Sủng Mị

Chương 974: Một con hồ điệp - Một linh hồn tử vong (hạ)

Sở Mộ rời khỏi Ngưỡng Phong Lĩnh, đứng trên đỉnh núi cao nhất quay đầu nhìn lại rừng rậm đen nhánh kia.

Cả khối đại địa rộng lớn bạt ngàn nằm trong tầm mắt hoàn toàn nguyên vẹn, tâm thần hắn càng thêm trầm trọng, dãy núi, thung lũng, rừng rậm, sơn cốc chỉ có một màu đen tuyền duy nhất. Cho dù Sở Mộ đã là cường giả cấp chúa tể cũng phải chấn động

Cuối cùng ở trong đó có bao nhiêu Tinh Linh Điệp màu đen?

Khi hắn trở lại Hướng Vinh thành đã qua hai tháng thời gian.

Hướng Vinh thành vẫn được hàng đàn Tinh Linh Điệp phủ lên màu sắc sặc sỡ, chúng nó bay lượn khắp nơi giống như là vũ điệu mê hoặc lòng người. Tuy rằng chỉ là tiểu sinh mạng nhỏ nhoi, nhưng chúng nó mang lại cho mọi người sự yên bình, an tường và thanh thản, giá trị tinh thần không gì sánh nổi.

Ở chỗ này cơ hồ không thấy Tinh Linh Điệp màu đen, Sở Mộ nhớ lại cảnh tượng trong khu rừng Ngưỡng Phong Lĩnh chợt có cảm giác đối lập chênh lệch rất lớn. Tinh Linh Điệp màu đen giống như là quân đội trang bị vũ khí tận răng, mà đám Tinh Linh Điệp ở nơi này lại là bình dân thiện lương, thuần phác.

Sở Mộ trở về đình viện của mình, thú vị chính là cả đàn Tinh Linh Điệp ngoài sân bởi vì Sở Mộ xuất hiện lập tức bối rối tản mất, thoáng một cái đã không còn tăm tích.

"Nhìn thấy chúng nó kinh hoảng chạy trốn, ta liền biết ngươi trở lại!"

Diệp Khuynh Tư đứng ở trong vườn hoa, nở nụ cười chào đón hắn.

Sở Mộ tiến lên khoác tay qua vòng eo mềm mại của nàng, chẳng biết từ lúc nào Diệp Khuynh Tư đã có thêm vẻ quyến rũ của nữ nhân thành thục. Mỗi một cử chỉ đều để lộ nét phong tình và mị ý khiến cho hắn mê luyến.

Hơn nữa, kể từ khi ăn trộm trái cấm, Sở Mộ càng thêm say mê thân thể Diệp Khuynh Tư. Hai tháng này tách ra nhưng hắn cảm giác như là mấy năm dài đằng đẵng.

Hai người thân mật trong vườn hoa một lát, sau đó Sở Mộ tường thuật lại câu chuyện Tinh Linh Điệp màu đen cho Diệp Khuynh Tư biết.

Diệp Khuynh Tư kinh ngạc thật lâu, nàng cư ngụ ở Hướng Vinh thành thời gian hai tháng đã hiểu được Tinh Linh Điệp màu đen vô cùng hiếm thấy. Hơn nữa, chúng nó còn đại biểu cho điềm xấu sắp tới.

"Phốc phốc phốc phốc!"

Trong lúc nói chuyện, Sở Mộ đột nhiên cảm giác làn gió nhẹ thổi tới, trên vai mình lại có thêm một vật.

Diệp Khuynh Tư trợn tròn mắt, chỉ vào con Tinh Linh Điệp màu đen trên vai hắn nói:

"Sở Mộ, đây là … là Tinh Linh Điệp màu đen?"

"Tên tiểu tử này hình như sống ở gần đây, hai tháng trước nó theo ta chừng mấy ngày."

Sở Mộ dùng đưa ngón tay trêu chọc con Tinh Linh Điệp màu đen kia.

"Nó có thể đến từ rừng rậm phía nam Ngưỡng Phong Lĩnh không?"

Diệp Khuynh Tư tò mò hỏi.

Sở Mộ lắc đầu nói:

"Tên tiểu tử này là ấu sủng, lấy tốc độ phi hành của nó phải bay vài năm mới tới đây, khả năng này không lớn. Có lẽ nó ra đời chỉ mấy tháng mà thôi!"

"Hình như toàn bộ Hướng Vinh thành chỉ có một con Tinh Linh Điệp màu đen này."

"Theo ta đi Đồ Thư Quán một chuyến."

Sở Mộ cảm thấy chuyện này không đơn giản, tốt nhất là tìm Đoàn lão tiên sinh bàn luận một chút.

"Sở Mộ, ta luyện chế linh vật cường hóa Ma Thụ chiến sĩ đẳng cấp hơi thấp, ngươi tốt nhất rèn luyện Ma Thụ cho kỹ mới có hi vọng đột phá lên tới cao đẳng đế hoàng. Ngoài ra ta xài hết linh rồi, ngươi suy nghĩ biện pháp kiếm thêm đi!"

Diệp Khuynh Tư nói với Sở Mộ.

Nửa câu đầu làm cho Sở Mộ vui mừng vô hạn, nửa câu sau hắn chỉ biết lắc đầu cười khổ.

Mỗi Linh sư cao cấp đều là cái lò đốt tiền, Sở Mộ trước đó vơ vét không ít tài nguyên từ ba thế lực lớn vốn có dự định để dành. Kết quả còn không đủ cho Diệp Khuynh Tư luyện dược hai tháng.

"Ta sẽ giải quyết, không thành vấn đề."

Sở Mộ nói.

Đồ Thư Quán, Đoàn lão tiên sinh không có ở trong hậu viện. Sở Mộ đúng lúc nhìn thấy nữ tử tưới hoa lúc trước.

Nữ tử này tính tình tương đối tốt, biết được Sở Mộ có chuyện trọng yếu liền dẫn hắn tới nhà Đoàn lão tiên sinh.

Đoàn lão tiên sinh ở trong một khu phố vắng vẻ, căn nhà khá nhỏ được xây dựng từ vật liệu gỗ, quang cảnh trong nhà rất là đơn sơ, giản dị.

"Vị ca ca này, tại sao trên bả vai ngươi lại có một con Tinh Linh Điệp màu đen? Đây là chuyện rất hiếm thấy, mấy lão nhân gia thường nói Tinh Linh Điệp màu đen không tốt, tiếp xúc nhiều sẽ bị bệnh."

Nữ tử mở miệng hỏi.

"Ha hả, không cẩn thận ngã bệnh hẳn là tên tiểu tử này rồi."

Diệp Khuynh Tư cảm thấy buồn cười, lên tiếng trêu chọc Sở Mộ.

"…"

Sở Mộ thở ra một hơi thật dài, chỉ biết cười khổ.

Đám người đi vào trong sân đã nghe thấy Đoàn lão tiên sinh giận dữ mắng lớn. Có lẽ lão gia hỏa này không thích có người lạ đến nhà mình.

Thế nhưng, lão nhân gia nhanh chóng phát hiện người đi phía trước chính là cháu gái Lê Nghiễm, biểu hiện trên mặt lập tức biến hóa nghiêng trời lệch đất. Hắn tươi cười niềm nở, khí sắc ôn hòa tiến lên nghênh đón.

"Đoàn lão, ngài tính tình không tốt, phải thay đổi."

Nữ tử giả bộ không vui, mở miệng trách cứ.

"Không đổi được, không đổi được!" Truyện được copy tại Truyện FULL

Đoàn lão không muốn tiếp tục vấn đề này, lập tức nhìn thoáng qua Sở Mộ, nghi ngờ hỏi:

"Tiểu tử ngươi tại sao còn ở nơi này, không phải đã đi Ngưỡng Phong Lĩnh rồi sao?"

"Ta đã đi một chuyến!"

Sở Mộ không thèm để ý thái độ của lão già này, lạnh nhạt hồi đáp.

"Đi qua rồi? Ngươi lịch lãm hay đi du lịch?"

Đoàn lão tiên sinh nghi ngờ nói.

"Đoàn lão, ngươi không phải muốn ta điều tra khu vực phía nam Ngưỡng Phong Lĩnh hay sao? Ta đến đó không có phát hiện thứ gì tác quái. Chỉ có điều vô tình nhìn thấy tiểu tử này."

Sở Mộ chỉ chỉ Tinh Linh Điệp màu đen trên bả vai mình.

"Nơi đó xuất hiện Tinh Linh Điệp màu đen hả? Thấy mấy con? Hẳn là không có chuyện gì ly kỳ."

Đoàn lão kiến thức rộng rãi, cũng không ngạc nhiên với Tinh Linh Điệp màu đen.

"Ta nhìn thấy một đàn."

Giọng nói Sở Mộ vô cùng chân thành.

"À? Một đàn? Như vậy đúng là hiếm thấy rồi."

Đoàn lão nhíu mày kinh ngạc, suy nghĩ một hồi mới tiếp tục nói:

"Tinh Linh Điệp màu đen còn được gọi là "Điệp Hồn lưu lại nhân gian". Chúng nó ra đời sau khi một sinh vật tử vong, trong hoàn cảnh khí tức hắc ám đầy đủ mới xuất hiện, tỉ lệ sống sót cực thấp. Cho nên những lúc bình thường không thể nào thấy được chúng nó."

Đoàn lão nói câu này thấy nữ tử lộ vẻ hứng thú, hắn mỉm cười tự đắc tiếp tục nói:

"Khi một sinh mạng chết đi, trong hoàn cảnh đặc thù sẽ xuất hiện một cái Điệp Noãn (trứng bướm) màu đen. Sau khi quả trứng nở ra sẽ biến thành Tinh Linh Điệp màu đen, bởi vì nó là sinh mệnh ra đời từ linh hồn tử vong. Cho nên rất nhiều người liên tưởng nó với linh hồn không tiêu tán, vẫn còn lưu luyến với nhân gian. Mà sự thật chính là như thế, tính mạng tử vong, linh hồn luân chuyển, thế nhưng trên một trình độ nhất định sẽ hóa thành Điệp Noãn."

"Thật ra trên đời này có rất nhiều thuyết pháp về Tinh Linh Điệp màu đen, phần lớn mọi người thiên hướng về những chuyện không tốt như tử vong, ôn dịch, bệnh hoạn …v…v Ngươi nói đã thấy một đàn Tinh Linh Điệp màu đen là bao nhiêu, mấy trăm hay là mấy ngàn?"

Đoàn lão mở miệng hỏi.

Sở Mộ nghe Đoàn lão nói tới mỗi con Tinh Linh Điệp màu đen là một sinh mạng chết đi, cả người hắn lập tức cứng ngắc, thần hồn ngây dại.

Một tính mạng chết đi là một con Tinh Linh Điệp màu đen xuất hiện, vậy thì cảnh tượng đàn đàn lũ lũ tạo thành đám mây đen kéo dài trăm ngàn dặm sẽ có bao nhiêu tính mạng chết đi?

Mấy trăm vạn?

Hay là mấy ngàn vạn?

Triệu triệu tỉ tỉ?

Những tính mạng kia xuất phát từ sinh vật gì, có thật đông đảo đến mức đó không?

"Sở Mộ!"

Diệp Khuynh Tư rõ ràng cảm giác cánh tay Sở Mộ khẽ run rẩy, vội vàng nắm lấy tay hắn trấn an.

Trước đó Diệp Khuynh Tư chỉ nghe Sở Mộ miêu tả đã có thể tưởng tượng cảnh tượng Tinh Linh Điệp bay ngập trời, khí thế áp bách hẳn là không thua kém gì sinh vật cấp chúa tể.

Nhưng mà bất luận suy nghĩ như thế nào cũng không thể đoán nổi đến tột cùng là có bao nhiêu Tinh Linh Điệp màu đen ẩn trong rừng cây.

Thần sắc Sở Mộ trở nên trầm trọng dị thường, bởi vì hắn biết đàn Tinh Linh Điệp kia không phải là tính mạng nhược tiểu hoặc là cấp nô bộc, lúc trước những Tinh Linh Điệp ý đồ công kích Sở Mộ đều là cấp thống lĩnh, thậm chí cấp đế hoàng cũng có không ít. Nếu như tính toán cụ thể sợ rằng chúng nó dư sức vây chết đế hoàng đỉnh phong.

"Rốt cuộc là bao nhiêu? Ngươi là một gã Hồn sủng sư đừng nói với ta một chút năng lực phán đoán cũng không có."

Đoàn lão đầu thấy Sở Mộ bỗng nhiên không nói liền bất mãn trách mắng.

"Một khu rừng lớn…"

Sở Mộ bình tĩnh nói.

"Một khu rừng phương viên trăm dặm đúng không? Đại khái sẽ có một vạn đầu Hồn sủng cấp chiến tướng, số lượng cấp nô bộc gấp mười lần. Nguyên một khu rừng rậm chẳng lẽ có hơn một vạn đầu Tinh Linh Điệp màu đen?"

Không đợi Sở Mộ nói hết lời, Đoàn lão đã lộ ra thần sắc kinh ngạc nói chen vào.

Một vạn đầu Tinh Linh Điệp màu đen hiển nhiên là sự tình vô tiền khoáng hậu đối với Hướng Vinh thành, chúng nó xuất hiện đông đảo nhất định là xảy ra chuyện gì đó không tầm thường. Vì thế Tinh Linh Điệp màu đen mới ra đời hàng loạt như thế.

Sở Mộ lắc đầu nói:

"Một khu rừng lớn có bao nhiêu lá, Tinh Linh Điệp màu đen có bấy nhiêu con."

Đoàn lão đầu và nữ tử lập tức bị trấn trụ, ngây người như phỗng.

"Ngươi… ngươi nói là lá cây?"

Đoàn lão đầu trợn trắng mắt ngó chừng Sở Mộ.

"Đúng, nhiều đến mức khó thể tưởng tượng nổi."

Sở Mộ gật đầu xác nhận.

Đoàn lão đầu ngây ngẩn cả người, qua hồi lâu sau lão đầu này bỗng nhiên lắc đầu, tức giận nói: