Tà Thiếu Dược Vương

Chương 416: Có người mua mạng của ngươi

Hôm nay kinh thành rất náo nhiệt, bởi vì là ngày Lam Phủ Thiên Tông khai tông lập phủ. Sau ngày năm đại thế lực khuếch trương Minh Ngọc Hoàng Triều hai ngàn năm nay, lần đầu tiên có người dám thành lập tông phái ở trong phạm vi khống chế của Minh Ngọc Hoàng Triều.

Hơn nữa còn mở tại kinh thành, đây tuyệt đối là đại sự động trời.

Tên yêu nghiệt truyền kỳ Lam Thiên này lại dùng phương thức như vậy trở về. Cho dù Nhậm gia vừa mới nội đấu, tranh đoạt quyền thế cũng không thể che phủ được ánh hào quang của Lam Phủ Thiên Tông.

Bởi vì mấy ngày gần đây người kinh thành đều thấy có rất nhiều người bay qua bay lại trên bầu trời.

Trước kia ngẫu nhiên thấy có người bay qua, nhưng mà cũng không nhiều. Dù sao tình huống kinh thành đặc biệt, mỗi một gia tộc đều không cho phép kẻ khác bay qua bầu trời nhà mình, cho nên cho dù là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh cũng không dám tùy tiện bay qua.

Nhưng bây giờ lại khác, mỗi người tới đều không phải là tầm thường, có không ít yêu thú cường đại, thậm chí đại yêu hóa hình, bọn họ đều tiến vào Lam Phủ Thiên Tông. Mặt trời vừa lên, những tia sáng chiếu vào, Lam Phủ Thiên Tông hôm nay long trọng vô cùng. Lam Thiên dẫn theo Phương Kỳ tiến vào chủ điện, chủ điện sa hoa vô cùng, quy mô không kém hoàng cung chút nào.

Theo lý thuyết, đây đã là tội lớn, nhưng mà lúc này không ai để ý tơi - Lý gia đương đại gia chủ, Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều bệ hạ giá lâm... Người tới đều không ai bình thường, nhưng khi tiến vào lại trở thành bình thường. Lam Thiên ngồi trên cao, hai bên có người tiếp đãi, người quan trọng tới hắn chỉ khẽ gật đầu, chắp tay một cái, nhưng cũng không hơn.

Mà hoàng đế thân chinh cũng có đãi ngộ giống nhau, không có gì khác biệt. - Phụ hoàng! Hắn quá càn rỡ rồi. Ngài đích thân tới chúc mừng, hắn lại dám coi thường như vậy. Lam Thiên hắn tưởng hắn là ai? Tam hoàng tử Lý Văn Công ở bên tức giận nói.

Vốn đi theo phụ hoàng tới là để uy phong bát diện, lại không nghĩ tới sau khi tiến vào lại trở thành tầm thường. Chỉ có một gã Âm Dương Cảnh dẫn bọn họ tới một chỗ ngồi, hơn nữa cũng không phải là vị trí đầu não.


Đùa gì thế, phụ hoàng chính là Hoàng đế Minh Ngọc Hoàng Triều, cho dù đến năm đại gia tộc cũng phải ngồi ở vị trí cao nhất.

Cho dù tông chủ tông môn ở trước mặt phụ thân cũng không dám tự phụ như thế. Tên Lam Thiên này thật càn rỡ, quá kiêu ngạo đi, phụ thân tới gã còn không đi ra nghênh tiếp, ngay cả đứng lên cũng không, lại chỉ gật đầu một cái.

Tam hoàng tử Lý Văn Công từ nhỏ lớn lên ở hoàng gia, luôn quan niệm phụ hoàng là trời. Không chỉ Lam Thiên, còn xú nữ Phương Kỳ kia nữa, ả là cái thá gì, trước kia mình cũng lười phản ứng, thấy mình đều phải hành lễ, vậy mà bây giờ lại ngồi lỳ ở đó ra chiều vênh váo, đáng chết. Tội đáng chết vạn lần.

Quá tức giận, tam hoàng tử cũng không dùng thần thức trao đổi mà rỉ vào tai hoàng đế.

Tuy lúc này có rất nhiều người, nhưng mà chỉ cần người công khai nói chuyện, mọi người đều nghe được. Lý Văn Công vừa nói vậy, không ít người xung quanh đều nhìn lại, thậm chí Lam Thiên và Phương Kỳ cũng đều nhìn lại.

Mà Phương Thiên Ân gương mặt co rúm, bởi vì người ngồi bên trên chính là nữ nhân của hắn.

- Ngươi thì biết cái gì, hôm nay chúng ta tới chúc mừng, mặc dù là ở trong kinh thành nhưng mà... Chúng ta cũng là khách. Hoàng đế khi mang tam hoàng tử đến đã sớm nghĩ tới chuyện này rồi, cũng không tức giận mà lại phất tay bỏ qua. Lam Thiên cũng không nói gì, trong lòng tự nhiên biết ý đồ của hoàng đế. - Tông chủ Ngự Phong Tông Trường Phong Vạn Lý, đích thân đến chúc mừng Lam Phủ Thiên Tông khai phủ lập tông.

- Liên minh 3800 Vân Hải, chúc mừng Lam Phủ Thiên Tông khai phủ lập tông.

- Tông chủ Thánh Đan Tông chúc mừng Lam Phủ Thiên Tông thành lập, bản nhân bế quan cho nên đặc phái trưởng lão tông môn tới trước chúc mừng. Tiếp đó mười mấy tông chủ tông môn khác nhau đi vào chúc mừng, tiếp đó là thế lực lớn, người đại gia tộc. Ngay cả tông môn xa xôi hẻo lánh, ít khi nghe thấy cũng tới chúc mừng.


Lý Văn Công nghe được mà trợn tròn mắt, không dám tin vào mắt mình. Tên Lam Thiên này rốt cuộc định giở trò gì?

Khai phủ lập tông, trách không được phụ hoàng không lên tiếng, rồi lại... Rồi lại có nhiều tông môn mình chưa hề nghe qua như vậy tới chúc mừng, thậm chí ngay cả Thiên Hải Tông cũng phái người tới. Rốt cuộc là thế nào?

- Người đâu, lập tức tra rõ xem có chuyện gì, tại sao lại có ít người tới như vậy? Tại sao lại phái nhiều đại biểu tới như vậy? Những tán tu lợi hại kia sao lại không tới, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì. Lam Thiên trong lòng tính toán sáng lập ra truyền thuyết thuộc về hắn, chấn động cả Minh Ngọc Hoàng Triều, để mọi người biết sự lợi hại của Lam Phủ Thiên Tông hắn. Nhưng mà bây giờ còn xa chưa đủ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, người đâu? Những người đó đâu rồi?

.......... Sâu trong Đông Hoang mấy ngàn dặm, xung quanh không một dấu người, yêu thú hoành hành khắp nơi. Nhậm Kiệt ẩn tàng trong Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ mô phỏng khí tức của Đan Diệu đợi địch nhân tới.

Hắn cũng không biết biện pháp này có thành công hay không, nhưng mà tuyệt đối không thể bỏ qua khi có cơ hội.

- Oanh... Đột nhiên thần hồn lực dò xét được một cỗ lực lượng xuất hiện cách đó 5000 dặm. Chỉ mấy lần chớp động đã xuất hiện cách đó mấy trăm dặm, rõ ràng dùng bảo vật tốc độ cực nhanh.

Trải qua lần này thực lực vọt tăng, lại có nhiều lá bài tẩy và lĩnh ngộ sâu hơn cho nên Nhậm Kiệt mới mạnh bạo đối mặt với địch nhân. Cho dù có nguy hiểm cũng tự tin ứng phó được. Nhậm Kiệt tuyệt đối không thể để một mình Đan Diệu đối mặt với nguy hiểm.

Bằng vào Xuyên Không Toa, rất nhanh Đan Vô Kinh xuất hiện trên đỉnh đầu Nhậm Kiệt, vừa xuất hiện lập tức ngây ra, người đầu? Nhìn phía dưới lại chỉ thấy một người mang một cái mặt nạ cười quỷ dị, mà khí tức lại phát ra từ chỗ hắn. Chuyện quái gì đây?

- Nếu như ngươi là người do tiểu nha đầu kia sử dụng Huyễn Chân Tiên Ngọc mô phỏng ra thì ta cũng thật bội phục ngươi. Lại còn dám lưu lại, không kiêng kỵ dụ ta tới đây. Xem ra ngươi không biết ta là người thế nào, không biết không sợ sao? Đan Vô Kinh chậm rãi đáp xuống, khóe miệng cong lên, giễu cợt nói: - Nhưng ngươi mô phỏng được khí tức này, nếu không phải là kẻ bị nàng lợi dụng chết thế thì cũng là kẻ thân quen với nàng. Ta không quản là ai, ngươi đều phải chết. Chủ động nói ra mọi chuyện ta còn cho ngươi chết thống thống khoái khoái. Còn không đợi ta sưu hồn thì ngươi chỉ còn nước hôi phi yên diệt.

Không muốn nhiều lời, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. Tay chậm rãi nâng lên, Đan Vô Kinh cách không chụp tới Nhậm Kiệt.

- Không cần biết bối cảnh của ngươi, biết cũng giống nhau. Tàn Hồn ta giết người cần cóc quản các ngươi là ai. Có người muốn mua cái mạng của ngươi. Nhậm Kiệt hừ lạnh một tiếng, hai tay mở ra, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ ầm ầm mở rộng, trong nháy mắt đại trận hình thành, thiên địa biến mất, hai người xuát hiện trong một mảnh thiên địa trắng xóa.