Sủng Mị

Chương 975: Tâm bệnh của lão nhân

Trong lúc Đoàn lão đầu nổi giận đùng đùng, đồng thời một luồng tinh thần lực cường đại mạnh mẽ đột nhiên bao trùm toàn thân Sở Mộ.

Sở Mộ khẽ nhíu mày, xem ra không cho lão gia hỏa này một chút giáo huấn, có lẽ hắn còn cho rằng mình là một thanh niên hậu bối bình thường.

"Ô ô ô ô!"

Tiểu Mạc Tà nằm trên vai Sở Mộ cảm ứng được Đoàn lão đầu bộc lộ địch ý, thân hình thoáng một cái xuất hiện ở chính giữa Sở Mộ và Đoàn lão đầu. Cặp mắt màu bạc lạnh lùng nhìn vào Đoàn lão đầu.

"Vù vù vù!"

Mạc Tà bộc phát lực lượng va chạm với tinh thần lực của Đoàn lão đầu, nhất thời không gian chung quanh vặn vẹo, mờ ảo tựa như muốn nứt vỡ, không khí trở nên trầm trọng dị thường.

Đoàn lão đầu chỉ muốn tạo áp lực cho Sở Mộ, để cho người thanh niên này biết điều một chút. Không nên nghĩ rằng hắn đã già dễ dàng trêu chọc.

Nhưng mà hắn không nghĩ tới tiểu hồ ly khả ái kia thực lực cường đại như thế.

"Tốt, tốt, không ngờ ngươi cũng là cường giả thâm tàng bất lộ."

Đoàn lão đầu tức giận nở nụ cười châm chọc, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư lộ vẻ nghi kỵ.

Sở Mộ đã là cao niệm Hồn Hoàng, tinh thần đối kháng dĩ nhiên không thể áp chế được hắn. Trừ phi Đoàn lão đầu dốc toàn lực thi triển kỹ năng.

Diệp Khuynh Tư cũng là năm niệm Hồn Hoàng, chỉ cần nàng có lòng đề phòng sẽ không bị ảnh hưởng nhiều lắm.

Thực lực yếu nhất chính là nữ tử kia rồi, nàng bị tinh thần uy áp đẩy lùi lại rất xa. Cũng may Đoàn lão đầu không nhằm vào nàng, nếu không nàng đã trực tiếp hôn mê bất tỉnh rồi.

Diệp Khuynh Tư cảm thấy Đoàn lão đầu bộc lộ địch ý cũng không nhiều lời, lập tức lui về phía sau mấy bước chuẩn bị niệm chú ngữ.

"Ta đã nói thật tình cho ngươi biết, tin hay không là chuyện của ngươi. Nhưng ngươi dám lỗ mãng xuất thủ đừng trách ta không khách khí."

Sở Mộ lạnh lùng nói.

"Ha ha ha, đã hai mươi năm rồi không có người nào dám nói với Đoạn Khởi Minh ta như vậy."

Đoàn lão đầu cười phá lên trong lời nói không hề che giấu ý tứ khinh thường Sở Mộ.

Trên người Đoàn lão đầu buông thả khí tức cường đại, nhất thời lực lượng hồn niệm khổng lồ lại áp xuống một lần nữa.

Chín niệm Hồn Hoàng.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm tư, nhưng Sở Mộ vẫn không ngờ lão già này lại là một gã chín niệm Hồn Hoàng.

"Khuynh Tư, mau lùi lại!"

Sở Mộ quay đầu lại nói với Diệp Khuynh Tư.

Diệp Khuynh Tư khẳng định không có cách nào thừa nhận chín niệm Hồn Hoàng tinh thần áp bách. Nếu Đoàn lão đầu muốn đánh, hắn sẽ chìu theo ý lão, nhưng trước tiên phải bảo đảm nàng an toàn.

Thực lực Đoàn lão đầu cường đại không thể nghi ngờ, vào lúc này Diệp Khuynh Tư đã rất khó mở miệng nói chuyện. Nàng vội vã lui về phía sau mấy chục thước, nhường lại chỗ trống cho Sở Mộ và lão già thần kinh kia chiến đấu.

"Cao niệm Hồn Hoàng? Khó trách cuồng vọng như vậy."

Lúc này Đoạn Khởi Minh đã nhận ra thực lực chân chính của Sở Mộ.

Hắn hiển nhiên không nghĩ tới một người thanh niên trẻ tuổi lại là cao niệm Hồn Hoàng, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Hồn sủng sư thiên phú kinh người như thế. Trong lòng hắn thật sự kinh hãi, bắt đầu coi trọng và cẩn thận đánh giá Sở Mộ nhiều hơn.

"Kỳ quái, tại sao tiểu tử này là bảy niệm Hồn Hoàng nhưng lực lượng tinh thần lại có tính xâm lược mạnh mẽ vậy?"

Trong lúc Đoàn lão đầu giao chiến hồn niệm với Sở Mộ bất chợt cảm thấy lực lượng đối phương có vẻ kỳ dị. Tuy rằng không mạnh hơn hắn, nhưng lại có tính xâm lược, hủ thực cực mạnh khiến cho linh hồn hắn rét run.

"Nếu không xuất ra bản lãnh thật sự, người lại cho rằng Đoạn Khởi Minh ta già lão dễ ăn hiếp rồi."

Đoạn Khởi Minh vốn dự định lưu lại vài phần thực lực, nhưng tình huống hiện tại chính hắn cũng không dễ chịu lắm. Nếu tiếp tục ẩn giấu bản thân hắn sẽ thiệt thòi rất lớn.

Dĩ nhiên, mặc dù Đoạn Khởi Minh thẹn quá thành giận, nhưng nội tâm hắn vẫn vô cùng kinh ngạc, bắt đầu suy tư lại từng vấn đề cụ thể.

Trên thế giới này vốn không có mấy người đủ sức đối kháng tinh thần với hắn, nguyên lão cũng không thể. Đừng nói là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi, chuyện này cũng quá mức quỷ dị rồi.

"Họ Đoàn, ngươi làm cái gì đó?"

Bỗng nhiên một thanh âm vang dội xông thẳng vào khu vực Sở Mộ và Đoàn lão đầu đối kháng, làm cho lực lượng tinh thần hai bên nhanh chóng tan rã.

Thanh âm này mang theo nguồn lực tinh thần khổng lồ, sinh sôi cắt đứt hồn niệm giao tranh giữa hai người.

Sở Mộ liếc mắt nhìn sang liền phát hiện Lê Nghiễm râu bạc đứng trong đình viện chẳng biết từ lúc nào. Khuôn mặt hắn lộ ra thần sắc tức giận, tăng tốc đi tới bên cạnh nữ tử kia.

Sắc mặt nữ tử trắng bệch như tờ giấy, cặp mắt đen láy hiện rõ cảm xúc hoảng sợ và thống khổ. Truyện được copy tại Truyện FULL

Nữ tử còn chưa đạt tới cảnh giới Hồn Hoàng, nhưng nàng đứng trong đình viện vẫn bị áp lực tinh thần ảnh hưởng cực lớn. Thậm chí nàng đã bắt đầu không thể hô hấp bình thường, tay chân bủn rủn vì thiếu dưỡng khí.

Cho đến bây giờ Đoàn lão đầu mới ý thức được nữ tử vẫn còn ở nơi này. Hắn hung hăng trợn mắt liếc Sở Mộ, vội vàng chạy đến chỗ nữ tử xem xét từ trên xuống dưới.

Tinh thần đối kháng tiêu tan, nữ tử hô hấp dần dần thuận lợi trở lại, sắc mặt cũng khôi phục vẻ hồng nhuận như trước.

"Họ Đoàn, cái tính xấu của ngươi nếu không đổi sớm muộn gì cũng có ngày nếm mùi đau khổ."

Lê Nghiễm tức giận nói.

Đoàn lão đầu không dám mạnh miệng nữa, lập tức nở nụ cười hiền lành xin lỗi nữ tử.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi bỗng nhiên xuất thủ với tiểu bối, ngươi muốn giết hắn hả?"

Lê Nghiễm hỏi.

"Tiểu bối? Hừ hừ, ta thấy không giống.."

Vừa nói dứt lời, Đoàn lão đầu nhìn lướt qua chợt phát hiện người thanh niên kia đã rời khỏi.

Sắc mặt Đoàn lão đầu trở nên trầm trọng, trải qua một đợt đối kháng tinh thần, hắn đã không còn khinh thường Sở Mộ.

Đoàn lão đầu chậm rãi kể lại chuyện hồi nãy cho Lê Nghiễm biết.

"Ngươi… lão già này, cho dù ngươi cảm thấy giả dối cũng không thể xuất thủ lỗ mãng như thế."

Lê Nghiễm nghe xong liền mắng chửi một lần nữa.

"Là ta lỗ mãng, nhưng mà tiểu tử kia đúng là không đơn giản. Hai chúng ta đã nhìn nhầm rồi."

Đoạn Khởi Minh nói.

"Là thật hay giả cứ phái người đi điều tra là biết. Ngươi làm vậy sẽ khiến cho hắn bất mãng, chúng ta cũng không thể giải thích với tiểu tử Trầm Thu."

Lê Nghiễm nói.

"Lê Nghiễm, ngươi nghĩ thật sự xuất hiện nhiều Tinh Linh Điệp màu đen như vậy sao?"

Đoạn Khởi Minh thấp giọng hỏi một câu.

"Chuyện này..."

Lê Nghiễm lộ vẻ do dự, chính hắn cũng không dám khẳng định.

Nếu như thật sự xuất hiện nhiều Tinh Linh Điệp màu đen cỡ đó, chuyện này sẽ có ý nghĩa trọng đại gây ra ảnh hưởng khôn lường. Ngoài ra, bí mật hai người bọn họ tranh cãi mấy chục nắm rốt cuộc sẽ phải công bố.

Nhưng mà bọn họ không dám tưởng tượng chuyện này sẽ mang đến hậu quả kinh khủng cỡ nào đối với Hướng Vinh thành.

Trên đường phố dòng người đông nghịt, Diệp Khuynh Tư thân mật khoác tay Sở Mộ đi dạo.

"Sở Mộ, chuyện này hình như không tầm thường. Chỉ nhìn lão nhân kia phản ứng đã thấy có gì đó không ổn."

Diệp Khuynh Tư nhỏ giọng nói.

"Quên đi, không liên quan gì tới chúng ta."

Sở Mộ nói.

"À, mấy ngày nữa sẽ có một đoàn tiên nữ tới Hướng Vinh thành."

Diệp Khuynh Tư nhìn lên tế đàn phủ đầy hoa ở phía xa xa.

"Ừ!"

Sở Mộ khẽ gật đầu, nhưng trong lòng còn đang suy nghĩ đến phản ứng kỳ lạ của Đoàn lão đầu.

Mặc dù Sở Mộ không muốn nhúng tay vào chuyện này, nhưng hắn cảm thấy khu rừng Tinh Linh Điệp màu đen kia đang ẩn giấu bí mật kinh người.

"À? Đây là đâu?"

Sở Mộ suy tư một hồi, ngẩng đầu lên bỗng nhiên phát hiện phương hướng có vẻ không đúng.

Không biết từ lúc nào, Sở Mộ đã bị Diệp Khuynh Tư dẫn tới một hoa viên khá lớn.

Hai người bước qua cánh cửa bằng dây leo xanh mướt, trên đầu bọn họ là từng đàn Tinh Linh Điệp rực rỡ bay múa.