Sủng Phi Của Vương: Ái Phi Thiếu Quản Giáo

Quyển 2 - Chương 143: Chương 48.2

Kỳ lạ nhất chính là, Qúy Hương tửu lâu còn mời đến họa sĩ tốt nhất kinh đô, đưa những món ăn trong lâu bọn họ vẽ lên thật tinh xảo, đính kèm trên quyển sổ dày kia.

A, theo như lời bọn họ, cái này gọi là thực đơn.

Để cho người khác thán phục chính là, trên cột trụ của tửu lâu này treo đầy những miếng băng đỏ, nghe nói những miếng băng đó là loại băng hiếm hoi từ Minh Sùng quốc đến, tời vừa tối liền tỏa ra ánh sáng lờ mờ, vì vậy, mỗi khi đêm đến, cả Qúy Hương tửu lâu sẽ tràn ngập màu sắc, xinh đẹp vô cùng.

Phong cách quái dị như thế ở kinh đô cũng nhấc lên một không khí mới, càng ngày càng nhiều thực khách nghe danh mà đến, Qúy Hương tửu lâu buôn bán tấp nập, mượn cơ hội này, đem những tửu lâu bên cạnh dồn ép đến phải buôn bán ảm đạm.

Mà lão bản Qúy Ly công tử của Qúy Hương tửu lâu cũng nhân cơ hội này, nhanh chóng đưa ra chính sách hòa bình, thuận buồm đem những tửu lâu kia thu về dưới danh tiếng của Qúy Hương tửu lâu, vì vậy, hiện tại cả kinh đô đều magn một bầu không khí quái dị.

Cơ hồ mười nhà tửu lâu, thì có chín nhà là thuộc về vị lão bản thần bí kia, mọi người ở kinh đô không khỏi thầm than, mấy năm ngắn ngủn, nhanh chóng trở thành người giàu có nhất kinh đô, Qúy công tử này đúng là thiên tài buôn bán.

Mà những thứ này, Tô Lăng Trạch đều không thể nào tra được rõ ràng.

Mấy năm này, hắn vì binh quyền, lại vì không để cho Tĩnh Uyên đế sinh tâm nghi ngờ, đem thế lực của mình ở kinh đô nhổ tận gốc, chỉ để lại một ít, tùy thời điều tra động tĩnh của hoàng thất, thỉnh thoảng có đề cập tới nhân vật thần bí quật khởi này, lại không hề chú ý.

Vì vậy, sau khi Tô Lăng Trạch trở lại kinh đô, phát hiện tên họ Qúy này, cơ hồ đã trở thành thủ phủ của kinh đô.

Mọi người trong lòng nắm chắc Mọi người trong lòng, Qúy lão bản này có quan hệ mật thiết cùng Minh Sùng quốc, cũng không có ai dám động, vì vậy, khi biết Vân Ly gây chuyện ở chỗ này, Tô Lăng Trạch cũng lo lắng Vân Ly sẽ gặp phải nguy hiểm, lúc này mới tự mình chạy tới.

Vậy mà, không nghĩ lại gặp Vệ Tác ở nơi này.

Trí nhớ của Tô Lăng Trạch có chút ấn tượng đối với Vệ Tác, một nam tử nói lắp, thoạt nhìn rất thất thường, nhưng rất trẻ tuổi, nhất là thân thủ kia thì lại không hề yếu.

Trước đang suy nghĩ hắn là ai, lại không nghĩ đến hắn có liên quan đến Qúy Hương tửu lâu.

Xem ra, theo như miệng hắn nói trước kia, vị công tử nhà hắn muốn mua biệt viện của thái tử kia, chính là lão bản của Qúy Hương tửu lâu này, Qúy Ly.

"Tại sao lại là ngươi?" Mạc Ninh vừa thấy Vệ Tác, khẩu khí liền trở nên không tốt, một hộ vệ tận tâm như hắn sẽ không bao giờ quên được tên nam tử bỉ ổi trước mắt này đã từng muốn sờ chủ tử cao quý của bọn họ đâu.

Vệ Tác nhìn thấy đám người Tô Lăng Trạch cũng có chút giật mình: "Lăng, Lăng, Lăng Vương điện hạ?"

Hắn trừng mắt nhìn: "Lăng, Lăng Vương, điện hạ, ngài, ngài gây chuyện ở tửu lâu?"

Không phải đâu, người ta là điện hạ a, người này là thân phận gì, tại sao sẽ gây chuyện ở tửu lâu mình đây?

"Này, ngươi đừng nói lung tung, người gây chuyện là ta, ngươi không được đổ lên đầu chủ tử nhà ta!" Thân thể Vân Ly đứng chắn trước người Tô Lăng Trạch, nàng tự làm tự chịu, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến chủ tử!"

"Ly nhi, trở lại." Tô Lăng Trạch trầm giọng nói một tiếng.

"Nhưng mà chủ tử, hắn hàm oan ngươi..... a." Vân Ly khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội để làm chỗ dựa cho chủ tử, nhưng sau khi nhìn thấy tròng mắt đen không thấy đáy của Tô Lăng Trạch, lại ngượng ngùng chau mũi, ngoan ngoãn đứng sau lưng Tô Lăng Trạch.

Bên người Tô Lăng Trạch, tên hộ vệ phụ trách bảo vệ Vân Ly vội vàng nói với Vệ Tác: "Xin lỗi, tiểu thư của chúng ta không hiểu chuyện, ở chỗ này gây chút hiểu lầm, nơi này có tổn thất gì chúng ta sẽ đều bồi thường, mong Vệ thiếu gia bao dung."

Chỗ dựa sau lưng Qúy Hương tửu lâu này nhưng lại là hoàng thất Minh Sùng quốc, vì vậy khi nói chuyện bọn họ cũng khách khí mấy phần.

Vệ Tác vỗ tay một cái: "Không có, không có, không có sao, Lăng Vương điện hạ, nếu điện hạ thích, thích, thì đập hơn mấy cái, đập, đập bao nhiêu, cũng không, không sao! Ai bảo, ai bảo ngài, là thần tượng, thần tượng của ta!"

Thần tượng là phải sùng bái!

Là để tôn kính!

Cho nên, thần tượng muốn đập bao nhiêu, đều không thành vấn đề.

Dù sao những tổn thất này, hắn sẽ không phàn nàn mà tu sửa toàn bộ.

Vệ Tác nói lầm bầm thầm nghĩ, nếu không tại sao lại gọi là thần tượng đây!

"..." Mạc Ninh.

"..." Chưởng quỹ.

Chưởng quỹ lau mồ hôi, lặng lẽ tiếp cận Vệ Tác, thấp giọng nói: "Vệ thiếu gia... Lời không thể nói như vậy, nếu để cho Qúy công tử biết, những tổn thất này... Còn có còn có, mới vừa rồi vị tiểu thư kia đả thương A Ấn, tiền thuốc thang của A Ấn làm sao bây giờ? Quý công tử nói qua, nếu là có người bị đả thương, tiền thuốc thang này, phí bị hại, phí dinh dưỡng, còn có phí tổn thất tinh thần, cũng phải do đối phương bồi thường, công tử nói, người không thể bị đánh không công a, chẳng lẽ... thiếu gia quên lời công tử rồi sao?"

Thanh âm của hắn tuy nhỏ, nhưng trước mắt đều là người có võ công, nội lực thâm hậu, từng câu chưởng quỹ nói đều không lọt khỏi tai đám người Tô Lăng Trạch.

Nếu như đổi lại là trước kia, Vệ Tác tuyệt đối không biết cái gì là phí bị hại, cái gì là phí dinh dưỡng, cái gì là phí tổn thất tinh thần.

Bất quá bây giờ, những người đã từng tiếp xúc với công tử còn có người nào không biết.

Vì vậy, lông mày của Vệ Tác dựng lên, rất lão luyện gật đầu một cái, ánh mắt chớp một cái, lại chuyển sang hướng Tô Lăng Trạch: "Nói, nói phải, không sai, vậy hãy đền theo phí dụng, phí dụng của những thứ kia, đi."

Hộ vệ kia ngẩn ra, vội nói: "Vệ thiếu gia cứ nói thẳng giá đi, tiểu thư nhà chúng ta đã làm sai, nên bồi thường."

Về phần những chi phí kia...

Thật có lỗi, hắn cũng không rõ, bất quá, nếu bọn họ nói ra ngoài, bọn họ không chịu bồi thường, sẽ có vẻ Lăng Vương phủ bọn họ hẹp hòi.

Chuyên không thể kéo dài. Nghe thấy lời của hộ vệ kia, mắt chưởng quỹ sáng lên, vội vàng móc ra một cái bán tính, bắt đầu tính toán.

"Tiền thuốc thang tạm thời nhất định là một trăm lượng... Phí bị hại...."

Tốc độ tính toán của chưởng quỹ này cực nhanh, chờ đến khi hắn tính toán xong xuôi, mọi người vẫn còn mắc kẹt trong một đống chữ số, không khỏi âm thầm sợ hãi, Qúy Hương tửu lâu này, ngay cả một chưởng quỹ cũng không đơn giản.

Chưởng quỹ tính xong, đem bàn tính đặt ở một bên, cười híp mắt nói: "Tổng cộng là chín ngàn bảy trăm sáu mươi bốn lượng."

Âm thanh vừa nói ra, Vân Ly lập tức nhảy dựng: "Ngươi cường đạo a! Ta bất quá chỉ đánh nát mấy cái mâm của các ngươi, như thế nào lại thành hơn chín ngàn lượng, chẳng lẽ mỗi cái mâm ở tửu lâu ngươi đều làm bằng bạc sao?"

"Tiểu thư không tin, chúng ta có thể tính cho ngươi nghe." Chưởng quỹ tựa hồ đã quen ứng phó với những tình huống như thế này, đếm từng nấc tay kể ra: "Đầu tiên, như Vệ thiếu gia của chúng ta đã nói, những thứ bàn ghế chén dĩa này đều không dùng tiền của các ngơi bồi thường, Qúy công tử của chúng ta sẽ tự tu bổ, Qúy Hương tửu lâu chúng ta là một tửu lâu rất dân chủ, à, các ngươi rất thắc mắc không biết cái gì gọi là dân chủ sao, đây là do công tử nhà chúng ta nói, cụ thể có ý gì ta cũng không rõ lắm, trở lại, tiểu thư ngài đả thương A Ấn, ngài nhìn một chút, thương thế của A Ấn là nằm bên tay phải, tay phải là miếng cơm của người lao động, nếu phải đi thỉnh đại phu, dĩ nhiên là phải tìm đại phu tốt nhất, để tránh lưu lại di chứng trên người không phải sao? Mà đại phu tốt nhất ở đây, đến khám bệnh tại nhà cũng phải hơn một trăm lượng, còn phải bốc thuốc tốt nhất, thuốc này trước khi vết thương khỏi hẳn cũng không được dừng, nhất định phải uống đến một hai tháng, đảm bảo vết thương hoàn toàn không có vấn đề, tiền thuốc thang này tính ra không sai biệt lắm cũng phải hơn bốn trăm lượng, hơn nữa, Lăng Vương điện hạ, ngài cũng nhìn một chút, A Ấn là phục vụ ở nơi này của chúng ta, phục vụ bưng thức ăn chào hỏi khách nhân, hôm nay tay phải bị đả thương, A Ấn phải bưng thức ăn bằng cách nào? Lần này tất nhiên là phải về nhà tu dưỡng, chi phí mấy ngày A Ấn về nhà tu dưỡng này cũng phải thu vào, cho nên phí bị hại này, không phải các ngươi cũng nên bỏ ra sao?"

Dừng một chút, chưởng quỹ nuốt nước miếng một cái, đang lúc mọi người đang trợn mắt há mồm, tiếp tục bô bô nói: "Còn có, một tay A Ấn bị thương, mặc dù bị thương ở tay, nhưng vẫn không thể đi làm, A Ấn sẽ thất vọng, sẽ khổ sở, sẽ tưởng niệm các bạn thân thiết trong tửu lâu này, còn lo sợ không biết vết thương trên tay mình liệu có vấn đề gì không, này sợ tới sợ lui, tinh thần nhất định là phỉa tổn thương nghiêm trọng a, phí tổn thất tinh thần này nhất định là phải thu...."

"Dừng!"

Vân Ly mở to cái miệng anh đào nhỏ nhắn, vuốt vuốt lỗ tai, có chút kinh ngạc nhìn chưởng quỹ: "Chưởng quỹ, ngươi xác định ta chỉ là đả thương tay của người tên A Ấn kia sao? Xác định chẳng qua là tay của hắn thôi sao? Mà không phải là đầu của hắn sao?"

.... Nghe hắn nói đến nghiêm trọng như thế, lần đầu tiên Vân Ly hoài nghi trong lòng, thật ra nàng không phải là đả thương tay của đối phương, mà là đầu của hắn?

Chưởng quỹ nghiêm trang ngật đầu: "Ta xác định là tay, tiểu thư, nếu như theo lời của ngài là ngìa đả thương đầu của A Ấn, những phí bồi thường kia cũng phải tính lên gấp bốn lần, nói cách khác đến lúc đó ngài phải bồi thường đến bốn vạn phí dụng, cho nên, ta rất xác định, ngài đánh đúng là tay."

"..." Vân Ly.

"..." Mạc Ninh.

Miệng Mạc Ninh, hoàn toàn mở thành hình chữ o, này, tửu lâu này... Rốt cuộc là địa phương quái dị đến thế nào a.