Sủng Quan Lục Cung: Đế Vương Kiều Man Hoàng Phi

Chương 20: Vật nhỏ không lương tâm!

Phượng Thiển vừa trở lại Dao Hoa cung không lâu, Lưu Nguyệt liền vội vàng chạy vào thông báo, thần sắc trên mặt không rõ mừng hay lo: “Chủ tử, cái kia... Thân phi nàng đến đây!"
"Thân phi là ai?" Phượng Thiển nhìn thoáng qua Đông Dương bên cạnh.


Kỳ thật nàng càng muốn hỏi Lưu Nguyệt, biểu tình của ngươi như ăn phải cái s** gì vậy?
Không đợi Đông Dương mở miệng, một tràng cười liền lọt vào tai nàng: “Muội muội hỏi nha đầu làm cái gì, trực tiếp để bản cung nói với ngươi thì tốt hơn không phải sao?"


Lời còn chưa dứt, nữ tử mặc cung trang màu hồng nhạt thướt tha đi vào, đầu đội dao lưu tô, chân đi giày thêu vàng, vạt áo phất phới.
Chậc chậc, mị thái mười phần, mỹ nhân không dễ chọc!
Từ khi bước vào tẩm điện, tầm mắt nàng dừng trên mặt Phượng Thiển.


Phượng Thiển cũng thẳng nhìn chằm chằm nàng: "Thân Phi... Tỷ... Tỷ?" Nàng dùng giọng điệu không xác định gọi.
Sở dĩ nói ngắc ngứ như vậy, chủ yếu là vì hai từ "Tỷ tỷ" thật sự khó có thể nói ra.


Thân Phi giống như rất vui vẻ, bước nhanh hơn tới chỗ nàng, mười phần quen thuộc kéo tay nàng: “Thiển Nhi, lúc trước bản cung nghe nói ngươi tỉnh, rất vui vẻ. Chỉ là mấy ngày kia thân mình không được thoải mái, sợ truyền bệnh cho ngươi, cho nên không đến thăm ngươi, ngươi sẽ không trách bản cung chứ?"


Phượng Thiển lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không." Thật ra là không biết được không?
"Thiển Nhi, bản cung nghe nói, ngươi giống như..."
"Mất trí nhớ." Phượng Thiển tiếp lời.


Người bên ngoài xem chuyện sống chết, nàng kỳ thật không có cảm giác. Dù sao nàng còn có trí nhớ đời trước, coi như chính mình là vừa xuyên qua!


"Thiển Nhi đáng thương của ta..." Thân phi khẽ thở dài, dương tay vẫy cung nhân lui ra: “Các ngươi đều lui xuống đi, bản cung cùng với Phượng tiệp dư nói chuyện một chút, không có việc không được làm phiền."
"Vâng!" Mọi người hành lễ lui ra.


Sau khi mọi người rời đi, sắc mặt Thân Phi khẽ biến, ngưng mi hỏi: “Thiển Nhi, ngươi quả thực không nhớ tỷ tỷ chút nào sao?"
Phượng Thiển cắn môi: “Nếu Thiển Nhi còn nhớ rõ tỷ tỷ, sao lại không hề nhận thức tỷ tỷ?"
Nói xong, chính nàng cũng phải phát run.


"Vậy Thiển Nhi cũng không nhớ rõ chuyện trước kia chúng ta ở Tây Khuyết sao?" Thân Phi híp mắt hạnh lại, vẻ mặt tìm tòi nghiên cứu nhìn nàng.


Thấy nàng thống khổ ôm đầu, nửa ngày không đáp lại, Thân phi khẽ nhếch miệng. Một lát sau, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như nỉ non giống như thở dài nói: “Khi đó ở hoàng cung Tây Khuyết, chúng tỷ muội cùng nhau học nghệ, Thiển Nhi và bản cung có quan hệ tốt nhất. Đến buổi tối, chúng ta còn có thể cùng nhau đi ngắm sao, cùng nhau trao đổi chuyện học hành... Những thứ đó, Thiển Nhi đều không nhớ rõ sao?"


Phượng Thiển cũng theo tầm mắt nàng nhìn đóa hoa mai ngoài cửa sổ, thần sắc hoảng hốt, đôi mi dài như cánh bướm run nhè nhẹ.
Trong lòng không khỏi cười lạnh, nếu cô nãi nãi nhớ rõ, còn có thể để ngươi ở chỗ này nói bậy bạ sao?


Ngươi Thân phi tốt xấu gì cũng là một phi tử, nếu quả thực là bạn tốt của mình, sao một năm qua để mình bị khi dễ khắp nơi cũng không giúp đỡ?
Để mặc ngươi tự nói dối thôi!


"Thân phi tỷ tỷ..." Phượng Thiển nhìn nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thượng hỗn loạn xuất hiện một chút cô đơn: "Thực xin lỗi, Thiển Nhi thật sự không nhớ rõ cái gì..."
Thân Phi nhăn chặt mi tâm lại.


"Thôi, cho dù Thiển Nhi không nhớ rõ. Sau này bản cung sẽ thường đến thăm ngươi, nói với ngươi vài chuyện trong quá khứ, tin tưởng không bao lâu, ngươi sẽ khôi phục trí nhớ."
"Cám ơn tỷ tỷ." Phượng Thiển nháy mắt mấy cái.
Ngươi đã muốn đóng kịch, cô nãi nãi liền đóng kịch cùng ngươi!


Hai ngày đi qua.
Nàng rời Càn Long cung đã hai ngày!
Trước mặt Quân Mặc Ảnh là danh sách chọn lựa quan lại năm nay, bút chu sa tùy ý vung lên liền quan hệ đến đường làm quan của một người, nhưng hiện tại, hắn hoàn toàn không có tâm phê duyệt mấy thứ này, đây là chuyện chưa bao giờ xuất hiện.


Vật nhỏ không lương tâm kia, dám không nói một tiếng chạy về Dao Hoa cung, còn nói cái gì nơi đó mới là tẩm cung của nàng, đương nhiên là phải đi về? Tần phi nào không mong ngóng có thể bước vào Càn Long cung, nàng ngược lại, rõ ràng là chính mình mang nàng về, rõ ràng chính mình chưa mở miệng để nàng đi, nàng dám không nói gì liền chạy như vậy!


Chẳng lẽ chính mình đối với nàng còn chưa đủ?
Vật nhỏ không lương tâm!
Đi hai ngày cũng không biết về xem!
Quân Mặc Ảnh nhíu mi tâm thẳng tắp, đến khi Lý Đức Thông có thể rõ ràng cảm giác được khí lạnh, hắn đột nhiên đứng lên.


Lý Đức Thông thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cục muốn đi Dao Hoa cung?
Ai, hai ngày này đã hắn sầu muốn chết rồi!


Trước khi Phượng tiệp dư tới, tuy rằng Hoàng Thượng luôn hé ra khuôn mặt lạnh lẽo, nhưng hắn cũng sớm thành thói quen. Mà từ khi Phượng tiệp dư đến đây, Hoàng Thượng thường vui vẻ, đây chính là chuyện chưa bao giờ có, chính mình cũng vui vẻ!


Nhưng vui sướng này duy trì được hai ngày, từ lúc tiểu cô nãi nãi tự tiện rời đi, không khí trong Càn Long cung liền bị vây trong trạng thái khẩn trương áp lực, không đơn giản là khuôn mặt không thay đổi lúc ban đầu của Hoàng Thượng, mà là rất lạnh, hàn khí, áp suất thấp!


Hoàn hảo hoàn hảo, hoàn hảo hiện tại rốt cục đã tan...
Quân Mặc Ảnh sải bước đi ra Càn Long cung, long bào màu vàng nhẹ nhàng bay, gợn từng trận sóng, bóng dáng của hắn chìm trong tuyết trắng.
Phượng Thiển ở Dao Hoa cung hai ngày nhàn đến mức buồn bực, vì thế nàng quyết định hôm nay đi ngự hoa viên.


Lưu Nguyệt cùng Đông Dương nói muốn bồi nàng đi, bị nàng nghiêm khắc cự tuyệt: “Hai người các ngươi gầy yếu, không cần tùy tiện ra ngoài, bên ngoài trời lạnh, một lúc lại sinh bệnh!"
Hai người nhìn nhau, nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ thân thể ngài không đơn bạc gầy yếu?


Phượng Thiển tuy nói mù đường, nhưng hôm nay lúc nàng đi ra cố ý nhớ kĩ đường, cam đoan sẽ không quên đường trở về, nếu không lại bị người đánh một chút mệt lắm!


Lại nói tiếp cũng đã hai ngày không thấy Quân Mặc Ảnh, hoa mai cao thật ra mỗi ngày có người đưa tới, chính là mỗi ngày ăn hoa mai cao đều nghĩ hắn đang làm gì?
Lẽ ra dáng vẻ hắn cũng không giống hoa mai cao...
Phượng Thiển tự hỏi trong chốc lát.


Nhưng trong chốc lát, nàng khoát tay áo: “Không nghĩ không nghĩ." Dù sao đối với chuyện không nghĩ ra, nàng đều đá bọn nó ra khỏi óc.


Phượng Thiển tiếp tục đi, trong tuyết trắng cứ như vậy mà hát: “Không còn ôm lấy nhau, hẳn là một lỗi lầm khổ đau... Moscow không có nước mắt, chỉ có tuyết bay bay... Anh lạnh lẽo và trông anh thật tiều tụy..."
"Ai nha nha, sai rồi!" Phượng Thiển chà chân, để lại một dấu chân càng rõ ràng.


Đột nhiên, cách đó không xa truyền đến một trận ồn ào, dẫn Phượng Thiển chú ý tới.