- Tổng đốc đại nhân có lệnh. Thương Vinh thống lĩnh lập tức trở về nha môn Tổng đốc Thủy Vận báo cáo kết quả. Người còn lại dẫn người trở về nha môn. Đột nhiên một tiếng nói vang vọng không gian, một đoàn âm phong cuốn tới, cảm giác giống như mây đen che khuất mặt trời, gió cuốn mây tan vậy.
- Trời, lại là cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh! - Lần này người nha môn Tổng đốc Thủy Vận phái tới thật lợi hại. - Nếu không ra thì người nha môn chết sạch.
- Đúng vậy. Áp giải phạm nhân còn bị phạm nhân đánh cho suýt chết, mắc cỡ chết đi được. - Bình thường thôi! Ngươi không xem hắn chọc phải ai à, đó chính là Nhậm đại gia chủ đấy. Người dám ở trước mặt hoàng đế và mấy vạn cấm quân giết chết quốc trượng, lại đánh cho Duệ Tiễn Doanh tướng quân đánh thành thế kia thì hắn là cái thá gì. Người xung quanh nghị luần ầm lên.
Có thể nói khi đạt tới âm hồn tầng 5 là phát huy ra uy thế mạnh nhất. Bởi vì khi đạt tới tầng thứ sáu trở đi, âm phong, sát khí nhập thể, phi hành nhanh hơn, nhưng lại không có được uy thế như thế này.
Tới Âm Dương Cảnh ầm hồn tầng 5, thúc dục âm phong, sát khí khổng lồ, gây cho người bình thường cảm giác uy mãnh nhất, cường thế nhất, giống như bao phủ thiên địa.
Vị Trương lão của nha môn Tổng đốc Thủy Vận này đúng là khống chế âm phong, sát khí tạo thành cuồng phong cuốn phăng đất đá. Vừa hô lên một tiếng, gã giơ tay lên, một trận âm phong cuốn tới Thương Vinh, muốn dẫn hắn rời đi.
- Trương lão! Nhìn Trương lão tới cứu mình, Thương Vinh giọng run run, bởi vì đoạn đường này gã chịu áp lực quá lớn, cảm giác như trời đất rộng lớn không có đất dung thân, trong lòng muốn chết. Mà thời khắc này rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.
- Đi? Đi đâu? Tới đây tập nã, còn muốn chạy? Giỡn sao? Cút xuống cho ta. Nhậm Kiệt chờ thời khắc này từ lâu, trong nháy mắt Thương Vinh bị cuốn lên, gã bước ra một bước, trong nháy mắt đã xuất hiện ở giữa không trung.
- Úi chao... Không xong! Trương lão cả kinh thất sắc, hoàn toàn không nghĩ tới Nhậm Kiệt lại nhanh như vậy, thậm chí gã còn không nhìn kịp, chờ khi dùng thần thức nhận ra thì đã chậm rồi.
Nhậm Kiệt cũng không dùng Ngọc Hoàng Ấn, cũng không sử dụng Cửu Cửu Âm Dương Trấn Thần Kỳ, chỉ đánh ra một chiêu đơn giản trong Bát Phương Tuyệt Sát Phá Giáp.
Tuy nó là võ kỹ, nhưng mà đối với người cấp bậc như Nhậm Kiệt lại không có tác dụng quá lớn. Nhưng mà cũng phải xem nó là ai thi triển ra. Trong tiếng ầm ầm nổ run, thoi quyền nhanh tới khó tin, khiến vị Trương lão này căn bản không kịp né tránh.
Đường cùng, lão chỉ còn cách vận chuyển pháp lực ngăn cản.
- Bụp bụp! Phòng ngự bằng pháp lực vỡ tan, Trương lão trúng quyền bay ngược về sau. Lúc còn là Thần Thông Cảnh, Nhậm Kiệt không cần dùng pháp bảo gì cũng có thể giết chết Âm Dương Cảnh ầm hồn rồi. Huống chi bây giờ gã còn bạo phát lực lượng Âm Dương Cảnh âm hồn tầng 3.
Chuyện này là thế nào? Trương lão hoàn toàn không hiểu, sao mình lại bị đánh bật trở về. Mà quan trọng lào lão cảm thấy thần thức của mình đang từ từ tiêu tán, âm hồn cũng vỡ vụn.
Mình đường đường là cường giả Âm Dương Cảnh âm hồn tầng 5, cho dù gặp tồn tại cường đại hơn không địch nổi thì cũng không nên như thế chứ.
Mà Nhậm Kiệt chỉ là Âm Dương Cảnh tầng ba, nhưng mà tại sao mình lại bị gã đánh như đánh quả bóng giấy vậy, yếu đuối vô cùng. Tại sao mình phản ứng cũng không kịp, đã bị đánh xuyên, tại sao? Đó là ý niệm cuối cùng của Trương lão. - Rắc... Trong Túy Mộng Lâu, Văn Tử Hào bóp nát bình rượu trong tay.
- Con mẹ nó... Xuất... thủ, xuất thủ thật. Âm Dương Cảnh? Nhưng mà cho dù là Âm Dương Cảnh cũng không thể như thế chứ.. Không thể nào, chuyện quái quỷ gì thế này? Ngụy Lượng đầu óc choáng váng, gã nghĩ không ra, chuyện này không hợp lý à.
- Ta biết ngay mà. Lý Thiên Thành kích động nói. Trong lòng vô cùng hưng phấn, tuy rằng mình còn chưa được như thế, nhưng mà nhìn Nhậm Kiệt bạo phát hắn cũng vui vẻ.
Gã luôn muốn đánh với Nhậm Kiệt một trận, nhưng không có cơ hội. Về sau phát hiện mình tuyệt đối không phải là đối thủ của lão đại, nhưng rốt cuộc lão đại lợi hại cỡ nào, gã lại không biết.
Tuy rằng còn xa chưa đạt tới trình độ gã mong muốn, nhưng muốn đánh chết Trương lão dễ dàng như thế, gã tuyệt đối không làm được.
Trong bốn người lại chỉ có Hải Thanh Vân là không bất ngờ. Bởi vì đoạn thời gian này gã đã chứng kiến Nhậm Kiệt làm quá nhiều kỳ tích rồi.
- Úi chao... Bịch! Thương Vinh chợt từ trên không trung rớt xuống. Trong lúc Nhậm Kiệt xuất thủ gã đều nhìn thấy, cũng vì thế mà bị dọa cho sợ ngây người. Cũng vì vậy mà đường đường là Thần Thông Cảnh, lại bị ngã xuống đất thê thảm như vậy. Nhưng mà chút đau đớn này không thể sánh với trấn kinh và sợ hãi trong lòng gã.
- Không thể nào... Không thể nào... Ngươi làm sao có thể giết chết Trương lão, cho dù... Cho dù ngươi là Âm Dương Cảnh cũng không thể nào, không có khả năng... Thương Vinh lắc đầu nguầy nguậy, lúc Ba lão bị giết chết gã cũng không thất thố như vậy. Bởi vì danh tiếng của Lý Thiên Thành rất lớn, hơn nữa thực lực Ba lão không bằng Trương lão. Vậy mà Trương lão lại bị giết chết càng dễ dàng hơn. Điều này sao có thể?
- Ối... Người xem cũng ngây ra, chuyện quái gì xảy ra vậy?
Ta không nhìn lầm chứ, tại sao lại vậy? Cái tên nha môn Tổng đốc Thủy Vận phái tới làm cái quái gì vậy? Chẳng lẽ tới đây đóng kịch? Nếu không... Nếu không sao lại vậy.
- Ta không nhìn lầm đấy chứ? Nhậm Kiệt này... Tên này sao lại là Âm Dương Cảnh được. Gần 1 năm trước hắn còn bị lưu ban ở Ngọc Hoàng Học Viên mà. Sao lại đã đạt tới Âm Dương Cảnh rồi?
- Cho dù đạt tới Âm Dương Cảnh cũng không thể giết chết tồn tại cùng cấp bậc thoải mái như vậy chứ. Người xem hoàn toàn không hiểu.
Mà những người hiểu tình huống lại càng khó tin, càng chấn kinh. Bọn họ biết lúc trước Nhậm Kiệt đạt tới Thần Thông Cảnh, nhưng sao lại đạt tới Âm Dương Cảnh nhanh như vậy. Chuyện này quá khó tin đi.
Đạt tới Âm Dương Cảnh còn không tính, lại bộc phát ra lực lượng Âm Dương Cảnh tầng 3, chuyện này mới khoa trương hơn.
Mà khoa trương hơn gấp trăm lần lại là: gã đánh chết vị cường giả siêu cấp Âm Dương Cảnh tầng thứ năm chỉ trong nháy mắt. Đây là tình huống gì?
Còn có chuyện nào khó tin hơn chuyện này sao? - Nhớ lấy! Ngươi tới thi hành công vụ thì hôm nay nhất định phải do chính ngươi mang người về. Những người khác đừng có hòng. Còn lo lắng cái gì? Chẳng nhẽ còn cần bổn gia chủ dạy người làm việc ra sao sao? Nhậm Kiệt quay sang Thương Vinh nói.
- Ối... Ờ, vâng... Thương Vinh còn đang ngây người ra, nghe Nhậm Kiệt nói vội vàng lắc đầu, lại vừa gật đầu. Gã cũng không biết mình nên làm thế nào. Vừa hoang mang lo sợ, lại vừa hoảng loạn bò dậy. Đường đường là cường giả Thần Thông Cảnh lại lảo đảo bước đi.
Trong ánh mắt mọi người nhìn chằm chằm, Nhậm Kiệt đáp xuống bên cạnh Nhậm Lao, liếc mắt lại thấy gã cũng đang ngây ngốc đứng phỗng ra.
- Khởi hành. Ta xem nha môn Tổng đốc Thủy Vận xử lý chuyện này như thế nào. Nhậm Kiệt nói, bước theo Thương Vinh đi tiếp. Chung quanh yên tĩnh hoàn toàn, Nhậm Lao cũng không biết nói gì, gã cảm giác đầu óc mình không đủ dùng.
Hiện tại cả kinh thành đều chú ý chuyện này. Thừa cơ hội này điều chỉnh một chút thì hiệu quả tốt nhất. Nhậm Kiệt lẳng lặng nghĩ, từ lúc sống lại trở thành gia chủ Nhậm gia, Nhậm Kiệt liền hiểu, mình không thể để bại lộ dễ dàng, cho dù lực lượng đủ mạnh hắn cũng không dễ dàng đích thân xuất thủ, ít nhất không để người khác biết được thực lực chân chính của hắn.
Cho dù hiện tại cũng vậy. Chẳng qua lần này gã chỉ bộc phát ra một phần lực lượng, chỉ là một góc băng sơn mà thôi. Nhưng mà với người khác thì đã vô cùng rung động rồi. Nhậm Kiệt muốn hiệu quả này, trước khác nay khác. Trước kia vì đối phó người trong nội bộ Nhậm gia gã có thể giải quyết ở trong gia tộc. Nhưng chuyện giờ ảnh hưởng tới cả gia tộc Nhậm gia, hơn nữa người chèn ép là hoàng đế. Nhậm Kiệt biết, rất có thể trong gia tộc còn có một lần rung chuyển nữa.
Áp lực trong ngoài, Nhậm Kiệt nhất thiết phải làm điều chỉnh và cải biến. Hắn cho người Nhậm gia lòng tin, làm ra một số hành động thực tế để đám người kia phải kiêng kỵ.
Để tất cả người vòng ngoài Nhậm gia giống như Nhậm Lao biết. Gia chủ của bọn hắn dùng phương thức hữu hiệu nhất gây dựng lại hình tượng của bọn họ. Cho bọn họ biết, Nhậm gia có mình, thì sẽ không để cho bất cứ kẻ nào khi dễ, giống như cha mình năm đó, dẫn dắt bọn họ đi tới huy hoàng.
Cường thế, vững vàng cường thế. Chẳng qua lần này Nhậm Kiệt muốn bộc lộ một chút thực lực làm một ít chuyện. Mượn lần này ngưng tụ lực lượng vòng ngoài Nhậm gia. Gã biết. bây giờ nếu mình không bại lộ thực lực, thì địch nhân của mình cũng không chỉ khinh thị mình giống như trước nữa. Gã dám bộc lộ một phần lực lượng bởi vì gã có đủ lá bài tẩy, đủ thực lực để ứng phó mọi chuyện.
* Đù má giải thích lâu thế. Lần này bộc lộ ngược lại lại là ẩn tàng sâu hơn. Làm cho đối phương nghĩ rằng: tiểu tử này rốt cuộc cũng không nhịn được, rốt cuộc bại lộ. Tuy rằng chấn kinh, nhưng mà phản ứng cuối cùng chẳng là: chẳng qua cũng chỉ có thế.
Như thế sẽ khiến địch nhân của mình khinh suất, khiến bọn họ không có biện pháp đoán ra thực lực và lá bài tẩy chân chính của mình.