia, trước khi Yến vương điện hạ qua đời, đã từng căn dặn thuộc hạ." ông nói "Trong tay thuộc hạ có một phong thư, do Yến vương điện hạ để lại cho người. Ngài ấy nói, sau này khi nào người yêu cầu điều tra những chuyện liên quan đến đất Yến, thì giao thư này cho người."
Kỷ Nam cúi đầu hành lễ nói "Yến vương điện hạ nói, đến lúc đó, chuyện mà người muốn tra rõ đều sẽ có đáp án."
Tiết Yến chăm chăm nhìn ông.
Kỷ Nam lấy ra phong thư từ trong ngực.
Tiết Yến lên tiếng.
"Đừng đưa cho ta." hắn nói.
Động tác của Kỷ Nam không dừng lại.
Một phong thư đóng dấu sáp kín được lấy ra từ trong ngực ông.
"Thu về đi." Tiết Yến nhìn ông rồi nói tiếp.
Kỷ Nam bước tới, cầm phong thư bằng hai tay dâng đến trước mặt Tiết Yến.
Tiết Yến biết, dù Kỷ Nam nghe theo lời hắn, là thuộc hạ của hắn, nhưng Kỷ Nam và cả kỵ binh Yến Vân đều là di sản mà Yến vương để lại cho hắn.
Bọn họ thuộc về Yến vương chuyển sang thuộc về Tiết Yến, nhưng vĩnh viễn, chủ tử của bọn họ là Yến vương.
Đây là di mệnh của Yến vương, Kỷ Nam sẽ tuyệt đối phục tùng. Cũng như ông chưa từng nói với Tiết Yến về sự tồn tại của phong thư này, Kỷ Nam giờ đây kiên quyết giao phong thư này vào tay hắn.
Tiết Yến biết trong thư viết những gì.
Hắn từ nhỏ lớn lên ở đất Yến, hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ nơi này hay những người ở đó.
Hắn muốn điều tra, nhất định là vì sự thật nào đó đã bày ra trước mặt hắn.
Nếu Yến vương đã chuẩn bị trước lời giải thích, vậy thì chuyện này chắc chắn là do ông ấy làm.
Tiết Yến vẫn luôn biết.
Hắn biết Yến vương là đối thủ mạnh nhất của vua Thanh Bình trong lúc tranh đoạt hoàng vị, nếu ban đầu không phải do vua Thanh Bình tính kế thêm nửa bước, ông đã không phải là người thất bại. Mặc dù vậy, Yến vương cũng chừa cho mình một đường lui, để vua Thanh Bình không thể dồn những huynh đệ khác vào chỗ chết, sau khi lên ngôi, miễn cưỡng phong vương cho ông, phái đi trấn giữ đất Yến lạnh giá.
Hắn cũng biết, năm đó ở Trường An và đất Yến đều có tin đồn, khi Dung phi nương nương trên đường tiến cống vào kinh, đi ngang qua đất Yến, chỉ một ánh nhìn, trái tim của Yến vương đã hoàn toàn bị câu dẫn. Chỉ là chàng có tình, nhưng nàng không ý, Dung phi nương nương biết nàng gánh vác sứ mệnh của hai nước nên dứt khoát cự tuyệt Yến vương.
Hắn còn biết, tuy Yến vương nuôi dạy hắn từ nhỏ, nhưng nghiêm khắc đến mức không giống người thường. Mọi người chỉ nói Yến vương nghiêm khắc, cẩu thả, không có thê tử, nên không giỏi nuôi dạy hậu bối. Nhưng quá rõ ràng, dù không giỏi, cũng sẽ không ném một đứa trẻ mới bắt đầu ghi nhớ được mọi thứ vào quân doan chịu đánh, bất kể sống chết, như thể đang huấn luyện một công cụ lớn mạnh.
Những chuyện này, Tiết Yến vẫn luôn biết.
Nhưng hắn cũng biết, từ nhỏ đến lớn, hắn là sát tinh, đất Yến có lạnh đến đâu, thì đó cũng là nhà và là chốn về duy nhất của hắn.
Cây có có rễ, con người cũng vậy. Dù có cắm rễ trong cái lạnh buốt giá, thì đó cũng là chốn về của hắn, là nhà của hắn.
Đây cũng là lý do tại sao Tiết Yến luôn cố chấp muốn đoạt đất Yến về Đại Ung.
Tiết Yến cầm phong thư trong tay, chăm chăm nhìn nó.
Sức tay của hắn siết chặt không thể kiểm soát, làm dấu sáp vỡ ra từng mảnh.
Sau một lúc, hắn lên tiếng.
"Cút ra ngoài." hắn nói.
---------
Quân phu nhân dĩ nhiên rất tức giận.
Hiện giờ bà ngầm chấp nhận mối quan hệ giữa Tiết Yến và Quân Hoài Lang, đó là sự thật, Tiết Yến tìm đến mỗi ngày, bà nhìn thấy, nhưng mắt nhắm mắt mở, cũng là sự thật.
Bà cũng biết, người trẻ tuổi dính như keo, ôm ấp quấn quýt, không phải rất bình thường sao?
Nhưng điều bà không thể chấp nhận là con trai bà bị người ta ôm ấp trong tay chịu ức hϊế͙p͙.
Bà chưa từng nghĩ đến điều này, đột nhiên bắt gặp Tiết Yến ức hϊế͙p͙ con trai nhà mình ngay trước mắt bà.
Lý nào lại thế!
Quân phu nhân thẳng thừng đuổi khách, đồng thời dạy dỗ đàng hoàng con trai nhà mình một trận.
Quân Hoài Lang vui vẻ tiếp nhận lời quở trách của mẫu thân, lúc mẫu thân đã nguôi ngoai kha khá, liền cười cười rồi rót cho bà một tách trà.
"Người không cho Tiết Yến vào cửa, cũng không phải là cách." hắn nói "Cửa nhà tường viện này sao có thể ngăn hắn chứ?"
Quân phu nhân nghiến răng "Hắn còn dám vào?"
Quân Hoài Lang nghiêm túc gật đầu.
Quân phu nhân tức giận rầm rì một tiếng.
"Vậy thì để tiểu tư cầm gậy đánh hắn đi!" bà nói.
Quân Hoài Lang mỉm cười.
Y khá hiểu Tiết Yến, biết không qua bao lâu, hắn sẽ không kiềm được mà trèo tường vào.
Quân phu nhân vẫn chưa nguôi giận với Tiết Yến, bà cố ý đối chọi với hắn, ở lại chỗ Quân Hoài Lang không đi.
Tiết Yến lại chậm trễ không đến.
"Có lẽ đang bận chuyện gì đó." Quân Hoài Lang nói.
Quân phu nhân lườm y "Con hiểu quá nhỉ."
Dù vậy, bà vẫn không đi.
Hai người ngồi với nhau rất lâu, cho đến khi chạng vạng, cũng là lúc tiểu tư đến thúc giục dùng bữa tối.
Quân phu nhân nói "Mẹ thấy tường của phủ nhà này, hoàn toàn ngăn được hắn." bà nói.
Quân Hoài Lang cau mày, không nói gì.
Thấy y không trả lời, Quân phu nhân nhìn sang, trên mặt y không hề có ý cười, lông mày nhíu lại.
"Sao vậy?" Quân phu nhân nghĩ Quân Hoài Lang không vui vì Tiết Yến không đến.
Quân Hoài Lang lắc đầu.
"...... con cảm thấy có gì đó không ổn." y nói.
Quân phu nhân khó hiểu "Chắc là có chuyện cần làm, không ổn chỗ nào?"
Quân Hoài Lang lắc đầu đứng dậy.
"Mẫu thân dùng cơm trước đi." y nói "Con đi xem thử."
Y luôn cảm thấy có chuyện gì đó không hay đã xảy ra.
Đối với y, đây chẳng qua là một phỏng đoán vô căn cứ. Nhưng trong lòng Quân Hoài Lang bất giác lo lắng, cảm thấy bất an.
Y nghĩ thầm, dù không có chuyện gì xảy ra, y cũng muốn đi xem thử.
Quân phu nhân vội vàng đứng dậy.
"Con đi xem thử?" bà hỏi "Đi đâu xem thử?"
Quân Hoài Lang dừng lại.
"Đến hoàng cung." y nói.