Ngày Sở Quân Ức làm tiệc rượu đầy tháng, khách đến chúc mừng kém chút đạp hỏng cửa lớn Sở gia. Không nói Thái tử điện hạ và Thái tử phi tự mình đến thăm, cũng không nói Tiết Vương gia, Tiết Vương phi và Trưởng công chúa thân phận hiển hách, chỉ cần nói Tiểu Hầu gia Mạc Thần Viễn, công tử nhà Lại Bộ Thượng Thư, công tử và tiểu thư nhà Hình Bộ Thượng Thư.... Đều đã cho thấy phú quý và vinh hoa sau này của tiểu công tử Sở gia.
“Sở gia muội phu, đưa Tiểu Quân Ức cho ta ôm, cho ta ôm.” Triệu Thụy trương ra khuôn mặt tươi cười đảo quanh Sở Lăng Húc đang bế oa nhi, miệng không ngừng la hét muốn bế Sở Quân Ức.
“Sở đương gia ngàn vạn lần đừng cho Triệu Thụy bế. Chỉ cái tính tình động tay động chân này của hắn, nhưng đừng quăng ngã Tiểu Quân Ức.” Trịnh Khải vẻ mặt nghiêm túc khuyên nhủ. Dựa vào cái gì cho ngươi bế? Ta cũng muốn ôm được không?
“Ta mới sẽ không quăng ngã Tiểu Quân Ức. Sở gia muội phu, ngươi hãy cho ta bế bế đi! Ta nói thế nào cũng là cậu của Tiểu Quân Ức.” Triệu Thụy ăn nói ba hoa, bắt đầu bấu víu quan hệ.
“Triệu Thụy, nếu Kỳ Văn nghe được những lời này của ngươi, khẳng định sẽ lập tức từ biên quan trở về tấu (đánh) ngươi.” Trịnh Khải lành lạnh cười nhạo nói. Cậu, chỉ ngươi phải, ta không phải à?
“Trịnh Khải, không phải là ngươi muốn bế nhưng ngại nói ra sao? Còn tiếp tục tha chân sau, người lập tức bị đánh tuyệt đối sẽ là ngươi.” Quơ quơ nắm tay, Triệu Thụy bất mãn uy hiếp nói. Cái tên huynh đệ này đó? Không giúp được việc còn muốn kéo. Trịnh Khải bị nói trúng tim đen ngượng ngừng sờ sờ cái mũi, không lại mở miệng. Hai mắt thủy chung vẫn nhìn oa nhi trong lòng Sở Lăng Húc, một khắc cũng không rời đi.
“Sở đương gia, tại hạ có thể ôm ôm Tiểu Quân Ức sao?” Mang theo tươi cười ôn nhuận, Mạc Thần Viễn tiến tới. Đã sớm nghĩ đến ôm nhi tử nhà mình ra tuyệt đối sẽ bị mọi người tranh đoạt, lại không dự đoán được nhi tử nhà mình được hoan nghênh như thế. Sở Lăng Húc kiên quyết không thừa nhận, hắn chính là cố ý muốn khoe ra cho người nào đó đang ngồi yên ở một bên biết. Trong lòng không tha, trên mặt vẫn hàm chứa tươi cười, Sở Lăng Húc dè dặt cẩn trọng đặt Sở Quân Ức vào trong tay Mạc Thần Viễn. Vị Mạc Tiểu Hầu gia này tâm tư cẩn trọng, cho hắn ôm cũng không cần quá mức lo lắng. Dù sao chút nữa U Nhiễm khẳng định sẽ phái người đi lại muốn nhi tử, Mạc Thần Viễn dù ôm cũng không ôm được bao lâu. Sở Quân Ức vừa đến trong tay Mạc Thần Viễn, Triệu Thụy liền tiến lên, ngay cả Trịnh Khải cũng không nhịn được đến gần chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Quân Ức: “thật mềm.”
Tần Trạch Dật ngồi ở cách đó không xa nhìn mấy người tranh đoạt Sở Quân Ức, nhịn nhẫn, cuối cùng không đi qua. Đó là nhi tử của U Nhiễm, là nhi tử của U Nhiễm và Sở Lăng Húc...
“Không phải Gia cũng sắp làm phụ thân sao? Mau đến đây học ôm con như thế nào. Tiểu Quân Ức rất đáng yêu.” Thấy Tần Trạch Dật một mình ngồi bên cạnh, Triệu Thụy tùy tiện gọi. Mạc Thần Viễn nghe vậy thật sự ôm Sở Quân Ức đến trước mặt Tần Trạch Dật: “Biểu ca, ôm ôm?” Biểu ca, U Nhiễm đã giúp Sở gia sinh nhi tử rồi. Đến đây, huynh nên hết hi vọng rồi đúng không? Đừng tiếp tục giữ ý niệm không nên, buông tay cũng không nhất định là chuyện xấu.
Tần Trạch Dật thẳng tắp nhìn chằm chằm Sở Quân Ức mà Mạc Thần Viễn đưa đến trước mặt hắn. Oa nhi nho nhỏ, thân mình mập mạp, khuôn mặt tròn tròn, bộ dáng phấn nộn chỉ liếc mắt đã tiến công vào trong lòng Tần Trạch Dật. Tần Trạch Dật theo bản năng vươn tay, muốn tiếp nhận oa nhi trong tay Mạc Thần Viễn.
“Gặp qua các vị chủ tử. Tiểu chủ tử nên đói bụng, Vương phi sai lão nô đến ôm Tiểu chủ tử đi qua.” Tay Tần Trạch Dật vừa chạm vào thân mình Sở Quân Ức, thanh âm Tôn ma ma từ ngoài cửa vang lên. Tựa hồ là vì xác minh lời nói của Tôn ma ma, Sở Quân Ức luôn luôn nhu thuận an tĩnh bỗng nhiên mở miệng khóc to. Bé vừa khóc thật đúng là dọa mấy vị công tử ở đây, vội vàng cười dỗ bé. Sở Lăng Húc cũng cả kinh. Nhi tử nhà hắn trước nay luôn nhu thuận, lần khóc này khẳng định là đói bụng. Bước nhanh đi đến bên người Mạc Thần Viễn ôm lấy Sở Quân Ức, vừa vỗ vỗ nhẹ vừa nhẹ giọng dụ dỗ. Cũng chẳng quan tâm trong phòng còn mấy người khác, Sở Lăng Húc ôm Sở Quân Ức đang dần nín khóc theo Tôn ma ma đi ra ngoài. Cánh tay vươn ra của Tần Trạch Dật cứng một chút, trong lòng nổi lên nhàn nhạt thất mạc. Đã chạm được đâu!
“Làm phụ thân chính là không giống xưa. Sở gia muội phu vân đạm phong khinh thế nhưng bị một tiểu oa nhi làm cho khốn đốn. Bộ dáng phụ thân ôn nhu, thật dọa người...” Mở to hai mắt nhìn Sở Lăng Húc ôn nhu dỗ Sở Quân Ức đi ra, Triệu Thụy cảm thán nói.
“Nếu hâm mộ, vậy ngươi lập tức cưới nàng dâu vào cửa sinh cho ngươi một oa nhi đi. Sau đó là ngươi có thể giống Sở đương gia, trông coi nàng dâu dỗ oa nhi. Chẳng phải vui vẻ sao?” Trịnh Khải ở một bên vui đùa.
“Vốn là một sự kiện rất vui vẻ, sao đến miệng hai người các ngươi lại kỳ quái như vậy đây? Chỉ có điều, Tiểu Quân Ức thật sự làm người vui vẻ.” Mạc Thần Viễn duy nhất ôm qua Sở Quân Ức cười nhạt nói.
“Tiểu Hầu gia thích Tiểu Quân Ức như vậy chẳng bằng chạy nhanh sinh một Tiểu thiên kim buộc Tiểu Quân Ức lại.” Triệu Thụy nghe vậy cười xấu xa đề nghị nói. Đại hôn của Mạc Thần Viễn và Trịnh Thiến sắp tới, nói lời này cũng không quá mức đường đột.
“Nói cái gì đâu?” Thấy Triệu Thụy lấy muội muội nhà mình ra nói giỡn, Trịnh Khải liên tiếp đánh vào lưng Triệu Thụy. Sau đó nhìn Tần Trạch Dật không nói chuyện, nói: “Nếu Trắc phi của gia sinh là nữ nhi, nhưng là có thể suy xét cân nhắc.”
“Khó mà làm được. Tiểu Quân Ức Hầu phủ chúng ta đã định chắc rồi.” Không cho Tần Trạch Dật cơ hội mở miệng, Mạc Thần Viễn giành trả lời trước. Mấy ngày nay, hắn mắt lạnh nhìn Thái tử biểu ca càng ngày càng có ý hối hận. Tiếp tục như vậy cũng không tốt, đối với U Nhiễm, Thái tử biểu ca không nên lại có ý niệm khác.
Tần Trạch Dật sửng sốt một chút, mở miệng nói: “Còn nhiều thời gian.”
Triệu Thụy và Trịnh Khải cười cười, không lại chế nhạo. Còn Mạc Thần Viễn trong lòng lại máy động, vì sao hắn có loại dự cảm không tốt?
Trong viện Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc vừa ôm Sở Quân Ức qua liền bị Tiết Vương phi đuổi ra ngoài: “Bên ngoài có nhiều tân khách, còn không mau đi ra ngoài chiêu đãi? Sao có thể giao cho Trưởng bối ứng phó toàn bộ? Thật không thể nói rồi.”
Trong lòng biết nhạc mẫu đại nhân đây là không muốn hắn lại ôm Tiểu Quân Ức ra ngoài, Sở Lăng Húc cũng không biện giải, cười rời đi.
“U Nhiễm, Tiểu Quân Ức thật đáng yêu.” Nhìn Tiểu Quân Ức ăn no nằm trong nôi ngáp, Trịnh Thiến khen.
“Thích sao? Thích thì tự bản thân sinh một đứa đi.” Lạc Thấm Nhi nhẹ nhàng đung đưa nôi, trêu ghẹo Trịnh Thiến.
“Thấm nhi, ngươi thế nhưng cười nhạo ta? Ngươi mới phải là người nên chạy nhanh sinh một đứa.” Miễn cho bị hai nữ nhân trong phủ kia leo lên trên đầu. Trịnh Thiến không nói tiếp câu sau, nhưng trong lòng hai người đều biết rõ. Với giao tình giữa nàng và Lạc Thấm Nhi, nói ra những lời này cũng không phạm kiêng kỵ.
“Ta không vội. Ngươi vẫn nên lập tức sinh cho Mạc tiểu Hầu gia một nữ nhi, trước định sẵn Tiểu Quân Ức.” Tươi cười trên mặt Lạc Thấm Nhi trong nháy mắt có chút đình trệ, lại dường như luôn luôn thanh nhã như vậy. Mặt Trịnh Thiến đỏ lên, không lại nói chuyện, cúi đầu đùa Tiểu Quân Ức đã ngủ.
“Đại tẩu, mấy ngày nay cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái hay không?” Lạc Thấm Nhi và Trịnh Thiến đang vội đấu võ mồm, Tiết U Nhiễm nhưng lại vội vàng quan tâm Trưởng công chúa. Đại tẩu có thai, ca ca nhà mình cũng không ở bên cạnh. Tiết U Nhiễm ngẫm lại liền đau lòng Tần Thiên Ngọc.
“Đều tốt. Mẫu phi ở bên, còn có mấy vị ma ma ở đây, muội không cần quan tâm.” Khuôn mặt Tần Thiên Ngọc ánh lên mẫu tính lóng lánh sáng rọi vô cùng hấp dẫn, rung động lòng người. Phu quân gửi thư muốn nàng cẩn thận chăm sóc thân mình, hắn nhất định sẽ trở về trước khi đứa nhỏ được sinh ra. Tần Thiên Ngọc tin tưởng Tiết Kỳ Văn hứa hẹn. Cho dù Tiết Kỳ Văn không thể trở về, nàng cũng sẽ không trách hắn. Biên quan không thể so với Tuyên thành, chỉ cần hắn bình an vô sự, nàng và đứa nhỏ chờ hắn là được.
Tiết U Nhiễm gật gật đầu, lập tức nói: “Nếu không ta mang theo Tiểu Quân Ức về Vương phủ ở lại mấy ngày?” Như vậy, nếu Trưởng công chúa cảm thấy tịch mịch, còn có nàng và Tiểu Quân Ức chơi với Trưởng công chúa.
“Tiểu tổ tông, con ngàn vạn lần đừng về Vương phủ góp vui. Cả trái tim mẫu phu đều đặt trên người Đại tẩu con, cũng không còn thừa tâm tư để ý đến con. Con ngoan ngoãn đứng ở Sở gia là tốt rồi.” Tiết Vương phi tiếp câu chuyện cười nói. Sở gia đối U Nhiễm tốt lắm, quả thật là nâng niu trong lòng bàn tay yêu thương. Vừa rồi Sở gia nãi nãi và Sở phu nhân còn nói hạ nhân hành động nhẹ chút, đừng quấy nhiễu Đại thiếu phu nhân. Chỉ bằng một tiếng ‘Đại thiếu phu nhân’, Tiết Vương phi liền an tâm rồi. Sở gia là thật tâm xem U Nhiễm là người một nhà, cho nên mới không lấy ‘Công chúa’ tương kính.
“Có Đại tẩu liền ghét bỏ nữ nhi. Mẫu phi, con tức giận.” Tiết U Nhiễm bĩu môi, bất mãn nói. Nghe được mẫu phi nói như vậy, Tiết U Nhiễm lo lắng lập tức tán đi. Đều nói bà bà không dễ ở chung, cũng không hẳn là vậy. Sở phu nhân và Vương phi đều rất ưu việt, nàng và Trưởng công chúa xem như thật có phúc.
“Vậy thì tốt. Tức giận sẽ không về Vương phủ cho mẫu phi thêm phiền toái rồi.” Tiết Vương phi vỗ tay, ra vẻ không quan tâm cười. Từ sau khi Trưởng công chúa có thai, không khí trong Vương phủ vốn vì Kỳ Văn rời đi mà có chút nặng nề bỗng chốc tiêu tán. Đối với Trưởng tôn này, Vương gia cũng rất là để bụng, ngày ngày tìm bà thương thảo chuyện ẩm thực. Nhị phu nhân tất nhiên là bị nghiêm lệnh rời xa phòng bếp, không cho tiếp cận viện của Trưởng công chúa một bước. Nghe nói đã nhiều ngày nay Nhị phu nhân nằm trên giường không thể động. Tiết Vương phi hừ lạnh trong lòng, cũng không tính toán để ý tới việc này.
Từ trước đến nay ma ma trong cung đều lợi hại, không phải chỉ bằng Nhị phu nhân tùy tiện làm một bàn điểm tâm là có thể hồ lộng cho qua. Sắc hương vị, dù là một chút khuyết điểm đều sẽ bắt làm lại. Nghe nói Nhị phu nhân nhiều lần đều đói bụng làm đến khuya. Vương gia mở một mắt nhắm một mắt chỉ làm như không thấy việc này, còn Tôn ma ma thì quyết tâm ép buộc Nhị phu nhân. Cho đến mấy ngày trước, Nhị phu nhân sắc mặt trắng xanh, hai tay phủ thũng, thể lực chống đỡ hết nổi té xỉu ở phòng bếp. Lúc này Tôn ma ma mới sai người nâng Nhị phu nhân đi ra ngoài. Ngay cả Thái y cũng không gọi, mỗi ngày canh trắng nước nhạt hầu hạ.
Ngay cả Tiết Vương phi cũng hoài nghi, không đến mấy ngày, Nhị phu nhân sẽ bị Tôn ma ma tươi sống ép buộc chết. Mấy tháng nay, Nhị phu nhân chịu tra tấn không lúc nào là không nhớ tới Vu ma ma lâu rồi chưa hiện thân – người duy nhất ở trong Vương phủ giúp bà ta. Nhiều năm như vậy, nếu không có Vu ma ma ở một bên đề điểm, bà ta tuyệt đối sẽ không có phong cảnh ngày hôm nay. Thiếu Vu ma ma có thể ra chủ ý này, cuộc sống của Nhị phu nhân bỗng chốc trở về hồi mới tới Vương phủ không có người hỏi thăm. Không, thậm chí còn không bằng cuộc sống khi mới tới Vương phủ. Ít nhất khi đó không có người ngày ngày nhìn bà ta chằm chằm, ắn ít uống ít không để bà ta tốt hơn. Thời gian dài nghĩ đến vô dụng, tùy theo mà đến chính là vĩnh viễn tức giận mắng. Mắng Vu ma ma thời điểm nguy nan không đếm xỉa đến, mắng Vu ma ma sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào kết cục như bà ta, mắng Vu ma ma....
Tiết Nhị phu nhân không có việc gì liền mắng, giống như chỉ mắng mới có thể giảm đi bà ta nỗi khổ phải chịu. Lại không biết Vu ma ma trong miệng bà ta quả thật phải chịu kết cục thê thảm như nàng bà ta mắng. Lần trước Vu ma ma sau khi bị Tôn ma ma đánh, nằm trên giường ba ngày sau bỗng nhiên nghĩ thông suốt, tự động xin rời khỏi Vương phủ. Nhìn trên phần tình cảm nhiều năm, Tiết Vương phi cũng không làm khó, cho Vương ma ma một chút bạc. Không dự đoán được gần đến lúc đi, Vu ma ma thế nhưng kiên cường một lần, nhất định không nhận lấy bạc này.
Nhiều năm như vậy Vu ma ma cũng tồn được không ít bạc, an hưởng tuổi già cũng không thành vấn đề. Chính là nhà cũ Vu ma ma còn hai đứa cháu không nên thân, Vu ma ma trở về lập tức thành mồi ngon. Lúc đầu hai đứa cháu đều tranh nhau cung phụng Vu ma ma, nói hết lời hay lấy niềm vui của lão nhân gia. Hai đứa cháu trong nhà tình huống cũng không tốt lắm, Vu ma ma chỉ dựa vào hai người này dưỡng lão cũng không tiếc rẻ, tự xuất tiền túi tiếp tế cuộc sống hằng ngày. Ai biết hai đứa cháu một đứa so với một đứa còn tham lam hơn. Sau khi nếm ngon ngọt càng như chó đói gặp được cục xương, cắn chết không tha.
Chỉ mới qua hai tháng quang cảnh, tiền bạc trong tay Vu ma ma lập tức bị vét sạch. Thấy trên người Vu ma ma một chút dầu nước cũng ép không ra, hai người thế nhưng không lương tâm đuổi Vu ma ma đi. Người tuổi già rơi xuống kết cục bị đuổi khỏi nhà, cuộc sống của Vu ma ma không thể nói là không thê lương. Người xưa nói, ác nhân tự có ác nhân trị, ô hô thương thay!