Một câu này khiến Lâm Phong toát mồ hôi lạnh toàn thân, gật gật đầu nói:
- Không ngờ bí thư thị ủy nhìn trẻ tuổi vậy mà thủ đoạn lại cao minh như thế. Không được, em phải dặn dò Tôn Du một chút, một trăm ngàn ít quá, năm trăm ngàn để mua một cái đinh bên người Bí thư Dương mới đáng giá.
Lâm Hải Sơn mỉm cười hài lòng, vỗ vai Lâm Phong nói:
- Có thể nối được tình xưa, đáng giá quan hệ tới tính mạng thân gia anh và chú đó.
Lâm Phong hít một hơi lạnh nói:
- Có nghiêm trọng như vậy không?
Lâm Hải Sơn ha hả cười cười nói:
- Chú nói đi?
Nghĩ đến những việc anh em Lâm gia làm mấy năm nay, Lâm Phong ra sức gật gật đầu.
Ăn toan phấn xong, Tùng Lệ Lệ xả một bồn nước ấm, sau đó ra ngoài để tránh người khác nghi ngờ. Dương Phàm ngâm mình trong nước ấm, cẩn thận suy nghĩ xem nên hành động thế nào mới có thể kéo lưới được. Lâm Hải Sơn khá đặc biệt, y là người dân tộc Lê, có vô số quan hệ với những đại lão Lê tộc. Phải hành động sao cho y không có cơ hội trở mình.
Tiếng gõ cửa cắt đứt mạch suy nghĩ của Dương Phàm. Dương Phàm mặc áo tắm ra mở cửa, Lê Quý có vẻ hơi khẩn trương đứng ở cửa.
- Có việc gì? Vào rồi nói.
Dương Phàm luôn giữ khuôn mặt ôn hòa.
Lê Quý hơi ngượng ngùng lắc đầu nói:
- Không được. Tôi tới xin phép ngài nghỉ. Chỉ hai giờ thôi.
Dương Phàm không khỏi cười nói:
- Anh trở nên khách khí như vậy từ khi nào thế? Anh là người ở đây, về thăm nhà cũng là chuyện thường tình. Giờ cũng không có việc gì, tôi cho anh nghỉ cả đêm luôn.
- Cảm ơn bí thư Dương! Vậy tôi đi đây, không quấy rầy ngài nghỉ ngơi.
Lê Quý nói xong liền đi.
Dương Phàm giơ tay gọi y lại nói:
- Chờ một chút. Nguồn: https://truyenfull.vn
Nói xong Dương Phàm trở lại phòng, lấy từ trong cặp ra một phong bao lì xì, đưa cho Lê Quý nói:
- Đưa cho đứa nhỏ, hôm nay tôi quên mất.
Lê Quý vừa thấy phong bao lì xì dán kín liền biết là Dương Phàm đã chuẩn bị từ trước. Từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy lãnh đạo quan tâm tới cấp dưới như vậy bao giờ, Lê Quý vẻ mặt kích động liên tục xua tay nói:
- Thế này sao được, thế này sao được?
Dương Phàm cười, nhét phong bao vào tay y nói:
- Ít khách khí với tôi đi, sau này công tác cho tốt là được. À, đúng rồi, gọi Tùng Lệ Lệ tới, tôi có chuyện muốn thương lượng với cô ấy.
Dương Phàm không đợi Lê Quý nói nữa, trực tiếp đóng cửa lại. Cầm phong bì nặng trịch trên tay, Lê Quý ngây người ở cửa hồi lâu, sau đó mới cẩn thận nhét phong bì thật kỹ vào người.
Tùng Lệ Lệ ở phòng bên cạnh, vừa mới tắm xong, mặt mũi ửng đỏ, lúc này đã đổi sang một bộ váy liền áo màu trắng. Vừa mở cửa, Dương Phàm đã thấy người phụ nữ này như tỏa sáng, cổ áo thấp lộ ra hai nửa ngọn núi mà một bàn tay không thể úp trọn, tiếp đó là một cái khe rất sâu. Phụ nữ bẩm sinh đã biết cách ăn mặc, chỉ cần cố ý lựa chọn phụ trợ một chút là bao nhiêu chỗ tốt đẹp đều lộ ra hết.
Cảnh tượng bí thư thị ủy sững sờ nhìn chằm chằm vào ngực phụ nữ khiến Tùng Lệ Lệ không ngừng đắc ý, quả là không uổng phí một phen khổ tâm. Khuôn mặt ửng hồng lại càng có vẻ dịu dàng hơn, thanh âm quyến rũ chết người, nhẹ nhàng nói:
- Nhìn gì thế? Có phải là chưa xem đâu?
- Hình như lớn hơn trước một chút!
Trong nháy mắt, Dương Phàm khôi phục sắc mặt bình thường, quay người chạy trốn. Buổi tối còn có chuyện muốn nói, bằng không ngay từ lúc đứng ở cửa đã tuyên án tử hình người phụ nữ này. Bên dưới muốn nổi dậy, quả thật rất khó chịu, phản ứng quả thật quá nhanh. Gần đây mấy người phụ nữ trong nhà đều cho Dương Phàm ăn uống không ít thứ bổ dưỡng, xem ra đều tiện nghi cho Tùng Lệ Lệ cả.
- Không được coi vụ án Lâm Hải Sơn này là nhỏ, nhất định phải điều tra ra. Nhưng tôi lo lắng con người Tống Đại Thành này.
Nhắc tới Tống Đại Thành, giọng điệu Dương Phàm hơi không tốt.
Tùng Lệ Lệ hiểu được ý tứ của Dương Phàm, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm, giơ tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai người đàn ông, chủ động làm một tấm đệm thịt, ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho Dương Phàm. Nghe giọng điệu là biết Dương Phàm đang có tâm tình thế nào. Hiện tại Tùng Lệ Lệ cơ bản nắm khá rõ tâm tính của Dương Phàm.
Tựa lên thân thể mềm mại của người phụ nữ, đầu gối lên đồi núi đàn hồi rất tốt, Dương Phàm cảm giác thả lỏng. Theo thói quen của Tùng Lệ Lệ, đây là lúc cô ta nói ra suy nghĩ của mình, cho nên Dương Phàm cũng không mở miệng, chỉ im lặng đánh giá đôi chân trắng nõn bên dưới. Dưới ngọn đèn có thể thấy được mạch máu xanh dưới làn da, mười chiếc móng chân như những hạt đậu đỏ. Dương Phàm đột nhiên phát hiện, khuôn mặt Tùng Lệ Lệ tuy rằng không xuất chúng nhưng chân có lẽ là đẹp nhất trong số các phụ nữ hắn biết.
Tùng Lệ Lệ không chú ý tới biến hóa trong ánh mắt của Dương Phàm, vừa nhẹ nhàng xoa bóp vừa thì thầm bên tai hắn:
- Nếu lo lắng về hắn thì bảo thường vụ phó bí thư Lý Hùng mang đội lại đây, liên hợp với cục Chống tham nhũng công an, để phối hợp hành động. Có thể tìm một cái cớ để phong tỏa tin tức, sau đó nói cho mọi người là đến tỉnh thành hiệp trợ phá án, đi được nửa đường đột nhiên chuyển hướng. Tốt nhất anh mời toàn thể cán bộ cấp phòng trở lên trong huyện tham gia một cuộc họp, đến lúc đó trực tiếp bắt người luôn trong phòng. Những tài liệu của Trương Quân cung cấp thì chúng ta đều đã nghiên cứu, cũng đủ để tóm mấy tên khốn khiếp đó.
Dương Phàm không nói gì, Tùng Lệ Lệ còn tưởng rằng Dương Phàm đang cân nhắc, không ngờ một bàn tay đã nhẹ nhàng vuốt ve bắp chân mình. Lúc này Tùng Lệ Lệ mới hiểu tại sao người đàn ông này đang thất thần. Bộ ngực đầy, cặp mông tròn trịa cộng thêm cặp chân đẹp chính là ba ưu thế lớn nhất của Tùng Lệ Lệ. Hiện tại được người đàn ông này thích, không uổng công mình tiêu hao rất nhiều tiền trên cặp chân này.
- Ngày mai đi xung quanh một chút, nhất định phải vững vàng, giả bộ thế nào thì cứ thế mà làm. Ngày mốt triệu tập hội nghị bắt người. Hiện tại mấu chốt là tôi cần một người có thể tuyệt đối tin tưởng.
Hiểu được ý tứ của Dương Phàm, Tùng Lệ Lệ cực kỳ vui sướng. Làm gì có ai thích hợp hơn mình chứ? Lúc này không chủ động xin đi giết giặc, còn đợi khi nào?
- Tôi trở về đi một chuyến nhé.
Nghe được đáp án như hy vọng, Dương Phàm đứng lên, hai tay nắm lấy cặp thỏ ngọc thưởng thức một phen.
Thân hình Tùng Lệ Lệ vặn vẹo hết cỡ, đủ khiến ai nhìn thấy cũng phải xịt máu mũi.
Tôn Du mở to mắt, thấy ánh nước lấp loáng trên mắt Lê Quý. Lê Quý lo lắng vì Tôn Du không thể chịu nổi người đàn ông mà cô ta đang dựa dẫm. Tôn Du nhẹ nhàng giơ tay lên lau nước mắt cho Lê Quý rồi mỉm cười, ngây ngốc nhìn Lê Quý, hạ giọng nói:
- Anh nên tin tưởng em, em mang anh về không phải để anh nhớ lại thời gian đau khổ đó mà là muốn nói cho anh biết: Kiếp này rốt cuộc em không thể tìm thấy được người đàn ông nào yêu em như anh. Vì vậy, anh em Lâm gia muốn hại anh, em sẽ liều mạng với họ.
Tôn Du nói như đinh đóng cột, nhất là khi thấy nước mắt của Lê Quý trào ra, Tôn Du càng thêm kiên định.
Trong lòng chưa có tính toán gì thì đã bị những hồi ức ngọt ngào thức tỉnh, Lê Quý mạnh mẽ giơ tay ôm lấy Tôn Du, ra sức ôm thật chặt. Mặt hai người đều bị lệ nóng bao trùm, trăm ngàn cảm giác như vô số những con rắn độc cắn xé trong hai trái tim mâu thuẫn.
Cảm giác được bàn tay Lê Quý lại như trước đây, nhẹ nhàng kéo váy mình xuống, Tôn Du đột nhiên bối rối muốn tránh ra nhưng sức ôm của người đàn ông rất mạnh, cảm giác cuồng nhiệt như thuở còn yêu. Lê Quý đè chặt Tôn Du vào tường, hai quai áo được nhẹ nhàng gỡ xuống, chiếc váy ngắn tụt xuống không một tiếng động. Bầu ngực từng khiến Lê Quý mê say không ngừng run rẩy…
- Đừng thế, đừng thế, thân em ô uế, không xứng với anh…
Tôn Du không ngừng lặp lại những lời này nhưng hoàn toàn bị Lê Quý bỏ qua. Lê Quý vẫn như trước, vùi đầu vào cởi đồ, một chân của Tôn Du cũng bị nghếch lên.
- Đừng mà…
Khi Lê Quý ra sức ấn vào, Tôn Du không kìm nổi kêu một tiếng.
Tùng Lệ Lệ ngựa quen đường cũ độc lập tự chủ hoàn thành quá trình bổ khuyết. Cảm giác này làm cho người ta mê muội. Điên cuồng lắc lư vòng eo thon duyên dáng, sau khi lên đỉnh, cảm giác người đàn ông vẫn cứng rắn như trước, Tùng Lệ Lệ không kìm nổi ôm mặt Dương Phàm hung hăng hôn một cái, tì cằm lên vai hắn thì thầm nỉ non:
- Anh lợi hại quá, yêu anh chết mất thôi.
Cũng không biết loại chuyện này có phải ảnh hưởng tới vấn đề nhạy cảm hay không mà Dương Phàm càng ngày càng cảm thấy mình kéo dài hơn. Cảnh tượng buồn cười lần đầu tiên ăn vụng với Du Nhã Ny như thể mới xảy ra ngày hôm qua. Có thể là do cấu tạo cơ thể người phụ nữ nên rõ ràng cảm giác mức độ khít chặt của Tùng Lệ Lệ là đứng thứ nhất. Đặc biệt là ở Tùng Lệ Lệ còn có hương vị và khả năng biểu cảm khiến Dương Phàm hơi cảm động.
- Sao phải khổ thế? Tôi đâu có yêu cầu chị làm như vậy.
Dương Phàm lộ ra ánh măt tiếc rẻ, cố ý lấy lòng hôn một cái trên mặt Tùng Lệ Lệ.
- Anh không thích sao?
Tùng Lệ Lệ lo lắng hỏi. Dương Phàm lắc đầu. Tùng Lệ Lệ dán sát vào mặt Dương Phàm thì thầm:
- Anh thích là tốt rồi. Em phải cho anh thấy em không giống bình thường.
Dương Phàm nhớ tới Ngô Yến, có phải những người phụ nữ hơi lớn tuổi một chút đều có cùng cảm giác nguy cơ như vậy không nhỉ?
Chừng ba giờ sáng, chiến trường đã chuyển lên trên giường. Tôn Du tin rằng sau những năm tháng xa cách, Lê Quý nhất định không tìm người đàn bà khác. Chỉ cần nhìn Lê Quý liên tục ba lượt cả đêm là có thể cảm nhận được rõ ràng. Mức độ này còn mạnh mẽ hơn cả hồi mới đầu. Mặc dù cảm giác như sắp không thở nổi nhưng Tôn Du vẫn ôm chặt lấy người đàn ông như bạch tuộc. Nếu có thể, Tôn Du nguyện ý chết trong lòng Lê Quý. Một người phụ nữ có được một người đàn ông như vậy trong đời, vậy còn cần phải theo đuổi cái gì nữa chứ?
Trong đầu Tôn Du lúc này chỉ còn bốn chữ "triền miên tới chết". May rằng đây không phải là một giấc mộng, cũng không uổng công mình quay lại hôm qua.
Gần như hao hết khí lực, lúc này trong đầu óc Lê Quý hoàn toàn trống rỗng. Y nghiêng người trượt xuống khỏi thân thể người đàn bà kia, ngửa mặt ngây ngốc nhìn lên trần nhà. Kết quả này thật sự là ra ngoài dự đoán của Lê Quý. Gần như là một hơi làm ba lượt, rốt cuộc giải phóng hết những gì tích tụ lại, một cơn xấu hổ hiện lên trong lòng, Lê Quý phát hiện chính mình không dám nhìn người đàn bà bên cạnh. Bởi vì Lê Quý có thể khẳng định, chỉ cần liếc mắt một cái thôi là mình sẽ không kìm nổi lại muốn tiếp. Lê Quý đột nhiên muốn khóc, hơn hai năm mình đã cố gắng quên đi hết thảy nhưng không ngờ kết quả lại thế này. Một khi tiến vào thân thể người đàn bà này là không muốn rời ra nữa.
Nằm như một con cá chết, lúc này Tôn Du chậm rãi khôi phục lại. Ở điểm này, năng lực khôi phục của đàn bà mạnh mẽ hơn đàn ông rất nhiều. Giơ tay lên đầu giường lấy một ít giấy che dưới thân, Tôn Du yên lặng đi vào toilet. Trở ra thì trong tay đã có thêm một chiếc chậu rửa mặt, trong có nước ấm.
Lê Quý cảm thấy không thể tiếp tục mặc cho tình cảm bước trên con đường sai lạc, chột dạ nhắm mắt lại không nhìn tới Tôn Du. Nhưng khi một chiếc khăn ướt ấm đặt xuống dưới, cảm giác thoải mái khiến Lê Quý mở mắt. Trước mặt y, Tôn Du vẫn mê người như cũ, cặp vú căng đầy ngạo nghễ vươn lên, bộ dạng , hết sức chuyên chú dùng khăn ấm làm vệ sinh cho mình khiến tâm trí Lê Quý lại động. Tâm động lại dẫn tới biến hóa sinh lý, đương nhiên lọt vào mắt Tôn Du.
Trên thực tế Lâm Phong mấy năm nay chỉ có thể dựa vào thuốc thang mới có thể cương lên được. Tuy rằng hai năm nay Tôn Du đi theo Lâm Phong nhưng số lần hai người ngủ với nhau không quá hai mươi. Sự hung mãnh của Lê Quý vượt xa Lâm Phong.
Đổ nước đi xong, trở lại bên cạnh Lê Quý, Tôn Du thỏa mãn cười cười nói:
- Trải qua lần này, dù chết em cũng thấy đủ.
- Vậy cô chết dưới thân tôi đi.
Nhắm mắt lại Lê Quý đột nhiên ngồi dậy, hai tay ấn xuống, đặt trên người Tôn Du.
Tôn Du bình tĩnh nhìn ánh mắt đỏ quạch của Lê Quý, hạ giọng nói:
- Anh chờ một chút, em có điều muốn nói.
Lê Quý hung tợn nhào nặn hai quả bóng của Tôn Du, khẽ gầm lên nói:
- Chờ ông đây đủ rồi cô hãy nói.
Tôn Du cười nhắm mắt lại, hai chân tự nhiên vòng lên bao lấy thắt lưng người đàn ông, lặng lẽ chịu đựng.
Lê Quý tỉnh lại thì Tôn Du đã ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở đầu giường mỉm cười nhìn Lê Quý nói:
- Tỉnh rồi à?
Lê Quý thấy ngoài cửa sổ trời đã sáng, không khỏi thấp giọng kêu thảm thiết:
- Hỏng rồi, hỏng việc rồi.
Tôn Du cười đè Lê Quý lại nói:
- Không có việc gì, bí thư Dương nhắn tin, tiếp tục cho anh nghỉ một ngày nữa.
Dứt lời Tôn Du xuất ra một tấm đĩa Chu Dĩnh, nghiêm túc nhìn Lê Quý nói:
- Anh cất kỹ thứ này, tương lai nếu em gặp phải việc gì, thứ này có thể giúp em báo thù.
Lê Quý giật mình kinh hãi, ngồi phịch xuống, đè bả vai Tôn Du thấp giọng hỏi:
- Em lo lắng gì? Chúng ta có thể tái hôn. Anh không tin bọn chúng dám làm gì. Có Bí thư Dương ở đây, sợ cái gì? Bí thư Dương rất tốt với những người bên cạnh.
Tôn Du thảm đạm cười cười nói:
- Bí thư Dương thì thế nào? Thấy tận mắt Lâm Phong làm bậy, không ngờ chỉ đẩy một người chịu tội thay là xong việc. Em đã gặp nhiều người trên quan trường, đều như vậy cả. Về phần tái hôn, em không xứng đáng đâu. Tuy nhiên bọn chúng muốn em kéo anh xuống nước, thậm chí còn ra cái giá khiến em phi thường giật mình.
Lê Quý cả kinh, vội vàng tìm quần áo, Tôn Du thuần thục giúp đỡ hắn mặc quần áo. Tìm lấy thuốc lá trong túi, Lê Quý châm một điếu ngồi trên sô pha trầm tư một phen nói:
- Anh cảm thấy anh em Lâm gia gặp xui xẻo rồi. Nếu không bọn chúng đã không dùng nhiều tiền thu mua anh. Không được, anh phải lập tức đi về báo cáo Bí thư Dương.
Trước khi vội vàng đi ra ngoài, Lê Quý quay lại ôm Tôn Du nói:
- Tốt nhất em nên rời khỏi đây vài ngày, anh sẽ dùng chiếc đĩa CD này thật tốt.
Nói xong Lê Quý vội vàng chạy về khách sạn, vừa lúc thấy Tùng Lệ Lệ xuống lầu, Lê Quý lập tức đi tới.
- Thư ký Lê, chẳng phải Bí thư Dương đã cho anh nghỉ sao?
Tùng Lệ Lệ thân thiết cười đón Lê Quý.
Lê Quý hạ giọng nói:
- Bí thư Dương còn chưa đi à? Tôi có chuyện trọng yếu phải về báo.
Thấy Lê Quý vẻ mặt nghiêm túc, Tùng Lệ Lệ gật gật đầu nói:
- Chúng ta cùng đi.
Dương Phàm thu dọn xong đồ chuẩn bị đi ra thì thấy Tùng Lệ Lệ và Lê Quý cùng nhau trở về, không khỏi giật mình hỏi:
- Trưởng ban thư ký Tùng, sao cô trở lại vậy?
Lê Quý vội vàng nói lại những lời Tôn Du muốn truyền đạt. Dương Phàm nghe xong cười lạnh liên tục, gật gật đầu nói:
- Lê Quý, biểu hiện của anh tốt lắm.
Tiếp theo Dương Phàm lâm vào trầm mặc, một hồi lâu cầm lấy đĩa Chu Dĩnh Lê Quý mang về, suy nghĩ một chút nói:
- Lê Quý, anh lập tức nói với Tôn Du, bảo cô ấy cứ tỏ vẻ như không có việc gì, sau đó anh mang Tôn Du đi chơi xung quanh, nhớ phải tỏ vẻ đùa vui một chút. Anh cũng không cần phải quản chuyện này, chỉ cần anh em Lâm gia không nhìn ra gì khác thường, đó chính là công lớn.
Lâm Hải Sơn mang theo những người phụ trách của năm cơ quan trọng yếu chờ ở dưới lầu. Khi Dương Phàm đi ra thì Lâm Hải Sơn lập tức chào đón, thật xa đã giơ tay nói:
- Xin chào Bí thư Dương! Tối qua nghỉ ngơi tốt chứ?
Dương Phàm lộ ra một tia mệt mỏi hỏi:
- Anh nói gì? Khách sạn gì mà chẳng có xông hơi gì cả.
Thanh âm rất nhỏ, biểu lộ ý tứ bất mãn. Những người khác còn ở cách xa năm thước, chỉ có một mình Lâm Hải Sơn nghe rõ, trong lòng không khỏi âm thầm vui vẻ.
- Đều do tôi công tác không tốt. Để lát nữa tôi bố trí một chỗ khác.
Lâm Hải Sơn lập tức hạ giọng cười nói, cố ý ghé sát vào Dương Phàm ra vẻ thân thiết.
Dương Phàm cười ha hả nói:
- Trưởng ban thư ký Tùng có việc phải quay về thành phố Hải Tân.
Nói xong Dương Phàm đi về phía trước, bắt tay với từng cán bộ đang đứng xếp hàng. Lâm Hải Sơn ở phía sau cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của Dương Phàm, không khỏi nhếch miệng cười mờ ám, thầm nói quả là một công tử bột ăn chơi. Bí thư thị ủy trẻ tuổi như vậy, không thích phong lưu khoái hoạt, còn là đàn ông sao? Ngẫm lại mình là một bí thư huyện ủy mà còn thích nữa là.
Trưởng ban thư ký Tùng đi rồi, vậy có cơ hội tiếp cận đề cập tới đề tài đó. Tối nay chiêu đãi phải tốn chút tâm tư, có khi lại phát triển được sự nghiệp không chừng.
Được các lãnh đạo huyện ủy tháp tùng, Dương Phàm thị sát vài trọng điểm du lịch của huyện Văn Hải. Mấy năm nay, kinh tế của huyện Văn Hải tăng trưởng chính là nhờ du lịch. Giống như các bản tin vẫn đưa trên TV, mỗi khi đến đâu, Bí thư Dương đều nói chuyện với công nhân và nhân dân địa phương rất thân thiết, hỏi tỉ mỉ tình hình công tác và cuộc sống của họ, cổ vũ họ làm việc thật tốt, v.v…
Vòng vo một buổi sáng, trở lại huyện ủy, cùng ăn trưa với mấy lãnh đạo chủ chốt. Xem ra tâm tình Bí thư Dương rất khoái trá, trò chuyện với mọi người rất vui vẻ. Ai kính rượu cũng không từ chối. Sau khi ăn trưa, trở lại căn phòng nghỉ ngơi, ánh mắt Bí thư Dương lay động theo thân hình của nữ nhân viên phục vụ. Lâm Hải Sơn thấy vậy lập tức hai mắt sáng ngời, khẩn trương lấy cớ đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Lâm Phong, dặn dò một chút.
Mười phút sau, Lâm Phong hưng phấn đi vào, điện thoại gọi Lâm Hải Sơn ra.
- Đại ca, đã nói xong, thông suốt rồi. Đây là một cô em còn trinh mới đầu một. Chậc chậc, Bí thư Dương này ánh mắt độc thật, hiện giờ tìm đâu được đứa con gái nào 18 tuổi mà vẫn còn trinh cơ chứ?
Lâm Phong vui vẻ nói.
Lâm Hải Sơn hơi hài lòng gật đầu nói:
- Bất kể con bé đó yêu cầu gì cũng đáp ứng hết. Chỉ cần có thể hầu hạ tốt Bí thư Dương, chúng ta liền không có vấn đề gì.
Ở một mình trong phòng, Dương Phàm nhắn một tin nhắn xong, khẽ nhếch miệng cười đắc ý. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, Lâm Hải Sơn thăm dò tiến vào, cúi người hạ giọng nói:
- Bí thư Dương mệt mỏi à? Tôi bảo một cô em vào xoa bóp cho ngài nhé.
Dương Phàm mỉm cười vỗ vỗ bả vai Lâm Hải Sơn, lộ ra biểu tình nghiêm túc nói:
- Lão Lâm à, tôi không hy vọng có người nói sau lưng rằng tôi phạm sai lầm.
Lâm Hải Sơn hiên ngang lẫm liệt nói:
- Ai thấy lãnh đạo phạm sai lầm? Đây là nói láo!
- Tính giác ngộ của lão Lâm cao đấy! Nếu các đồng chí bên dưới đều giống anh, bí thư thị ủy như tôi cũng đỡ phải đau đầu.
Sau một tiếng cảm khái, Dương Phàm hai mắt sáng ngời. Cô bé nhân viên vẫn còn chưa hết vẻ ngây ngô trên mặt tiến vào, tuy nhiên không phải mặc đồng phục mà là mặc một bộ váy mới.
Dương Phàm lập tức lộ ra thái độ bất mãn, nhìn cô gái nói:
- Ăn mặc kiểu gì thế hả? Quần áo lao động của các người quá đặc biệt đấy nhỉ? Làm người đừng có vong bản!
Lâm Phong ở cửa nghe thấy, nhớ tới một số việc kỳ quái trước đây, không khỏi hung hăng tự bạt tai mình một cái thật mạnh. Mẹ nó, mất oan tiền quần áo rồi. Vỗ mông ngựa lại vỗ nhầm vào chân ngựa (nịnh bợ không đúng chỗ). Nếu lãnh đạo đã thích phục vụ đặc biệt thì…
Khi Lâm Hải Sơn còn đang buồn bực tự hỏi thì Lâm Phong vẫn còn năm dấu ngón tay trên mặt đi vào, tươi cười nói với Dương Phàm:
- Bí thư Dương, tôi nhất định quán triệt tinh thần chỉ thị của ngài.
Nói xong Lâm Phong lôi kéo cô bé đi ra ngoài. Dương Phàm cười hỏi Lâm Hải Sơn ở bên cạnh:
- Vừa rồi là em trai lão hả? Không tồi, một người rất thông minh.
Lâm Hải Sơn còn đang suy nghĩ xem Lâm Phong thông minh ở chỗ nào thì Dương Phàm đã cười nói:
- Đi tới mấy địa phương, cảm xúc rất sâu sắc. Phong cảnh tự nhiên của huyện Văn Hải rất tuyệt. Nếu có thể mỗi ngày đều ở đây đứng lên ngắm biển xanh mây trắng, thật sự là điều thú vị nhất trong cuộc đời.
Lâm Hải Sơn là một con cáo già trong chốn quan trường, vừa nghe đã thấy có chút hương vị không thích hợp. Ngẫm nghĩ một chút, nhìn thật cẩn thận Dương Phàm đang nhắm mắt dưỡng thần, Lâm Hải Sơn hạ giọng nói:
- Dưới chân Nam Sơn có một khu biệt thự không tồi, tôi có thể đi tìm người bên khu khai phát để mượn một căn. Nếu Bí thư Dương có rảnh thì bất cứ lúc nào cũng có thể tới ở vài ngày.
- Ở nơi đó lưng dựa núi, hướng mặt ra biển, quả thật không tồi. Tuy nhiên khai phát là muốn kiếm tiền, chúng ta ở nhờ phòng của người ta hình như không thỏa đáng cho lắm? Tôi không muốn phạm sai lầm.
Dương Phàm mở to mắt, liếc Lâm Hải Sơn một cái.
Trong lòng Lâm Hải Sơn điên cuồng vui mừng, thầm nói chỉ sợ mày không mở miệng, chỉ cần mày nói muốn, bao nhiêu tao cũng chiều.
- Tôi đâu dám để lãnh đạo phạm sai lầm? Chỉ là mượn ở tạm thôi mà. Tuy nhiên vẫn cần có quyền quản lý tài sản, để tên của phu nhân là được.
Lâm Hải Sơn khẩn trương nhấn mạnh một chút.
Dương Phàm mạnh mẽ mở to mắt, nhìn Lâm Hải Sơn nói:
- Lão Lâm à, lão cứ khiến tôi phạm sai lầm mất thôi.
Nói xong Dương Phàm lấy tay nhúng vào nước trà, viết lên bàn hai chữ "Chu Dĩnh".
- Hiểu được hiểu được!
Lâm Hải Sơn liên tục gật đầu.
Dương Phàm lại vừa lòng vỗ vỗ bả vai Lâm Hải Sơn nói:"
- Tôi tính toán đề nghị lên tỉnh, có đãi ngộ xứng đáng với những cán bộ lãnh đạo huyện có sự phát triển kinh tế tốt. Đồng chí Lâm Hải Sơn, phải nắm bắt lấy cơ hội và cầu tiến nhé.
Bắt đầu hứa nguyện, bí thư huyện ủy tiến lên một bước chính là tiến vào thị ủy thường ủy, tăng một bậc mà không phải đổi địa phương, lần này đặt cửa rất đáng giá. Khi Lâm Hải Sơn còn đang kích động không ngừng thì Lâm Phong đã mang cô bé ăn mặc quần áo lao động đi vào, cúi đầu khom lưng nói với Dương Phàm:
- Bí thư Dương, ngài xem vừa lòng chưa?
Dương Phàm lộ ra nụ cười vừa lòng, chỉ vào Lâm Phong nói:
- Tiểu Lâm không tồi, tư tưởng giác ngộ rất cao.
Lâm Hải Sơn lúc này mới hiểu ra, không ngờ loại như Lâm Phong cũng có lúc phát huy, lại nhìn vẻ đắc ý của Dương Phàm, lập tức trong lòng thoải mái. Con người ta không ai giống ai. Người ta chơi rất đặc sắc, mỹ nữ có nhiều, nếu không có chút đặc sắc sao có thể lọt vào mắt xanh của lãnh đạo được? Đây là sự khác biệt về đẳng cấp! Cần phải học hỏi nhiều!
Cô bé mặc một thân quần áo lao động, đứng ở cửa, mặt mũi đỏ ửng, cúi đầu không ngừng nghịch chéo áo.
Lâm Hải Sơn thức thời đứng lên cười nói:
- Bí thư Dương, tôi sẽ không quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa.
Dương Phàm thản nhiên nói:
- Không tiễn!
Đi ra cửa, Lâm Hải Sơn giơ ngón tay cái lên với Lâm Phong, hạ giọng nói:
- Lần này chú lập công đó.
Lúc này, nghe được bên trong truyền đến tiếng cười nói sang sảng của Dương Phàm:
- Tiểu đồng chí, em tên là gì?
Hai người nhìn nhau cười, thấy cửa đóng lại thật mạnh, bên trong hết thảy không có tiếng động. Lâm Phong âm thầm hối hận trong lòng, biết vậy thì đã không chọn căn phòng cách âm tốt như vậy. Nếu không cho dù không nhìn thấy, có lẽ cũng có thể nghe được lãnh đạo đại hiển thần uy.
Hai người đứng ở cửa cười hạ giọng nói chuyện, khi nói đến việc Dương Phàm muốn có biệt thự, Lâm Phong lập tức mặt mày hớn hở nói:
- Thật tốt quá.
Lúc này một chiếc Lincoln két một tiếng dừng lại. Một phụ nữ xinh đẹp như tiên từ trên xe nhảy xuống. Lâm Phong nhìn thấy lập tức cảm giác khó thở. Đã gặp rất nhiều phụ nữ nhưng so với người ở trước mặt này đều chỉ như gió thoảng mây bay.
- Đến đây!
Xuống xe, Chu Dĩnh ngoắc ngón tay về phía Lâm Phong. Lâm Phong lập tức lao tới như chó Nhật.