Trên đường về phủ Thái tử, Tần Trạch Dật và Lạc Thấm Nhi ngồi chung một chiếc xe ngựa.
“Tiểu Quân Ức thật sự rất đáng yêu. Thật không biết đứa nhỏ của hai vị muội muội có đáng yêu như vậy hay không.” Thân mình dựa vào gối, nửa nằm nửa ngồi ngả về sau, giọng điệu Lạc Thấm Nhi mang ý cười, nhẹ giọng nói.
Tần Trạch Dật không trả lời, trong mắt xẹt qua cảm xúc phức tạp. Trong đầu bất chợt hiện lên hình ảnh Sở Lăng Húc vui sướng ôm Sở Quân Ức, hình ảnh đám người Triệu Thụy tranh đoạt Sở Quân ức, hình ảnh Thần Viễn ôm Sở Quân Ức trong tay đưa đến trước mặt mình, hình ảnh tay đã chạm vào Sở Quân Ức lại bị Sở Lăng Húc cướp đi...
“Hai vị muội muội mang thai cũng có gần tám tháng rồi. Thái y nói Tâm Lam muội muội thân mình có chút gầy yếu, cần lưu tâm nhiều hơn. Như Nhã muội muội thân mình không tệ, nhất định sẽ vì phủ Thái tử chúng ta thêm một tráng đinh.” Sớm biết hôm nay, lúc trước cần gì làm vậy? Trong lòng khinh thường Tần Trạch Dật lúc này hối hận và không cam lòng, Lạc Thấm Nhi tiếp tục nói.
“Việc này nàng xử lý là được.” Trong lòng phiền chán, Tần Trạch Dật khẩu khí có chút không kiên nhẫn.”
“Lời tuy là vậy, nhưng cũng không thiếu được Thái tử điện hạ trấn an. Hai vị muội muội bây giờ đều là người nặng thân mình, không chịu nổi ủy khuất, cũng không thể bỏ qua. Nghe Ninh An công chúa nói, hơn nửa năm này Sở đương gia ngay cả sinh ý cũng không để ý đến, cả ngày canh giữ bên người Ninh An công chúa, một lát cũng chưa từng rời đi. Gia là người bận rộn, tự nhiên không thể quan tâm đầy đủ như Sở đương gia. Nhưng dù sao cũng là con nối dòng Hoàng thất, không thể qua loa. Vốn thiếp thân muốn mời Ninh An công chúa đến phủ đi lại nhiều hơn, nghĩ hai vị muội muội cũng có thể dính không khí vui mừng của Ninh An công chúa sinh hai tiểu tử béo mập. Chưa nói ra khỏi miệng đã bị Trưởng công chúa đoạt trước...” Lạc Thấm Nhi thao thao bất tuyệt, chuyên chọn chỗ đau của Tần Trạch Dật để dẫm. Có một số việc, nếu không muốn người biết, trừ khi mình đừng làm. Ví dụ như ngày đại hỷ của phủ Thái tử, Thái tử điện hạ chặn Ninh An công chúa lại bị Sở đương gia đang tìm người đụng phải. Lại ví dụ như ngày tiểu Vương gia phủ Tiết Vương cưới Trưởng công chúa, trong miệng Thái tử điện hạ gọi tên Ninh An công chúa, mượn rượu giải sầu...
Tần Trạch Dật bỗng nhiên quay đầu, lạnh lẽo trừng về phía Lạc Thấm Nhi. Ai ngờ Lạc Thấm Nhi đã sớm nhắm mắt lại, để lại cho Tần Trạch Dật một khuôn mặt trầm tĩnh lạnh nhạt.
Cảm giác được ánh mắt phẫn nộ của Tần Trạch Dật rời đi, Lạc Thấm Nhi nhắm mắt dưỡng thần khẽ cười một tiếng, trong miệng thì thầm: “Quân Ức, Ức Quân, lại không biết hồi ức của Ninh An công chúa chính là...” Thanh âm của Lạc Thấm Nhi càng lúc càng mờ nhạt, biến mất trong thanh âm bánh xe ngựa tiến về phía trước.
Ức Quân sao? Tần Trạch Dật cười khổ không thôi. Mặc kệ hồi ức của ai, nàng đã là chủ mẫu Sở gia. Tiểu cô nương đuổi theo phía sau la hét phải làm Thải tử phi của hắn nay đã gả làm vợ người, mẫu thân của người khác. Mà hắn sau khi đẩy nàng ra rất xa mới phát hiện, hóa ra mất đi nàng, trái tim hắn sẽ đau như vậy. Sao không phát hiện ra từ sớm đây? Lời thề son sắt, hành động điêu ngoa bốc đồng, đến nay nhớ tới vẫn rành rạch trước mắt. Rõ ràng là rõ ràng như thế, vì sao lại xa xôi như vậy? U Nhiễm, nếu Thái tử ca ca hối hận, muội còn có thể tha thứ cho Thái tử ca ca không? Sẽ không, đúng không?
Một đường không nói gì trở lại phủ Thái tử, Lạc Thấm Nhi dẫn đầu xuống xe, mặt mỉm cười, nhanh nhẹn rời đi. Tần Trạch Dật, nữ tử vốn thuộc về ngươi lại bị ngươi tự tay gả cho người khác, cũng không đáng sợ. Nếu nữ tử kia sau khi gả cho người khác vẫn nhớ ngươi như trước, cũng không đáng sợ. Nữ tử kia lựa chọn quên đi tất cả bắt đầu cuộc sống mới, cũng vẫn không đáng sợ. Đáng sợ chính là, sau khi ngươi nhìn thấy nữ tử kia sống rất tốt mới giật mình phát hiện, thật ra trong lòng ngươi có nàng. Dù cho ngươi có hối hận cũng không thể vãn hồi ngươi từng mắc sai lầm, nữ tử vĩnh viễn sẽ không lại thuộc về ngươi. Ngươi chỉ có thể xa xa đứng nhìn, nhìn, nhớ, ngóng trông, yêu.... Có lẽ có một ngày, ngươi gặp mặt, tai nghe thấy nữ tử kia nói cho ngươi: Quân Ức, là đang nhắc nhở phu quân nàng phải thời thời khắc khắc đối tốt với nàng.
Tần Trạch Dật vừa xuống xe liền có hạ nhân tiến lên bẩm báo, Trắc phi và Tiết phu nhân có chút không thoải mái. Tiết phu nhân tự nhiên là Tiết Tâm Lam. Từ sau khi việc Tiết Tâm Lam có thai là thật, phủ Thái tử cao thấp đều xưng nàng ta là Tiết phu nhân. Hoàn toàn không có khinh bỉ khinh thường, làm như không thấy lúc trước.
Cho dù trong lòng có muôn vàn không muốn, Tần Trạch Dật vẫn tức khắc chạy đến sân Quý Như Nhã. Dạo này Tiết Tâm Lam và Quý Như Nhã không chút yên tĩnh nào. Có thể là bởi vì bụng càng lúc càng lớn, cảm xúc cũng càng lúc càng lớn, muốn cùng càng ngày càng nhiều. Đại khái mà nói, Quý Như Nhã tì khí lớn hơn Tiết Tâm Lam, Tần Trạch Dật không thể không đi trấn an nàng ta trước.
“Ngươi nói, Thái tử điện hạ vào phòng Trắc phi?” Nhìn Tiểu nha hoàn trước mắt, trên mặt Tiết Tâm Lam không nhìn ra chút mất hứng nào.
“Vâng.” Tiểu nha hoàn cũng đã đi theo Tiết phu nhân vài tháng, vẫn sợ đến mức hai chân đều thẳng. Tiết phu nhân không mắng chửi người, cũng không đánh người. Chính là thích dùng ánh mắt không còn sức sống gắt gao nhìn nàng, làm nàng sợ đến mức ban đêm không dám ngủ.
“Đã biết, đi xuống đi!” Chọc chọc ly trà trên bàn, Tiết U Nhiễm vẻ mặt bình tĩnh. Không buồn không vui, không giận không vui. Sau nửa tháng, phủ Thái tử xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa. Trắc phi nương nương uống xong chén canh bổ phòng bếp đưa đến, kém chút đẻ non. Tin tức này vừa ra, không chỉ có Thái tử điện hạ, ngay cả Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương trong cung cũng bị kinh động, hạ lệnh tra rõ. Nói cũng kỳ quái, từ sau khi Trắc phi và Tiết phu nhân có thai cùng lúc, Tần Trạch Dật liền lệnh phòng bếp đối xử bình đẳng. Nói cách khác, Tiết phu nhân ăn điểm tâm gì, Trắc phi bên này tuyệt đối cũng có một mâm như vậy.
Trắc phi uống canh gì, Tiết phu nhân bên này cũng sẽ có một chén. Mà bây giờ, Trắc phi kém chút đẻ non, Tiết phu nhân lại bình an vô sự. Không phải do người không nghi ngờ, không phải do người không có lòng sợ hãi. Thủ đoạn bình thường này của Quý Như Nhã và Tiết Tâm Lam, Tần Trạch Dật không để ý. Chỉ cần không ảnh hưởng đến đứa nhỏ, hắn mặc các nàng nháo. Chỉ có điều lúc này đây, Tần Trạch Dật thật sự nổi giận. Hậu viện phủ Thái tử của hắn có thể tranh giành tình cảm, cũng có thể đùa giỡn tâm cơ, nhưng không chấp nhận được người lòng dạ rắn rết độc hại con nối dòng Hoàng thất. Việc hậu viện, nếu muốn tra rõ thì phải do Thái tử phi động tay. Vì thế, Tần Trạch Dật lạnh mặt đi tìm Lạc Thấm Nhi.
“Nô tì có tội.” Nhìn thấy Tần Trạch Dật, Lạc Thấm Nhi không nói hai lời, trực tiếp nhận tội.
“Thái tử phi có tội gì?” Tần Trạch Dật tự nhiên sẽ không hoài nghi chuyện này do Lạc Thấm Nhi gây nên. Nếu Lạc Thấm Nhi muốn động thủ, ra tay sớm từ mấy tháng trước tuyệt đối đơn giản hơn bây giờ. Huống chi nếu Lạc Thấm Nhi thật sự muốn động thủ, tuyệt đối sẽ không ngốc đi động Quý Như Nhã. Tiết Tâm Lam không có hậu trường càng là đối tượng dễ dàng xuống tay hơn.
“Hậu viện phủ Thái tử xảy ra đại sự như thế, nô tì khó chối tội này.” Quả thật Lạc Thấm Nhi muốn cho hậu viện của Tần Trạch Dật không yên ổn, nhưng cũng không nghĩ muốn động tới hai đứa bé này. Nhất là lòng nàng không độc như vậy, hai là Lcaj gia lúc này đã không còn huy hoàng, nàng hoàn toàn không lo lắng sau này Tần Trạch Dật sẽ nghi kỵ nàng. Chỉ cần Thái tử phi nàng không phạm sai, vị Hoàng hậu sẽ không rơi vào tay người khác.
“Việc này không phải lỗi của nàng, không cần để ý. Chính là người độc ác như vậy, không thể ở lại phủ Thái tử.” Tần Trạch Dật không phải đến tìm Lạc Thấm Nhi khởi binh vấn tội, mà là tìm đến Lạc Thấm Nhi giải quyết xong uy hiếp. Cũng may lần này không có để người nọ đắc thủ, nếu có cái vạn nhất, đứa con trong bụng Quý Như Nhã đã có thể thật sự không bảo đảm.
“Việc này nô tì cũng rất nghi hoặc. Phòng bếp bên kia nói, canh này Tâm Lam muội muội cũng có một chén. Nô tì phái người đến hỏi qua, Tâm Lam muội muội cũng uống canh này. Thái y cũng đã xem qua, Tâm Lam muội muội tất cả đều mạnh khỏe. Nói cách khác, việc này chỉ nhằm vào Như Nhã muội muội.” Nghe nói việc này, phản ứng đầu tiên của Lạc Thấm Nhi là Tiết Tâm Lam ghen tị làm ra hành động không lý trí. Nhưng trực giác nói cho nàng, Tiết Tâm Lam sẽ không ngu dốt dẫn lửa thiêu thân như thế. Thật rõ ràng, hoài nghi đến trên người Tiết Tâm Lam không có gì lo lắng.
“Việc này có lẽ không phải là Tâm Lam gây nên. Nàng không cần thiết phải làm ra chuyện thương tổn người không có lợi cho mình.” Trừ phi Tiết Tâm Lam đã ngốc đến không thể chữa, bằng không chính là nàng ta một lòng tìm chết.
“Nô tì cũng cảm thấy không phải Tâm Lam muội muội. Sự tình nhìn như đơn giản, nhưng cũng không đơn giản. Người phòng bếp nói, chén canh Tâm Lam muội muội uống là nha hoàn trong phòng Tâm Lam muội muội đi lấy. Chén của Như Nhã muội muội, là nha hoàn hồi môn của Như Nhã muội muội tự mình đi bưng về. Theo lý thuyết, Tâm Lam muội muội không có việc gì, Như Nhã muội muội lại càng phải không có việc gì mới đúng.” Đây mới là điểm mấu chốt. Nha hoàn hồi môn của Quý Như Nhã là người mang đến từ nhà mẹ đẻ, tuyệt đối đáng tin. Phủ Thái tử người nào cũng có khả năng hại Quý Như Nhã, nhưng tuyệt đối sẽ không phải người Quý gia mang đến. Nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, nha hoàn hồi môn của Quý Như Nhã sẽ không không hiểu đạo lí này.
Tần Trạch Dật không nói gì, ngón tay gõ nhẹ xuống bàn, lâm vào trầm tư. Không phải người phòng bếp, cũng không phải nha hoàn hồi môn của Quý Như Nhã, sẽ là ai chứ? Trong phủ Thái tử sương mù khắp nơi, Sở gia lại là tràn đầy ấm áp. Sở nãi nãi và Sở phu nhân ôm Sở Quân Ức không buông tay, Sở lão gia tranh không được, chỉ đành ở một bên không ngừng lắc lắc trống bỏi hấp dẫn lực chú ý của Sở Quân Ức. Dù là Sở Mộng Văn đã trầm mặc nhiều ngày trên mặt cũng có nụ cười, đến gần tò mò chọc chọc khuôn mặt Sở Quân Ức, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Sở Quân ức. Sở phu nhân nhìn không được, hất bàn tay quấy rối của Sở Mộng Văn ra. Sở Mộng Văn ủy khuất không thôi, chỉ đành lắc lắc bàn chân của Sở Quân Ức ý chỉ bất mãn.
“Sở ngốc tử, chàng nói phải xử lý ngọc bội này thế nào mới tốt?” Tiết U Nhiễm và Sở Lăng Húc trong phòng ngủ, Tiết U Nhiễm lắc lư Dương chi ngọc bội giá trị xa xỉ trong tay, cảm thấy khó xử.
“Cho Tiểu Quân Ức là được.” Chăm chú nhìn ngọc bội mấy ngày trước ngoài ý muốn thu được, Sở Lăng Húc không để ý nói.
“Cái này sao có thể tùy tiện đeo? Hoàng thượng Lăng quốc đột nhiên đưa tín vật này cho Tiểu Quân Ức, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có điều cầu.” Tiết U Nhiễm càng nói càng cảm thấy ngọc bội trong tay như củ khoai lang nóng bóng tay, muốn quăng lại cảm thấy có chút không ổn.”
“Đừng suy nghĩ nhiều. Hắn đã có lòng như vậy, chúng ta cầm là được.” Sở Lăng Húc cũng không nghĩ tới Tam đệ nhà mình viết thư cho Hoàng thượng Lăng quốc còn nhắc đến Tiểu Quân Ức sinh ra, càng không nghĩ đến Hoàng thượng Lăng quốc sẽ để bụng như vậy, còn đặc biệt đưa tới ngọc bội bày tỏ chúc mừng.
“Thôi, cái này trước thu.” Trước mắt cũng không có khả năng trả lại, Tiết U Nhiễm cất kỹ ngọc bội sang một bên.