Tà Thiếu Dược Vương

Chương 415: Điên cuồng đột phá, dẫn địch

Trong nháy mắt hương khí kia bao bọc lấy thân thể Nhậm Kiệt.

Đây là? Nhậm Kiệt không khỏi ngây người, đây là gì? Phải biết với cảnh giới của Nhậm Kiệt hôm nay, bất kỳ dược phẩm, đan dược gì, hoặc là phối trí thứ tốt gì, hắn chỉ cần ngửi là biết tình huống cụ thể.

Nhưng cỗ mùi hương này hắn chỉ đoán được mười mấy thành phần trong đó, mà trong đó ẩn chứa hàng vạn loại, thậm chí còn nhiều hơn. Mà mười mấy loại kia một loại Nhậm Kiệt cũng chưa từng thấy qua, phần lớn đều dùng cảnh giới và kinh nghiệm đoán ra.

Rốt cuộc là gì? Nhưng lúc này Nhậm Kiệt cũng không mở miệng ra được mà hỏi.

Vừa định dùng thần hồn lực trao đổi với Đan Diệu, nhưng mà đột nhiên đoàn dược khí kia bỗng nhiên sáp nhập vào cơ thể Nhậm Kiệt.

- Oanh... Nhậm Kiệt cảm thấy thân thể giống như nổ tung, phần da thịt tiếp xúc với Đan Diệu dược lực lại sáp nhập vào kinh người hơn, mà nhiều nhất là miệng.

Lực lượng như lũ vỡ đê tràn vào ngực. Nếu không phải cỗ lực lượng này rất đặc biệt, lực xung kích khá nhua hòa, nhất là có Đan Diệu hỗ trợ khống chế thì Nhậm Kiệt cảm giác, chỉ bằng cỗ lực lượng này cũng đủ lấy mạng mình rồi.

Tiểu nha đầu này rốt cuộc làm gì? Hôm nay chẳng những bí ẩn không được giải cởi mở, mà càng lúc càng nhiều, hơn nữa lại còn làm tới bực này. Nhậm Kiệt không còn lời để nói, chỉ biết bất đắc dĩ.

Thời điểm này không quản hắn ra sao, hẳn chỉ còn cách liều mạng vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết, dùng thần hồn lực khống chế, điên cuồng hấp thu, hóa giải những dược lực này, để cho bản thân mình sử dụng.

Nếu nhìn từ bên ngoài, Nhậm Kiệt và Đan Diệu hoàn toàn trần trụi ôm nhau, bị một đoàn dược khí bao phủ bọn họ bên trong.

- Phốc! Cũng không bao lâu sau, Đan Diệu cắt đứt liên hệ cỗ dược khí với Nhậm Kiệt. Nhưng do mạnh mẽ cắt đứt mà nàng trực tiếp phun ra một búng máu, cả người hư nhược thiếu chút nữa ngã xuống đất.

Nhưng khi nhìn thấy dược khí bao quanh Nhậm Kiệt, nàng lại cảm thấy đáng giá, mặc dù còn chưa làm nữ nhân của phiếu cơm lão đại nhưng ít ra nàng cũng mang lại điều tốt nhất cho phiếu cơm lão đại.

Vốn nàng cũng không dám làm thế, bởi vì nàng biết cỗ lực lượng ẩn chứa trong người mình kinh khủng bực nào, nhưng lại không nghĩ tới phiếu cơm lão đại lại có thể thừa nhận được. Chính vì Nhậm Kiệt thừa nhận được Thần Tiên Túy lại còn luyện hóa Tinh Vẫn Hỏa Diễm nên nàng mới đám mạo hiểm như vậy.

Bụng bảo dạ, nhưng khi ánh mắt nhìn thấy Nhậm Kiệt trần như nhộng, lại nhìn mình cũng vậy, khuôn mặt tái nhợt không khỏi hiện lên vẻ xấu hổ, vội vàng lấy y phục ra mặc vào.


- Phiếu cơm lão đại, ta phải đi, ngươi phải đợi ta, ngươi phải nuôi ta cả đời. Cảm nhận Huyễn Chân Tiên Ngọc chấn động càng lúc càng mạnh, Đan Diệu lảo đảo đi tới cạnh Nhậm Kiệt, lưu luyến nhìn mấy lần mới rời khỏi sơn cốc. Ra khỏi sơn cốc nàng thúc dục một kiện pháp b ảo mang mình phi hành bay tới chỗ sâu Đông Hoang.

Nhậm Kiệt nghe được lời nàng nói, cũng biết nàng rời đi, nhưng lại không có biện pháp cản lại, bởi vì hắn chưa thể khống chế được cỗ lực lượng kia của Đan Diệu.

Nhậm Kiệt không có biện pháp khống chế, cho nên chỉ biết liều mạng hấp thu, liều mạng tích lũy lực lượng.

Lần đầu tiên Nhậm Kiệt không muốn đề thăng thực lực, không muốn tiếp tục tu luyện, nhưng bây giờ hắn không làm được, hơn nữa cũng không có biện pháp khống chế dược khí không cho sáp nhập vào cơ thể mình.

Thứ này quá kinh khủng , Nhậm Kiệt cảm thấy lực lượng mình không ngừng đề thăng. Vừa mới đột phá Âm Dương Cảnh dương hồn tầng hai, lại lần nữa đột phá. Dương hồn tầng ba.... Dương hồn tầng ba đỉnh phong... Dương hồn tầng bốn... Dương hồn tầng năm...

Cỗ dược khí này quá khổng lồ, hiệu quả còn rõ rệt, còn mạnh hơn cả lực lượng thủy hệ Nhậm Kiệt hấp thu trong Hải Thần Châu lúc trước.

Nhanh hơn, nhanh hơn, phải nhanh hơn. Nhậm Kiệt điên cuồng thúc dục Ngọc Hoàng Quyết hấp thu lực lượng, hắn phải nhanh đi cứu Đan Diệu.

Tiểu nha đầu lúc đi cũng không nói gì, nhưng khẳng định có vấn đề, nhất định là chuyện nguy hiểm. Nếu không thì sẽ không nói vậy, lại càng không làm loại chuyện này.

Mau, mau mau hấp thu dược khí này, phải mau tìm nàng, không thể để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương nàng, đây là ý nghĩ duy nhất của Nhậm Kiệt lúc này.

Nhậm Kiệt liều mạng vận chuyển Ngọc Hoàng Quyết, liều mạng dùng thần hồn lực hấp thu dược khí đề thăng tu vi bản thân. Hấp thu, đề thăng, hấp thu nữa, lực lượng lại gia tăng, ít hay nhiều Nhậm Kiệt cũng không để ý, hắn chỉ có một ý niệm là phải nhanh hấp thu hết cỗ dược khí đang không ngừng tràn vào thân thể mình.

Vẫn còn dư lại tám thành... Bảy thành. Sáu thành. Năm thành... . . . Thời gian dần trôi, cỗ dược khí càng lúc càng ít đi, tu vi Nhậm Kiệt càng lúc càng gia tăng.

- Oanh... Cỗ dược khí cuối cùng rót vào người Nhậm Kiệt, bị hắn dung hợp, hấp thu, Nhậm Kiệt phóng mạnh lên cao, dưới sự khống chế của thần hồn lực, Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ thu lại, trong nháy mắt tiến vào người Nhậm Kiệt.

Trong tiếng nổ ầm ầm, Nhậm Kiệt đã phóng lên cao vạn trượng, thần hồn lực tản ra dò xét xung quanh. Trời vừa sáng, bất tri bất giác một đêm đã qua, mặc cho thần hồn lực Nhậm Kiệt mạnh cỡ nào, dò xét ra sao cũng không phát hiện tin tức gì. Cũng không biết tiểu nha đầu kìa chạy đi đâu rồi.

Quan trọng là khối Huyễn Chân Tiên Ngọc trên người nàng rất thần kỳ, nếu không phải mình ở gần, nàng biến ảo thành hình dạng khác, hoặc thay đổi gì đó thì rất khó phát hiện ra.


Đông Hoang này hoang vắng mênh mông, còn lớn hơn cả Minh Ngọc Hoàng Triều và các quốc gia chung quanh cộng lại. Nhậm Kiệt lục soát từng tấc đất tìm tiểu nha đầu, nhưng lý trí nói cho hắn biết là không thể nào, nhưng mà trong lòng hắn lại vô cùng khó chịu và áp lực.

- A.... Hắn điên cuồng rống lên, tiếng rống tạo thành một sóng xung kích đánh tan mây trên trời, khiến mười mấy dặm xung quanh trở nên sáng sủa.

Đời trước rống lên có thể phát tiết, mà bây giờ lại không hiệu quả. Nhậm Kiệt cũng tử từ lấy lại bình tĩnh và tỉnh táo.

Tiểu nha đầu này phải giả nam, cuối cùng phải buộc rời đi, rõ ràng rất bất đắc dĩ. Rốt cuộc là kẻ nào khiến nàng phải chịu nhiều đau khổ như vậy.

Mình rất nhiều địch nhân, nàng cũng biết. Hoàng thất, Thánh Đan Tông, Lam Phủ Thiên Tông, Phương gia, Cao gia, còn một số thế lực khác. Địch nhân của mình cũng rất mạnh, từ điểm này xem ra, tình huống nàng phải đối mặt phải nguy hiểm hơn gấp trăm lần mình. Cho dù hiện tại nguy hiểm hơn một chút cũng không tới mức như thế. Tồn tại vượt qua tông môn, tồn tại càng cường đại hơn, đó là...

- Vô...Thượng...Đại...Giáo. Nhậm Kiệt gằn từng chữ một, ngẫm lại biểu hiện của tiểu nha đầu , chỉ khi đối mặt với Tàn Hồn nàng mới đặc biệt lo lắng, sợ mình bại lộ chọc vào Tàn Hồn. Sau này mình dây dưa với Tàn Hồn nàng cũng không biết, mình cũng không có thời gian nói chuyện với nàng.

Nàng cũng trốn tránh đề cập chuyện này với mình. Trên thực tế Nhậm Kiệt cũng mơ hồn nhận ra tồn tại cường đại hơn cả tông môn từ khi nhận được Hải Thần Châu như vô thượng đại giáo này rồi.

Thì ra là có tồn tại vượt qua cả tông môn.

Cho dù không phải nàng lo lắng, sợ hãi là vô thượng đại giáo, ít nhất cũng là cấp bậc như Tàn Hồn, không biết Tàn Hồn có tính là vô thượng đại giáo hay không?

- Tiểu nha đầu ngươi, trời sập thì thế nào, đừng nói là vô thượng đại giáo, cho dù đầy trời thần phật thì thế nào? Nhậm Kiệt nhìn bầu trời nói. Trước khi đi nàng còn dâng hiến tất cả cho mình, bao gồm cả Tinh Vẫn Hỏa Diễm, Thần Tiên Túy, hay dược khí luôn ở trong người nàng, giúp mình đột phá.

Đột nhiên Nhậm Kiệt nghĩ tới một chuyện. Lúc mập mạp nói mình đừng cố cản trở cỗ dược khí kia, thì khối Huyễn Chân Tiên Ngọc trên người nàng có phản ứng. Nói như vậy là có người đang truy tung nàng, mà nàng cảm nhận được nguy hiểm tới gần.

Trong đầu Nhậm Kiệt hiện ra một ý niệm vô cùng điên cuồng, một ý niệm to gan. Mặc dù gã biết làm vậy là rất nguy hiểm, là không đúng, nhưng gã phải biết một số chuyện, cho dù tạm thời không tìm được Đan Diệu, thì mình cũng có phương hướng.

- Oanh... Nghĩ là làm, Nhậm Kiệt mặc kệ mọi chuyện, thần hồn lực nhanh chóng biến hóa, khí tức trên người từ từ biến đổi, bắt chước khí tức của Đan Diệu.

Bỗng nhiên gã nhận ra mình còn đang trần truồng, nhưng cũng may nơi đây hoang vắng, lại ở trên cao vạn trượng cho nên không có ai chú ý. Hắn lấy một bộ quần áo mặc vào, còn mang mặt nạ cười lên. Lần này không giống đối phó hai tên ác bá kia. Lần này phải cẩn thận, giống như đối phó Tàn Hồn vậy, không thể có chút khinh thường.

Mà đúng lúc này, tại một nơi cách Tam Thạch Sơn vạn dặm, người trẻ tuổi lần trước dò xét Ngọc Kinh Thành đột nhiên lấy ra cổ ngọc bội.

- Ồ! Lại có phản ứng khí tức của nàng, nhưng mà hơi yếu. Hơn nữa bản mạng truy tung cũng không có phản ứng.

Có thể là giở trò, không có phản ứng lực lượng bản mạng, có thể nói rõ là nàng cố ý dụ mình qua đó. - Hừ! Nếu không phải bên trên có lệnh thì Đan Vô Kinh ta cũng lười để ý tới tiểu nha đầu ngươi. Đan Vô Kinh rất bất mãn với chuyện này. Mình đường đường là tồn tại nằm trong tốp 10 người mới trong giáo lại bị phái đi làm chuyện này. Nhưng mà nghĩ tới bắt được tiểu nha đầu mê người kia bù lại thì tim hắn lại đập rộn lên. Không cần biết thật hay giả, nếu đã đến đây thì cũng nên đi xem một chút. Nếu bắt được nàng, phần thưởng nhận được tuyệt đối đủ khiến mình một lần đột phá Thái Cực Cảnh, thậm chí vượt qua cái tên Đan Vô Pháp kia.

Hơi chút do dự, thân hình Đan Vô Kinh nhoáng lên một cái, quỷ dị biến mất tại chỗ.

P/s: Hết hàng nhé bác Juan