Trương Quân là một chủ tịch huyện từ bên ngoài điều vào, cuộc sống đúng là rất khổ sở. Cái cảm giác luôn lo lắng mất quyền lực, luôn luôn cảm thấy mình như bước trong đầm lầy, cảm giác trong lòng luôn có ngọn núi lớn đè vào thật không dễ chịu gì. Trương Quân sống với cảm giác đó suốt 5 năm nay rồi.
Hôm nay khi thấy Tùng Lệ Lệ ở bên cạnh Dương Phàm, Đại quân đột nhiên cảm thấy rất hả hê, sung sướng mà từ trước đến nay chưa từng có. Đúng là như câu người xưa đã nói, cảm giác hả hê rất ngắn ngủi. Trương Quân sau một phen sung sướng bắt đầu lấy lại bình tĩnh cẩn thận suy nghĩ xem làm như thế nào mới có thể nắm lấy cơ hội này.
Rất hiển nhiên, Tùng Lệ Lệ đã lặng lẽ nhắn một tin cho Trương Quân, Trương Quân lúc ấy biết đây là cơ hội rất tuyệt để phản công. Lâm Hải Sơn đã làm ở huyện Văn Hải nhiều năm. Nên dù cho che đậy như thế nào thì cũng có rất nhiều sơ hở có thể túm lấy. Chỉ cần bên trên có quyết tâm điều tra, các tài liệu đen mà Trương Quân chuẩn bị trong tay mấy năm nay sẽ có cơ hội dùng đến.
Trương Quân thầm cảnh cáo mình lát nữa trước mặt Bí thư Dương không được tỏ vẻ quá vội vàng, Trương Quân thầm hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn lên lầu, cố làm mình thêm bình tĩnh.
Lâm Hải Sơn nói tới mức miệng lưỡi khô khốc, Dương Phàm chỉ ngồi yên trên sô pha, miệng thầm mắng bí thư thị ủy. Cuối cùng Lâm Hải Sơn bổ sung:
- Tôi thừa nhận cá nhân có tác phong công tác quen hống hách, nhưng tôi một lòng vì công việc. Lâm Phong đúng là em trai tôi nhưng tôi đề cử người hiền tài chứ không chỉ vì thân thích.
Lâm Hải Sơn nói nội dung đại khái chính là tổng kết một chút thành tích mấy năm nay của y ở Huyện Văn Hải, cuối cùng ở đơn giản giải thích một chút những gì Dương Phàm thấy, coi chuyện xung đột trong quá trình giải phóng mặt bằng là chuyện thường tình, sau đó giải thích qua loa chuyện buổi sáng. Theo cách nói của Lâm Hải Sơn, hộ bị cưỡng chế kia có thái độ chống đối mãnh liệt, nhục mạ người của đội giải phóng mặt bằng, thậm chí cũng chính người của hộ gia đình đó ra tay đánh người trước. Lúc đó người của đội giải phóng mặt bằng mới nổi giận đánh lại. Sau đó người của đội giải phóng mặt bằng đã tích cực đưa người bị thương đến bệnh viện cứu trị, còn có những bồi thường tương ứng.
Cái lưỡi không xương! Đổi trắng thay đen!
Đó là đánh giá của Dương Phàm về những lời Lâm Hải Sơn nói. Tuy nhiên nơi này ở Huyện Văn Hải, Dương Phàm không có chứng cớ gì, bởi vậy không phát biểu ý kiến của mình.
Khi Lâm Hải Sơn khẩn trương, hai chân sẽ không tự giác chụm lại, nhẹ nhàng ma sát. Đằng sau vẻ mặt bình tĩnh của Dương Phàm ẩn giấu cái gì, Lâm Hải Sơn lo lắng không dám thở mạnh. Trước khi báo cáo, Lâm Hải Sơn và đồng sự đã thống nhất những gì cần nói. Trương Quân lúc ấy không nói gì thêm. Lúc tới đây, biết Dương Phàm quyết định triệu từng người vào một, tâm tình Lâm Hải Sơn rất kém. Đây chính là Dương Phàm bày tỏ thái độ không tín nhiệm đối với thành viên của hai bộ máy. Sự nguy hiểm khi từng người vào chính là nếu một người có nói gì mâu thuẫn với những người khác, vậy tất cả sẽ lộ hết.
- Đồng chí Lâm Hải Sơn, anh cứ ra đi, tiện thể mời đồng chí Trương Quân vào.
Dương Phàm nói mà mặt không hề thay đổi. Lâm Hải Sơn nghe vậy trong lòng run lên. Vị bí thư thị ủy trẻ tuổi này quả thật là khó có thể tính toán được.
Không khí nặng nề trong đại sảnh khách sạn không hề thay đổi, Trương Quân vẫn ngồi tại chỗ cúi đầu hút thuốc. Hai vị khác dường như cũng không có tâm tư nói chuyện với nhau, đều tự cúi đầu suy nghĩ.
Lâm Hải Sơn xuống lầu. Giữa ánh mắt của ba người, y chậm rãi đi đến bên người Trương Quân ngồi xuống, đưa một điếu thuốc nói:
- Lão Trương, mặc kệ quá khứ chúng ta từng có gì không thoải mái, tất cả đều là vì làm tốt công tác. Nói tóm lại, hai bộ máy của Huyện Văn Hải là vinh nhục cùng nhau.
Lâm Hải Sơn nói rất có ý tứ. Trương Quân đứng dậy, dập thuốc nói:
- Tôi lên đây, không để Bí thư Dương phải chờ. Bí thư Lâm cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ phản ánh rất khách quan.
Nhìn bóng dáng Trương Quân, tâm tình Lâm Hải Sơn rất khó bình tĩnh. Trương Quân ở Huyện Văn Hải là trong tình cảnh gì, Lâm Hải Sơn phi thường rõ ràng. Trong lòng Trương Quân chắc chắn không thể không có oán khí. Điều may mắn duy nhất là có nhiều chuyện Trương Quân không thể biết tới.
Thường Nhạc và Từ Minh lặng lẽ tới gần Lâm Hải Sơn. Từ Minh nheo mắt nhìn Trương Quân lên lầu, hạ giọng nói:
- Bí thư Lâm, liệu Trương Quân lên đó có thể nói lung tung gì không?
Lâm Hải Sơn mạnh mồm nói:
- Miệng ở trên người hắn. Nếu muốn nói thì đã nói sớm rồi.
Lâm Hải Sơn nói vậy nhưng kỳ thật trong lòng rất không tin tưởng. Trước kia Trương Quân nói hay không là một chuyện. Hiện tại nói hay không lại là chuyện khác. Cơ hội là nhân tố mấu chốt. Trước đó Dương Phàm không nhìn thấy sự ác liệt ở Huyện Văn Hải, Trương Quân có nói gì đều chỉ là lời nói của một phía, không có chứng cớ gì. Hiện tại lại khác. Dù không có chứng cớ nhưng Dương Phàm khả năng sẽ cho người tới điều tra.
Lâm Phong có vẻ hơi hưng phấn đi vào, lại đứng ở cửa mà không tiến vào trong. Lâm Hải Sơn vừa thấy Lâm Phong, trong lòng hơi vui vẻ, cười đứng lên vỗ vai hai người để tỏ vẻ an ủi, sau đó đi ra cửa.
- Đại ca. Tôn Du nói Lê Quý mềm lòng rồi, khả năng sẽ cho cô ấy gặp mặt.
Lâm Phong hơi đắc ý cười, hạ giọng nói.
Lâm Hải Sơn nhíu mày hạ giọng nói:
- Nắm chặt một chút. Nhất định phải tóm được Lê Quý trong tay. Chuyện hôm nay phải thu thập sạch sẽ một chút.
Mở cửa cho Trương Quân chính là Tùng Lệ Lệ. Sau khi Trương Quân đi vào, Tùng Lệ Lệ vẫn ngồi bên cạnh không có ý rời đi. Dương Phàm cười đứng lên bắt Trương Quân nói:
- Đồng chí Trương Quân, Trưởng ban thư ký Tùng đã nói với tôi một ít tình huống của anh.
Trương Quân không kìm nổi liếc nhanh Tùng Lệ Lệ một cái, hai tay nắm tay Dương Phàm chặt hơn, nói:
- Xin chào Bí thư Dương!
Tiếp đón Trương Quân ngồi xuống xong, Dương Phàm chú ý thấy Trương Quân cẩn thận đặt chiếc túi xách cá nhân trên bàn trà, bên trong căng phồng. Dương Phàm thu hồi nụ cười, nghiêm túc nói:
- Hôm nay tôi thấy một cảnh tượng cực kỳ ác liệt. Lúc trước đồng chí Lâm Hải Sơn đã báo cáo đại khái. Hiện tại tôi muốn nghe anh nói xem chuyện này thế nào.
Trương Quân nháy mắt cảm giác từ bên Dương Phàm truyền đến một áp lực cực lớn. Y ngồi trên sô pha, hít một hơi thật sâu, hai tay xoa mặt, trịnh trọng nói với Dương Phàm:
- Bí thư Dương, tôi lấy thân phận của một cán bộ Huyện Văn Hải xin phản ánh với ngài một ít tình hình trọng yếu. Chuyện xảy ra hôm nay có thể là ngẫu nhiên, trên thực tế là một loại tất nhiên. Từ sáu, bảy năm trước, công ty bất động sản của Lâm Phong đã nhiều lần áp dụng loại thủ đoạn như vậy trong kinh doanh để đạt được mục đích. Đây không phải lần đầu tiên, nếu không bị chế tài pháp luật thì đây cũng không phải lần cuối cùng.
Nói xong, Trương Quân cẩn thận mở túi, lấy ra mấy chiếc đĩa CD, còn có một tập tài liệu giấy.
- Đây là cái gì?
Dương Phàm hơi lạnh mặt, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi một câu, nhưng đã thành công tạo nên không khí ngưng trọng, nghiêm túc.
Trương Quân trầm mặt, nghiêm giọng nói:
- Bí thư Dương, đây là một vài tài liệu trong năm năm qua mà tôi thu thập, sửa sang lại. Trước khi ngài xem, tôi muốn nói với ngài mấy chuyện.
Dương Phàm chỉnh lại sắc mặt, đưa cho Trương Quân một điếu thuốc, hạ giọng nói:
- Mời nói.
- Đại khái là ba năm trước đây, chính quyền Huyện Văn Hải thông qua một phương án cải tạo thị trấn đại quy mô. Lúc ấy ở hội nghị áp dụng hình thức đấu thầu, kết quả là công ty bất động sản của Lâm Phong trúng thầu. Lại nói tiếp quá trình đấu thầu rất buồn cười, chỉ có Lâm Phong đặt giá, bảy, tám công ty kia đều không đặt giá. Sau này quá trình di dời giải phóng mặt bằng đều thuận lợi khác thường. Nhưng tôi phái người điều tra thì kết quả là, quần chúng ở địa phương đó không hài lòng về phương án đền bù giải phóng mặt bằng nhưng đều bị thế lực đen tối uy hiếp. Trong đó có vụ mười lăm người đánh nhau, ba người bị tàn phế. Ngược dòng thời gian thêm một chút nữa, đại khái là năm năm trước đây, lúc ấy đồng chí Lâm Hải Sơn là phó bí thư huyện ủy kiêm nhiệm chủ tịch huyện. Một đoàn thương nhân về bất động sản đến Huyện Văn Hải định khai phá mấy khu du lịch và tiểu khu biệt thư ở lân cận. Nghe nói, mấy mảnh đất bị mua đó cuối cùng đều là danh nghĩa công ty của Lâm Phong. Bí thư Dương ngài hẳn là biết rõ, đó chính là thời điểm giá nhà đất ở tỉnh Thiên Nhai tăng nóng nhất. Lúc đó tôi mới đảm nhiệm chủ tịch huyện, sau đó tôi phát hiện một chuyện rất buồn cười.
Trước khi khi doanh nghiệp bất động sản đó trả tiền, không ngờ Lâm Phong đã được giao đất từ hai tháng trước đó.
Trương Quân nói tới đây dừng lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào gương mặt trầm tĩnh như nước của Dương Phàm.
- Anh nói tiếp xem sự tình hôm nay là như thế nào? Cần phải xử lý ra sao?
Giọng điệu Dương Phàm vẫn rất bình tĩnh, không hề có chút kích động nào như Trương Quân hy vọng.
- Công an huyện báo cáo với tôi như sau, công ty Hải Hưng mua mảnh đất kia chuẩn bị xây dựng một khu nhà ở. Bởi vì công ty Hải Hưng và hộ gia đình lão Lý có tranh chấp trong quá trình giải phóng mặt bằng, khiến hai bên cãi nhau. Trong quá trình cãi nhau, lão Lý múa may cái cuốc, người của công ty Hải Hưng nghĩ lão muốn động thủ liền đi lên ngăn lại thì bị thương một người, dẫn tới phát sinh ẩu đả.
- Sau khi điều tra, lão Lý và hai đứa con trai bị thương, công ty Hải Hưng bị thương một người. Người bị thương đã được đưa tới bệnh viện cứu trị. Công ty Hải Hưng quyết định một lần nữa suy xét tiêu chuẩn bồi thường và sẵn sàng chi trả viện phí cũng như bồi thường tổn thất kinh tế và tổn thất tinh thần là ba mươi ngàn tệ.
Khi nói chuyện, Trương Quân vẫn không ngừng dùng khóe mắt liếc Tùng Lệ Lệ, phát hiện thấy người phụ nữ này vẫn ngồi nguyên tại chỗ không nhúc nhích, không hề có ý nói đỡ. Y lại nhìn Dương Phàm vẫn duy trì thái độ bất biến, chỉ rút một điếu thuốc ra hút.
- Đồng chí Trương Quân, anh có thể cam đoan toàn bộ những gì anh nói đều là sự thật chứ?
Dương Phàm đột nhiên mở to hai mắt, nhìn thẳng vào Trương Quân.
Biến hóa này khiến trong lòng Trương Quân run lên, lập tức ưỡn ngực kiên định nói:
- Bí thư Dương, tôi lấy tư cách Đảng viên cam đoan, những gì tôi nói và cả các tài liệu này đều là sự thật.
Dương Phàm hơi hơi gật gật đầu nói:
- Được, anh có thể đi. Sau khi anh rời khỏi đây thì gọi trưởng công an huyện lên đây.
Dương Phàm lần lượt triệu tập ba người, cẩn thận hỏi chuyện giải phóng mặt bằng một cách bạo lực, cũng không tỏ thái độ gì về chuyện này mà lập tức triệu tập tất cả thường ủy của Huyện Văn Hải tới phòng họp của nhà khách.
Trong phòng hội nghị im lặng như tờ, không một ai châu đầu ghé tai, tất cả đều nghiêm túc ngồi ngay ngắn, chờ bí thư thị ủy Dương Phàm xuất hiện. Không ai biết Dương Phàm sẽ làm gì và xử lý thế nào. Mọi người chỉ có thể làm một việc duy nhất là ngồi chờ đợi. Việc chờ đợi một sự việc không biết sẽ xảy ra như thế nào kiểu này thường thường rất dày vò con người ta.
- Bí thư Dương, mọi người đến đông đủ rồi.
Lê Quý lặng lẽ tiến vào, thấp giọng nói.
Dương Phàm đang quay lưng ra cửa, đứng trước cửa sổ hút thuốc, quan sát thành thị trước mặt. Thị trấn này nhỏ bé và đơn sơ hơn so với thành phố Hải Tân. Đại bộ phận kiến trúc thoạt nhìn đều khá cũ. Tòa nhà huyện ủy Huyện Văn Hải lại mới tinh, có vẻ phi thường bắt mắt. Gần như là chỉ cách một bức tường, tòa nhà chính quyền huyện lại được xây từ những năm đầu 1980. So sánh hai loại kiến trúc hình thành một sự tương phản mãnh liệt. Dương Phàm không thể không thưởng thức Trương Quân tâm tư kín đáo, bố trí khách sạn này nằm đối diện cả tòa nhà huyện ủy và chính quyền, chỉ cách một con đường cái với cự ly tầm 200m.
- Lê Quý, trước khi họp, anh có gì muốn nói với tôi không?
Dương Phàm đột nhiên quay đầu lại nghiêm túc hỏi.
Lê Quý hơi sửng sốt rồi bình tĩnh nói:
- Bí thư Dương, tôi không muốn bởi vì ý kiến của tôi ảnh hưởng tới phán đoán khách quan của ngài.
Dương Phàm tỏ vẻ hài lòng, vỗ vai Lê Quý nói:
- Đi thôi.
Lê Quý gật gật đầu, yên lặng đi theo phía sau Dương Phàm. Đi ra cửa, Tùng Lệ Lệ lúc này đã thay đổi một bộ váy màu xám, đeo kính mắt, đứng ở cửa mỉm cười, đưa một tập tài liệu nói:
- Cuộc nói chuyện đã được ghi chép sửa sang lại, còn có gì phân phó không?
Dương Phàm thản nhiên cười cười, nhận lấy tập tài liệu rồi chậm rãi đi lên phía trước, vững vàng tiến vào phòng họp.
Khi hiện ra ở cửa, Dương Phàm hơi dừng lại một chút, ánh mắt quét một vòng tình huống trong phòng họp. Mọi người thấy Dương Phàm xuất hiện, nhất tề đứng lên cung kính nhìn.
Thấy ánh mắt mọi người mang theo ý kính sợ, đã đạt được mục đích của mình, Dương Phàm bước tới ghế chủ tọa, nhìn quanh một vòng rồi giơ tập tài liệu trên tay lên.
- Ở trên tay tôi là bản ghi chép cuộc nói chuyện với ba đồng chí. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn
Nói xong Dương Phàm nhẹ nhàng đặt tập tài liệu xuống bàn, lạnh lùng nói:
- Nhiều miệng một lời.
Nói tới đây Dương Phàm ngừng một chút, lại nhìn chung quanh một vòng, mạnh mẽ đập bàn bàn lớn tiếng nói:" Buồn cười, thật là buồn cười! Các người cho tôi là mù sao? Công ty giải phóng mặt bằng có ba mươi, bốn mươi người, tôi không tin chủ hộ lại dám ra tay trước. Hoàng Dật Phi, anh dám nói trong quá trình điều tra tuyệt đối công chính không?
Bí thư Đảng ủy kiêm trưởng công an huyện Hoàng Dật Phi cả người run lên, lập tức đứng lên, xoa xoa mồ hôi trên trán thấp giọng giải thích:
- Các đồng chí bên dưới báo cáo như vậy.
- Biết rõ là tôi ở đây còn dám đưa ra một bản báo cáo quỷ quái như vậy. Tôi thật sự hoài nghi tố chất của đội ngũ công an Huyện Văn Hải. Tạo thành ảnh hưởng ác liệt thế này, công an huyện phải cho toàn bộ nhân dân huyện một lời giải thích hợp lý. Huyện ủy và chính quyền huyện phải mau chóng áp dụng biện pháp tiêu trừ ảnh hưởng. Hoàng Dật Phi, đừng lấy loại báo cáo rắm chó này tới báo cáo, nếu không tôi sẽ đề nghị phòng Tổ chức điều chỉnh công tác của anh.
Nói xong Dương Phàm khoát tay chặn lại, tiếp tục dùng ngữ điệu trầm thấp nói:
- Lâm Hải Sơn, Trương Quân, Thường Nhạc, ba đồng chí lưu lại một chút, những người khác có thể đi về.
Tất cả mọi người không ngờ hội nghị lại kết thúc như vậy. Dương Phàm ngồi xuống, mọi người rời đi. Tất cả đều theo thứ tự tới bắt tay chào từ biệt Dương Phàm. Dương Phàm biểu hiện rất kiên nhẫn, bắt tay và gật đầu với từng người.
Cuối cùng khi còn lại ba người, Dương Phàm châm một điếu thuốc, hút một hơi rồi bình tĩnh nói:
- Ba vị là người phụ trách chủ yếu của huyện, chẳng lẽ không muốn nói gì với tôi sao?
Lâm Hải Sơn đột nhiên ý thức được, Dương Phàm khả năng không có ý tứ gây chiến, lập tức nảy sinh một ý tưởng, cúi đầu ra vẻ hổ thẹn nói:
- Bí thư Dương, tôi kiểm điểm. Là chủ tịch huyện mà tôi không quản lý tốt, xảy ra chuyện hôm nay tôi xin chịu trách nhiệm.
Một ánh mắt nghiêm khắc dừng lại trên người Lâm Hải Sơn, Dương Phàm hừ một tiếng nói:
- Kiểm điểm cái gì? Chịu trách nhiệm cái gì? Anh nói xem.
Lâm Hải Sơn thấy tư thế này liền cảm thấy có cửa, nghĩ rằng Dương Phàm có lẽ không có tâm tình sinh sự, vội vàng ngẩng đầu lớn tiếng nói:
- Tôi muốn kiểm điểm tác phong quan liêu của mình, đồng thời giáo dục phê bình người nhà chưa đủ mức.
Dương Phàm cầm bật lửa đùa nghịch trong tay, mạnh mẽ ném bật lửa xuống bàn, lạnh lùng nói:
- Trở về viết một bản kiểm điểm sâu sắc, gửi tới trưởng ban thư ký Tùng. Nếu không thể xử lý thích đáng, đúng lúc chuyện này, anh sẽ…
Lúc này Trương Quân đứng lên đúng lúc nói:
- Bí thư Dương, là trợ thủ của đồng chí Lâm Hải Sơn và cũng là người phụ trách chính quyền huyện, tôi cũng có trách nhiệm. Chính quyền đã giám sát công tác giải phóng mặt bằng không sâu sát, nghiêm khắc, là nguyên nhân chủ yếu phát sinh xung đột, tôi xin kiểm điểm sâu sắc trước ngài.
Dương Phàm gật gật đầu, đang muốn nói chuyện thì phó bí thư chuyên trách Thường Nhạc cũng đứng lên nói:
- Bí thư Dương, tôi cũng có trách nhiệm.
Lúc này Lâm Hải Sơn thần sắc nghiêm nghị lớn tiếng nói:
- Bí thư Dương, trách nhiệm chủ yếu là ở tôi, ngài phê bình xử phạt thế nào tôi xin chịu, sẽ không trách cứ các đồng chí khác.
Dương Phàm rốt cục lộ ra vẻ tươi cười, nhìn thoáng qua Lâm Hải Sơn nói:
- Cũng được, bộ máy này khá đoàn kết, dũng cảm dám chịu trách nhiệm, có bộ dáng của lãnh đạo. Đều ngồi cả xuống rồi nói đi.
Lâm Hải Sơn vừa thấy Dương Phàm mỉm cười, cảm thấy mình thành công, vội vàng tỏ vẻ thành khẩn nói:
- Chúng tôi xin đứng để nhận sự phê bình của ngài, như vậy trong lòng mới thoải mái.
Dương Phàm cũng không miễn cưỡng, mạnh mẽ lạnh lùng nói:
- Muốn đứng thì cứ đứng. Nói thật, tôi rất tức giận vì sự việc hôm nay. Lúc ấy những người đó suýt nữa thì đánh cả thư ký Lê. Rất kỳ cục, quả thực chính là thổ phỉ!
Nói xong Dương Phàm lại đập bàn, chỉ vào ba người bọn họ nói:
- Các người quản lý bên dưới thế nào vậy? Loại chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng ác liệt thế nào trong xã hội, trước đó các người có nghĩ tới không? Còn cả Hoàng Dật Phi kia nữa, quản lý đội ngũ thế nào vậy? Người như vậy còn thích hợp tiếp tục ngồi ở vị trí trưởng công an huyện nữa không? Tôi đề nghị huyện ủy suy xét thật kỹ làm sao có thể tiêu trừ toàn bộ ảnh hưởng. Trở về thì viết cho tôi một bản điều tra, đừng có dùng lời sáo rỗng lừa gạt tôi.
Dứt lời Dương Phàm có vẻ phi thường tức giận đứng lên, chỉ vào ba người, cuối cùng lại thở dài nói:
- Tôi biết các đồng chí ở cơ sở làm việc cũng không dễ dàng, tôi cũng là từ cơ sở làm lên. Công tác quần chúng làm không dễ, chúng ta càng cần phải cực kỳ cẩn thận làm việc. Được rồi, trở về cả đi. Ngày mai tôi muốn đi xem xung quanh, mấy người bố trí một chút.
Lâm Hải Sơn đứng tại chỗ không hề động, bả vai co rúm lại, bộ dạng cực kỳ cảm động, giơ tay lên dụi nhẹ mắt, khi ngẩng đầu lên nhìn Dương Phàm không ngờ thực sự rơi lệ. Lâm Hải Sơn lau nước mắt, thần tình hổ thẹn nói:
- Bí thư Dương, cảm tạ ngài đã thấu hiểu công tác của cơ sở. Có lãnh đạo như ngài, chúng tôi làm việc có gặp ủy khuất cũng đáng giá.
Dương Phàm mỉm cười, đi đến vỗ vỗ vai y nói:
- Được rồi, đều là người nhà nước cả. Lần này tôi mang trưởng ban thư ký Tùng lặng lẽ xuống dưới, chính là không muốn kinh động mọi người. Huyện Văn Hải này mấy năm nay phát triển rất nhanh, tôi đã thấy thành tích của các đồng chí, sẽ không vì chút tì vết mà phủ định toàn bộ thành tích của các đồng chí. Nhưng trong quá trình phát triển kinh tế, chúng ta nhất định phải chú ý phương thức phương pháp. Hôm nay chuyện như vậy nhất định phải tận lực tránh, tốt nhất là ngăn chặn phát sinh.
- Bí thư Dương, ngài phê bình chúng tôi xin nhớ kỹ, trở về liền triệu tập hội nghị, quán triệt học tập tinh thần ngài chỉ thị.
Lâm Hải Sơn khẩn trương nịnh bợ. Dương Phàm mỉm cười nói:
- Gặp sai biết sửa là tốt, đây mới là lãnh đạo kiểu mẫu.
Nói xong Dương Phàm ngồi xuống, vỗ vỗ bụng nói:
- Sao lại đói bụng nhỉ, trưa nay bực quá nên tôi không ăn nổi mấy miếng.
- Dương Phàm, tôi xin bố trí cho ngài. Ngài đến Huyện Văn Hải, chẳng may tức giận, đói bụng hại tới thân thể, thật sự khiến toàn thể cán bộ Huyện Văn Hải cảm thấy hổ thẹn.
Thường Nhạc xem như tìm được cơ hội nói chuyện, vội vàng lớn tiếng nói. Lúc này Lâm Hải Sơn lén liếc nhìn y một cái, khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Ha hả, không cần bố trí gì đâu. Tôi nghe nói toan phấn (một món nộm chua) của Huyện Văn Hải có vị rất ngon, tùy tiện gọi một suất nếm là được. Mọi người cứ trở về làm việc đi, nhớ kỹ phải nhanh chóng tiêu trừ ảnh hưởng.
Nói xong Dương Phàm và ba người bắt tay, lần này bọn họ muốn ở lại cũng không còn có cớ nữa.
Đến lượt bắt tay với Trương Quân, Dương Phàm nhìn y với ánh mắt tán dương, tay cũng hơi dùng sức. Trương Quân cảm giác ấm áp trong lòng, hơi gật đầu nói:
- Tạm biệt Bí thư Dương.
Sau khi bắt tay, Dương Phàm trực tiếp quay về phòng, Tùng Lệ Lệ cũng bắt tay ba người, khách sáo vài câu rồi đuổi theo chân Dương Phàm.
Chờ Dương Phàm đi xa, Lâm Hải Sơn mỉm cười nói với Trương Quân:
- Đồng chí Trương Quân, cảm tạ sự ủng hộ của anh.
Trương Quân tỏ vẻ thản nhiên, có hơi chút thất vọng, trầm giọng nói:
- Bí thư Lâm, chẳng phải ngài đã nói, bộ máy chúng ta vinh nhục cùng nhau! Được rồi, tôi đi trước đây.
Trương Quân đi xa, Thường Nhạc cười ha hả nói:
- Xem ra chủ tịch huyện Trương rất thất vọng nhỉ.
Lâm Hải Sơn nhìn bóng dáng Trương Quân hừ một tiếng nói:
- Hắn lo lắng bị liên lụy, bằng không anh cho rằng hắn có thể đứng về phía chúng ta sao?
Dứt lời, Lâm Hải Sơn đột nhiên lộ vẻ tươi cười, vỗ vỗ bả vai Thường Nhạc nói:
- Lão Thường, lão rất giỏi biểu hiện trước mặt lãnh đạo đó.
Trở lại phòng, Dương Phàm nói lại phía sau:
- Trưởng ban thư ký Tùng một mình vào đây là được.
Sau khi đóng cửa, do động trên túi ngực Dương Phàm đột nhiên đổ chuông. Dương Phàm lấy ra, thấy đó là một tin nhắn, nội dung là "không ai tiến vào phòng." Đây là Tiểu Liêu ở phía đối diện vẫn âm thầm quan sát báo cáo theo chỉ lệnh của Dương Phàm. Đang ở bên ngoài nên Dương Phàm không thể không đề phòng.
Tùng Lệ Lệ đứng phía sau bóp vai cho Dương Phàm, miệng cười hì hì nói:
- Anh đóng kịch giỏi thật, có thể trao giải thưởng Oscar được đó. Nói gì thì nói, hiện giờ anh nghĩ thế nào?
Dương Phàm giơ tay nắm lấy tay Tùng Lệ Lệ. Tùng Lệ Lệ khẩn trương mỉm cười bước tới, ngồi xuống bên cạnh Dương Phàm. Dương Phàm hơi ngả người, Tùng Lệ Lệ thuận thế nằm trên đùi Dương Phàm, ngửa mặt lên nhìn vẻ mặt âm trầm của Dương Phàm, chịu đựng bàn tay của đàn ông đưa vào trong áo ngực của mình một cách rất tự nhiên, túm lấy hạt đậu…
Lâm Phong chờ ở cửa, thấy Lâm Hải Sơn đi ra lập tức chạy tới, hạ giọng hỏi:
- Đại ca, thế nào?
- Có lẽ hắn không muốn nhiều chuyện. Loại công tử này mạ vàng từ trên xuống dưới, hừ hừ, tự nhiên là muốn bớt chuyện nào hay chuyện đó.
Lâm Hải Sơn vẻ mặt thoải mái bước xuống bậc.
Lâm Phong đuổi sát phía sau cười nói:
- Anh thấy trưởng ban thư ký Tùng kia lúc nào cũng ở cùng phòng với Bí thư Dương. Trời mới biết là hắn tới thị sát hay tới ngủ với đàn bà.
Lâm Hải Sơn đứng lại, bất mãn trừng mắt nhìn Lâm Phong nói
- Mày nói nhỏ chút, tai vách mạch rừng!
Khi Dương Phàm trầm tư, Tùng Lệ Lệ không dám quấy rối hắn, chỉ có thể chịu đựng bàn tay nghịch ngợm của hắn. Đột nhiên Dương Phàm ra sức, Tùng Lệ Lệ kêu lên một tiếng. Dương Phàm lạnh lùng hừ một tiếng nói:
- Tra!
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa khiến đôi nam nữ tách nhau ra rất nhanh. Tùng Lệ Lệ vội vàng sửa sang lại quần áo, đỏ mặt liếc Dương Phàm một cái rồi lắc cái mông khiến Dương Phàm mê muội, phong tình vạn chủng đi ra mở cửa.
Đứng trước cửa là một nữ nhân viên phục vụ, cầm một cái khay, hơi hơi khẩn trương nói:
- Lãnh đạo muốn toan phấn.
Hai anh em Lâm gia đi chung xe. Nhìn vẻ hưng phấn trên mặt Lâm Phong, Lâm Hải Sơn trầm mặt xuống. Phát hiện biến hóa này Lâm Phong không khỏi tò mò hỏi:
- Đại ca, suy nghĩ cái gì vậy?
Lâm Hải Sơn nhìn lái xe đang nhìn thẳng về phía trước chuyên tâm lái, cười ha ha hai tiếng nói:
- Anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng không thể nghĩ ra được. Dương Phàm xử lý chuyện này cũng là theo quy củ cũ. Hoàng Dật Phi phải điều chỉnh vị trí một chút rồi.
Lâm Phong tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra, nói:
- Đại ca, hoá ra bí thư Dương ám chỉ anh tìm một người chịu tội thay hả?
Lâm Hải Sơn không khỏi có chút đắc ý gật gật đầu nói:
- Bí thư Dương không làm như vậy, hắn đâu còn mặt mũi nữa, cũng không thể nói được gì với người ta. Còn nữa, nếu thật sự người ta không xử phạt gì, anh đúng là tối nay không thể ngủ yên được