Trong hoàng cung, hoàng đế cũng được người thông báo tình huống của Nhậm Kiệt bên ngoài.
- Trẫm biết ngay là người này cổ quái. Nhậm Thiên Hành à Nhậm Thiên Hành. Ngươi để con trai ngươi giả ngu giả ngốc, giả bộ làm quần là áo lụa, chỉ thiếc là vẫn không giấu được. Tưởng đạt tới Âm Dương Cảnh là có thể vô pháp vô thiên ư, tưởng bây giờ hoàn toàn nắm giữ Nhậm gia nên không sợ gì sao? Hừ. Hoàng đế hừ lạnh trong lòng.
- Trẫm biết rồi. Tiếp tục lưu ý xem rốt cuộc hắn muốn làm gì. Thông báo cho Thương Trung. Nếu như Nhậm Kiệt làm loạn quá mức, bảo gã không cần cố kỵ, trẫm... hỗ trợ hắn. Hoàng đế hạ lệnh cho nhân viên tình báo.
Tìm tới Thương Trung cũng tốt. Món kia của Thương gia vừa lúc nên dùng một chút.
...... Đánh chết cường giả Âm Dương Cảnh ầm hồn tầng 5, chuyện này quá kinh khủng. Mọi người quá rung động, cho dù bàn tán cũng không dám lớn tiếng.
Bất kể là người xem hay đám nhân viên tình báo các đại gia tộc, các thế lực lớn, thậm chí Nhậm Thiên Tung cũng chấn kinh.
Tuổi nhỏ như vậy mà đạt tới Âm Dương Cảnh cũng đã không giống tầm thường. Hơn nữa còn là Âm Dương Cảnh tầng ba, chẳng những thế còn miểu sát Âm Dương Cảnh tầng 5. Điều này làm cho không ít người mơ hồ, khó tin. Nhậm gia chủ tại sao đột nhiên lại trở nên mạnh như vậy? Đám người Nhậm Kiệt đi cũng rất chậm chạp. Cho mọi người đủ thời gian để tiêu hóa, đủ thời gian truyền bá.
Người người tấp nập kéo tới nha môn Tổng đốc Thủy Vận, những nơi cao, thậm chí hai bên đường toàn là người. Nha môn Tổng đốc Thủy Vận không thể không khởi động trận pháp, lại cử binh lính duy trì trật tự, không cho người khác tràn vào.
Mà lúc này bên trong nha môn đã bày sẵn trận địa nghênh địch. Thương Trung không ngừng bố trí thủ hạ, mấy canh giờ trước gã đã biết Trương lão bị giết. Sau khi biết tin, thiếu chút nữa gã lụi xơ ngã xuống đất.
Nếu là những tồn tại cường đại bên trong Nhậm gia giết chết lão Trương, Thương Trung còn chấp nhận được. Nhưng mà không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại hung hãn tới bực này.
Trước kia chưa từng nghe qua hắn mạnh như vậy, chẳng lẽ là hắn ẩn giấu? Quá kinh khủng đi.
Không chỉ giết, mà còn giết chết thoải mái như vậy. Không đợi Thương Trung thả hơi, hoàng đế lại âm thầm truyền cho gã một đạo mật chỉ, khiến đầu gã giống như nổ banh vậy. Bọn họ quả thật tùy tùng hoàng đế. Nhưng nếu thực sự giết chết Nhậm Kiệt vậy thì hậu quả...
Nhưng bệ hạ đã hạ lệnh thì biết làm sao. Hiển nhiên bệ hạ biết hậu quả, nghĩ tới đây gã như rơi vào hầm băng, cả người lạnh toát.
Trong lòng bất đắc dĩ. Bọn họ dựa vào bệ hạ chỉ là muốn Thương gia càng thêm vinh hoa phú quý mà thôi. Bọn họ không phải gia tộc quân nhân, tự nhiên không có ý nghĩ đấu tranh anh dũng da ngựa bọc thây. Nhưng bây giờ bệ hạ dồn cả nhà bọn họ vào thế đường cùng, không đánh không được.
Ôi! Thương Trung than khổ trong lòng. Sớm biết thì đã không để con trai mình nhúng mũi vào chuyện này. Vốn chỉ giữ thái độ dệt hoa trên gấm biểu hiện trung tâm, nhưng không nghĩ lại rước họa lớn như vậy.
Mấy canh giờ này, Thương Trung hạ lệnh cho người nhanh chóng dời con cháu trực hệ đi. Hiện tại không còn lựa chọn khác, nếu hoàng đế biết chuyện, nếu lần này mình không nghe lời thì chết còn thảm hơn.
Có lẽ liều mạng còn có một đường sinh cơ. Coi như đám người mình chết, hoàng đế cũng sẽ phù hộ con cháu đời sau của Thương gia. Huống chi dù giết chết Nhậm Kiệt, chưa chắc mình phải chết. Đến lúc đó hoàng đế khẳng định toàn lực bảo vệ mình, hơn nữa mình vẫn còn lá bài tẩy.
Một khi đã như vậy liều một phen, giết chết Nhậm Kiệt, đánh cược tương lai Thương gia.
Nhậm Kiệt đi rất chậm, dẫn theo Nhậm Lao đi mấy canh giờ. Khống chế Thương Vinh tới phủ Tổng đốc Thủy Vận. Mặc dù gây nhiều chú ý, nhưng theo bọn họ tới của phủ Tổng đốc phần lớn đều là người bình thường, hoặc là nhân viên tình báo mà thôi.
Cao Bằng cũng đang lẳng lặng ngồi trên một tòa tửu lâu nhìn về phía nha môn Tổng đốc Thủy vận qua cửa sổ.
- Nhậm Kiệt! Rốt cuộc ngươi cũng bắt đầu bại lộ. Lộ ra nanh vuốt của ngươi sao? Cao Bằng nhẹ giọng nói. Thanh âm rất nhỏ, có lẽ gã đang tự hỏi mình, một mình lẳng lặng nhìn.
Gã không giống người khác dùng thần thức dò xét, mặc dù thần thức của gã có thể bao phủ phạm vi mười dặm. Nhưng gã vẫn muốn đích thân tới xem.
Hắn muốn tận mắt nhìn xem Nhậm Kiệt động thủ ra sao, nanh vuốt sắc bén cỡ nào.
Mấy canh giờ cũng không tính quá lâu (mấy canh giờ thì gần hết mẹ ngày rồi còn không lâu. Vãi hàng). Nhất là đối với tu luyện giả. Nhưng hôm nay mấy canh giờ này lại dài dằng dặc, đâu khổ vô cùng. Vô số người chờ đợi, không khí kinh thành bị Nhậm Kiệt làm cho hít thở không thông.
- Đến rồi, đến rồi! Rốt cuộc cũng đến! - Cuối cùng cũng tới. Không nghĩ tới phủ Tổng đốc lại nhịn được tới giờ.
- Không nhịn thì biết làm sao? Ngươi tưởng với mấy trăm năm nội tình phủ Tổng đốc có thể làm gì được Nhậm Kiệt sao?
- Đã tới nha môn Tổng đốc Thủy Vận. Ta bây giờ đi vào bẩm báo, Nhậm gia chủ dẫn người chờ bên ngoài. Thương Vinh hận không thể lập tức chui vào phủ, nhanh chóng gặp phụ thân, nhanh chóng thoát khỏi ma chưởng của Nhậm Kiệt. Mấy canh giờ này gã đã âm thầm phục dụng dược vật, khôi phục được một chút. Dù sao Nhậm Kiệt chỉ đánh bị thương ngoài da, lúc này thương thế đã tốt, ít nhất có thể nhìn ra hình dáng bên ngoài, có thể nói chuyện.
Nói xong, Thương Vinh xông vào. - Trở về! Nhậm Kiệt cách không chụp ra một trảo, kéo Thương Vinh lại.
- Úi... Nhậm gia chủ, ngươi... ngươi làm gì vậy. Ta đã hoàn thành nhiệm vụ. Ta chỉ phụ trách dẫn đường, làm việc đúng quy củ. Ta... ta * Còn cần hắn dẫn đường sao? Ngu vãi... Cảm nhận sau lưng lạnh buốt, Thương Vinh giọng run run nói.
- Câm miệng! Xem ra ngươi còn không hiểu, ta làm thế nào không phải ngươi định đoạt! Hiện tại tại không tới phiên người làm chủ, ngươi không sợ thì chạy làm gì? Nhậm Kiệt trầm giọng nói. - Rắc... Pháp lực vận chuyển, tiếng xương gãy vang lên.
- Úi da... Ta không đi, không đi nữa... Thương Vinh đau đớn kêu lên. Nhậm Kiệt dùng pháp lực bọc gã lại, thân thể cao lớn của gã bị pháp lực nén ép nhỏ lại hai vòng. Sau khi đạt tới Thần Thông Cảnh, thân thể rất dẻo dai, Nhậm Kiệt dùng pháp lực nén ép. Để tránh cho đau đớn gã đành phải co người lại.
Nhậm Kiệt túm lấy gáy Thương Vinh, giống như túm một con khỉ bự, trực tiếp cất bước tiến vào trong.
- Lão đại. Rốt cuộc lão đại muốn làm gì? Tại một tòa kiến trúc cao lớn bên ngoài mấy dặm, Ngụy Lượng không hiểu nhìn Lý Thiên Thành hỏi.
Khoảng cách ngày càng xa cho nên dần dần đám người Ngụy Lượng, Văn Tử Hào không thể dò xét được. Cho nên bọn họ cũng lặn lội từ xa tới đây. Lúc này không ít thần thức bao phủ nơi đây dò xét.
- Ta làm sao biết. Đoán được mới kỳ quái. Lý Thiên Thành có chút khẩn trương nhìn, thuận miệng nói.
Hải Thanh Vân, Văn Tử Hào cũng đều nghiêm túc nhìn, đều nghĩ xem rốt cuộc Nhậm Kiệt muốn làm gì?
Ít nhiều bọn họ cũng đoán được đại khái, nhất định là lập uy, tạo thành ảnh hưởng lớn. Chỉ là không biết làm chuyện gì thôi.
Đòi lại công đạo? Khiến Thương gia xin lỗi?
Nhậm Kiệt túm lấy Thương Vinh tiến vào phủ, nha môn đề phòng sâm nghiêm. Tất cả lực lượng có thể điều động đều được điều động. Mặc dù rất nhiều người hiếu kỳ vây xem, nhưng mà không thấy được, không cảm nhận được tình huống bên trong nha môn. Bởi vì bên trong có trận pháp khởi động.
- Nhậm gia chủ tới không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi. Làm phiền Nhậm gia chủ áp giải người nhà tự thú, bổn tọa thật cảm ơn. Chỉ có điều Nhậm gia chủ đánh thống lĩnh đội bắt buôn lậu nha môn ta, giết chết cường giả Âm Dương Cảnh của ta là có ý gì? Nếu hôm nay Nhậm gia chủ không giải thích rõ ràng, vậy thì ở lại nha môn ta ít ngày đi.
Nhìn con trai mình bị Nhậm Kiệt túm gáy xác vào, thấy con trai bị pháp lực ép nhỏ đi hai vòng, Thương Khung từ trên lâu cao tức giận quát hỏi. Không nhiều lời, vừa đi ra không khí trở nên khẩn trương.