Vân Ly một thân quần lụa mỏng màu lam nhạt, hai mắt trong suốt, mặt đẹp tinh xảo, nhìn như một cô nương ngây thơ động lòng người.
Nàng rõ ràng không tin lời của chưởng quỹ tửu lâu: "Đừng có kiếm cớ, trước khi ta tới đã điều tra qua, hắn cơ hồ mỗi lần đều dừng lại trong tửu lâu này của các ngươi, cho dù ngươi không biết, chẳng lẽ còn không biết hắn đi hướng nào chăng?"
"Tiểu nhân, tiểu nhân không chú ý...." Chưởng quỹ bất đắc dĩ nói: "Tiểu nhân làm ăn đã không kịp rồi, nào có rảnh rỗi đến mức để ý hướng người kia rời đi, tiểu thư, xin người giơ cao đánh khẽ cho, tửu lâu còn phải làm ăn đấy."
Vân Ly nhăn mày, lại kiên định như cũ nói: "Không được, hôm nay ta nhất định phải tìm được hắn!"
" Mau, các ngươi nhanh đi gọi Qúy Ly công tử ra ngoài, nói có người đến gây rối." Trong góc tửu lâu, một gã tiểu nhị trong lâu kéo một gã sai vặt khác nói: "Cho dù không gọi được Qúy Ly công tử, cũng phải mời được Vệ thiếu gia biết không, nhanh đi!"
Nhìn cách ăn mặc của tiểu thư kia, nghĩ đến thân phận cũng sẽ không thấp.
Qúy Hương tửu lâu của bọn họ ở chỗ này đã lâu không có người dám đến gây sự, nhưng thân phận của đối phương không thấp, nên hắn cảm thấy tốt nhất vẫn là nên mời lão bản ra ngoài giải quyết thì tốt hơn.
Mà lúc này, Lăng Vương điện hạ lại tời trước.
Vừa thấy được Vân Ly, Tô Lăng Trạch liền trầm mặt xuống, giọng nói lộ vẻ uy nghiêm không che dấu: "Ly Nhi, trở về."
Vân Ly quay đầu lại, cắn môi: "Chủ tử a, người ta thật vất vả mới nhìn thấy Vô Nham ca ca một lần, nhưng không hiểu tại sao hắn lại bỏ đi, ta không nói rõ ràng được, trong lòng rất không thoải mái a."
Đối với Khúc Vô Nham xuất quỷ nhập thần, Vân Ly chính là giận đến nghiến răng.
Bất quá nàng cũng biết, Tuyết Nhi tỷ tỷ mất tích, chủ tử cùng Vô Nham ca ca đều ở đây tìm nàng, nhưng tìm thì tìm, cần gì phải biến bản thân mình cũng trở nên thần bí như vậy.
Tô Lăng Trạch không trả lời, chẳng qua là nhìn nàng không nói một lời, sâu thẳm trong ánh mắt đen kia tựa hồ là một hang động sâu thẳm, có thể cắn nuốt người khác.
Vân Ly biết, chủ tử đang tức giận, nhưng nghĩ đến Vô Nham ca ca, nàng lại có một chút không cam lòng.
Đang lúc ấy, một vị đại tráng cao lớn dáng dấp có chút tục tằng cùng bộ mặt râu quai nón đi vào, hắn rất trẻ tuổi, nếu như không phải là bị khuôn mặt râu ria kia ngăn cản, sợ rằng thoạt nhìn còn không đến hai mươi tuổi, vậy mà tướng mạo kia hoàn toàn không phù hợp.
Nhất là khi hắn vừa mở miệng, mọi người nhất thời lại cảm thấy tan vỡ, bởi vì, hắn nói lắp.
"Người nào, người nào, dám ở nhà ta, ầm ĩ trong lâu của công tử ta, gây chuyện?" Một mạch không ngừng.
Qúy Hương tửu lâu là một tửu lâu mới mở mấy năm gần đây.
Nơi này trang hoàng cổ quái, phục vụ cổ quái, ngay cả tửu lâu cũng cổ quái.
Trước đại môn, mỗi ngày sẽ có hai cô nương xinh đẹp đứng ở đó tiếp khách.
Lúc trước, mọi người còn tưởng rằng, nơi này bất quá cũng chỉ là một kĩ viện mà thôi, nhưng sau khi mấy lần động tay động chân với mấy tiểu thư tiếp khách đứng trước cửa rồi bị ném ra khỏi tửu lâu, không có kẻ nào còn dám đến nơi này gây rối.
Bọn họ chỉ biết, lão bản tửu lâu này, là người Minh Sùng quốc, địa vị còn không thấp, ngay cả Tĩnh Uyên hoàng thất cũng phải kính nể mấy phần.
Vì vậy một chút công tử quý tộc mấy lần nháo ở nơi này, mà bị đánh đến mặt mũi hoàn toàn biến dạng, sau tìm tới cửa nói lí lại bị đối phương ép đến không còn đường lui, cũng không ai dám đến nơi này gây rối.
Thường xuyên qua lại, danh tiếng của Qúy Hương tửu lâu cũng dần trở nên tốt hơn, vì vậy, bọn họ bắt đầu hiểu, hai vị cô nương xinh đẹp như hoa đứng trước cửa, cũng không phải là tiếp khách, bọn họ cười thật ngọt ngào, lại chỉ để cho ngươi hai câu.
Một câu là lúc mới tới: "Hoan nghênh đến đây."
Một câu khác đương nhiên là lúc các ngươi ăn no rời đi: "Hoan nghênh lần sau lại đến."
Mà trong quán rượu, tiểu nhị không gọi là tiểu nhị, bọn họ còn có cái tên rất quái dị, gọi là phục vụ.
Mỗi một khách tới cửa, một khi tìm đến vị trí rồi ngồi xuống, cái người gọi là phục vụ tiểu nhị trong điếm đó sẽ nhanh chóng cho ngươi một quyển sổ thật dày, để ngươi chọn đủ loại mỹ vị trong lâu.