"Ngươi không phải là cái gì cũng biết hả? Tại sao chỉ có chuyện của phụ thân ta là biết không sâu vậy?" Sở Mộ hỏi Ly lão nhi.
"Thiếu chủ, Hồn Minh không phải là thứ bài biện ngó chơi. Nếu bọn họ không muốn những người khác biết một chuyện, cho dù ngươi có tiến vào hàng ngũ cao tầng Hồn Minh cũng không thể biết được. Thế lực Hồn Minh xưa nay vẫn luôn đứng ở vị trí quyền uy nhất đại lục. Sở Thiên Mang nhất định là phạm phải tội nghiệt nào đó, mà Hồn Minh lại không muốn công khai tội nghiệt này." Ly lão nhi nói.
Tội nghiệt? Sở Mộ mặc kệ tội nghiệt gì, đám người Hồn Minh hung hăng bức người như thế, làm cho ba đại chủ sủng của phụ thân mình phải tự vận trong Phong Ấn tháp. Chuyện này còn thống khổ hơn cả giết Hồn sủng sư, vì thế mỗi khi nhắc tới việc này, Sở Mộ càng thêm thống hận Hồn Minh.
Trên thực tế, từ trên sự tình Thiên Thương Thanh Chập Long trước kia, đám người Hồn Minh đã cấp cho Sở Mộ một ấn tượng độc tài, lớn lối vô cùng tệ hại.
"Thiếu chủ, bây giờ ngươi đúng lúc có tiền nhàn rỗi, trước tiên nên thu lấy danh hiệu cấp sáu của Hồn Điện đi." Ly lão nhi nhắc nhở Sở Mộ.
"Cũng đúng, danh hiệu cấp sáu hình như cống hiến năm, sáu trăm vạn thì phải?" Sở Mộ gật đầu nói.
Năm sáu trăm vạn đối với Sở Mộ đã không phải là chuyện gì lớn. Mà danh hiệu cấp sáu nói như thế nào cũng có thể miễn phí một con Hồn sủng cấp thống lĩnh và một quyển hồn kỹ.
"Không cần, ngươi tiến vào thứ hạng á cường đã đủ trị giá danh hiệu cấp sáu rồi." Ly lão nhi nói.
"Vậy thì tốt." Sở Mộ gật đầu nói.
Hồn sủng cấp thống lĩnh chưa cường hóa sẽ có giá tiền từ 10 vạn đến 1000 vạn, đây là một chênh lệch tương đối lớn, rất nhiều Hồn sủng sư khó khăn về kinh tế nhiều khi chỉ duy trì tình trạng vài trăm vạn mà thôi.
Một khi không đủ tài chính cường hóa Hồn sủng hoặc là thiếu tiền mua Hồn sủng cường đại hơn, bọn họ sẽ lựa chọn gia nhập vào thế lực nào đó rồi nhậm chức làm việc. Thông qua quá trình đó từ từ tăng cường thực lực của mình.
Săn thú nơi hoang dã là một trong những phương pháp có thể làm giàu, nhưng không phải bất kỳ Hồn sủng sư nào cũng có khả năng thu thập linh vật cao quý và bắt sống Hồn sủng mang về tòa thành. Cho dù thực lực cường đại tới mức nào cũng sẽ xuất hiện tình huống Hồn sủng tử vong, phần lớn Hồn sủng sư thiếu thốn năng lực đi ra ngoài lịch lãm thu hoạch không bù đắp nổi Hồn sủng tổn thất.
Săn thú là nghề nghiệp cực kỳ nguy hiểm, rất nhiều Hồn sủng sư rơi vào tình cảnh sinh tử một lần, may mắn thoát chết liền không dám đi mạo hiểm nữa, cuối cùng chỉ ở lại trong thành sinh sống an nhàn cả đời. Dù sao năng lực của bọn họ cũng chỉ có hạn, chỉ cần nhận được một ít đãi ngộ là đủ thỏa mãn tâm nguyện rồi.
Sở Mộ bây giờ chủ yếu thu hoạch tài chính từ việc săn thú và linh vật, vì không muốn cả đời sống trong nghèo khó vất vả như mấy ngày nay. Sau khi Sở Mộ nhận được danh hiệu cấp sáu của Hồn Điện, thông qua nhân viên thông báo mới biết danh hiệu cấp sáu sẽ có đặc quyền gia nhập vào Liệp sủng hội (hiệp hội săn thú).
Thế lực Hồn Điện không có xung đột với Liệp sủng hội. Sở Mộ nhậm chức hai bên cũng không có ảnh hưởng bao nhiêu, hơn nữa thông qua đặc quyền từ danh hiệu cấp sáu, Sở Mộ có thể nhận được không ít tình báo săn thú có giá trị.
Tình báo là tin tức cực kỳ quan trọng, nếu như biết được địa phương có chủng tộc Hồn sủng nào sinh sống, nơi đó có linh vật nào tồn tại. Vậy thì Hồn sủng sư hoàn toàn có thể mang theo một đám cao thủ tới đó thu hoạch lợi tức, tỷ lệ thành công cao hơn rất nhiều.
Nếu như đi lịch lãm khắp nơi không có mục đích ở dã ngoại rất có thể hao phí mấy tháng vẫn không có thu hoạch. Nhất là Hồn sủng sư cấp bậc giống như Sở Mộ, Hồn sủng cấp thống lĩnh bình thường căn bản không lọt vào mắt hắn nổi. Còn ấu sủng Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm cũng trải qua hành trình trèo đèo vượt suối nửa năm mới vô tình phát hiện, trong chuyện này tồn tại hệ số may mắn rất lớn. Dù sao bên cạnh Tinh Hoàng Điệp Vĩ Cầm lúc đó không có Hồn sủng cấp quân chủ thành thục bảo vệ.
"Nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có tin tức nhiệm vụ trị giá 500 vạn." Sở Mộ đứng ở trong đại sảnh Liệp sủng hội, không ngừng thở dài bất đắc dĩ than trách đặc quyền danh hiệu cấp sáu quá ít.
Sở Mộ bây giờ đang sở hữu danh hiệu cấp sáu tại Hồn Điện, đi vào Liệp sủng hội cũng chỉ được phép quan sát danh sách giải thưởng cấp sáu, mà giải thưởng loại này thông thường chỉ có mức giá trên dưới 500 vạn.
"Sau khi đạt tới danh hiệu cấp bảy sau mới có quyền xem nhiệm vụ cấp bảy, giá trị hẳn là trên dưới 2000 vạn. Cấp bậc đó tương đối phù hợp với cấp bậc hiện tại của ngươi." Ly lão nhi nói.
"2000 vạn vẫn còn thiếu, chẳng lẽ vì 2000 vạn mà ta phải chạy bộ một tháng trời sao?" Sở Mộ lắc đầu cười khổ.
"Vậy ngươi suy nghĩ cường điệu một chút đi, thử nghĩ đến nhiệm vụ cấp tám là được, treo giải thưởng cấp tám sẽ có giá trị 6000 vạn trở lên. Nhưng thiếu chủ ngài bây giờ chỉ mới là danh hiệu cấp sáu, những tên kia hẳn là không giao nhiệm vụ đó cho ngươi đâu." Ly lão nhi vừa nói vừa trêu chọc.
Treo giải thưởng là do một người nào đó đưa ra, do Liệp sủng hội làm trung gian phân chia cấp bậc và định giá phần thưởng. Sau đó mới dán thông tin nhiệm vụ ở trong đại sảnh tổ chức, những người có năng lực nhìn thấy sẽ tiếp nhận thi hành nhiệm vụ.
Bất kỳ tin tức gì cũng phải giữ bí mật, chỉ có người tiếp nhận và chủ nhân thực tế của nhiệm vụ mới biết tin tức đầy đủ.
Mà người đưa ra nhiệm vụ không thể nào thời thời khắc khắc đều ở trong hiệp hội chờ đợi. Đa số bọn họ sẽ trả chút kim tiền cho những thành viên quản lý để xử lý dùm vấn đề này.
Thành viên quản lý phải bảo đảm giao ra nhiệm vụ có xác xuất hoàn thành cao. Hơn nữa bọn họ phải xử lý đồng thời rất nhiều nhiệm vụ, không thể nào có đủ thời gian quan sát và tìm hiểu rõ ràng thực lực của từng người tiếp nhận nhiệm vụ. Lúc này cấp bậc danh hiệu trở thành tiêu chuẩn lựa chọn trực tiếp nhất, nếu không đạt tới cấp bậc cần thiết thì thành viên quản lý sẽ không chấp nhận giao nhiệm vụ ra.
Sở Mộ bây giờ có được danh hiệu cấp sáu tại Hồn Điện, tại Liệp sủng hội cũng có quyền tiếp nhận treo giải thưởng cấp sáu. Còn nhiệm vụ trên nữa cần phải có danh hiệu cấp bảy hoặc cấp tám.
"Thiếu chủ, ngươi còn phải đi đường rất dài, tiếp nhận nhiệm vụ cũng không thỏa đáng lắm. Bởi vì treo giải thưởng thông thường sẽ tiến hành hai mặt, cho dù ngươi hoàn thành nhiệm vụ vẫn phải đi tìm chủ nhân của nó để hoàn thành giao dịch. Nhưng hiện tại ngươi có thể thu thập tin tức nhiệm vụ, chỉ cần xem qua một vòng là được. Sau khi bắt sống Hồn sủng thì quay trở lại thành tùy ý xử lý, ngoại trừ trả nhiệm vụ còn có thể bán cho sở giao dịch hoặc là Hồn Điện, Hồn sủng cung… phương thức giao dịch như vậy mới linh hoạt và thuận tiện hơn." Ly lão nhi đưa ra một đề nghị khác.
"Ừ, ta cảm thấy nếu nhiệm vụ treo giá không cao sẽ làm lãng phí thời gian." Sở Mộ gật đầu xác nhận.
Nhiệm vu cấp sáu vẫn luôn công khai trong đại sảnh, nói cách khác chỉ cần là người có danh hiệu cấp sáu sẽ có thể nhìn thấy. Vì thế nhiệm vụ cấp bậc này tồn tại rất nhiều nhân tố không xác định, bởi vì có rất nhiều người cạnh tranh nên rất khó nói trước điều gì.
Tình huống Sở Mộ bây giờ dường như chỉ thích hợp với phương thức của Ly lão nhi. Dù sao Sở Mộ không thể nào lãng phí thời gian vì 500 vạn kim tệ.
"Điện Tá các hạ, ngài xác định muốn mua những tin tức cấp sáu này sao?" Một nữ thành viên mỉm cười nói, đôi mắt to xinh đẹp còn không ngừng chớp chớp ra vẻ e lệ.
"Ừ, có nghi vấn gì không?" Sở Mộ gật đầu nói.
Hồn Điện phân chia danh hiệu rất cụ thể, cấp sáu gọi chung là Điện Tá, danh hiệu cấp bảy là Điện Chấp, danh hiệu cấp tám là Điện Quan.
Đình Lan có danh hiệu cấp tám nên mọi người thường gọi nàng là nữ Điện Quan. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
chấm cơm.
"Thật ra là không có, chẳng qua là ta cảm thấy ngài tiếp nhận hơi nhiều một chút..." Nữ nhân viên nhỏ giọng nói.
Hiển nhiên là nàng chưa từng thấy qua người nào mua một hơi cả trăm tin tức như thế.
Nàng nhậm chức ở chỗ này đã được một đoạn thời gian ngắn rồi, căn cứ kinh nghiệm của nàng thì thành viên danh hiệu cấp sáu muốn hoàn thành một nhiệm vụ cấp sáu đại khái sẽ mất thời gian chừng một tháng đến hai tháng. Bởi vì tin tức là công khai nên thời gian hoàn thành càng sớm càng tốt, đồng thời tỷ lệ thành công rất thấp.
"100 tin tức săn thú, tổng cộng là 1000 vạn, ngài có muốn thận trọng suy nghĩ lần nữa không?" Nữ nhân viên thấp giọng nhắc nhở.
Mức giá nhiệm vụ cấp sáu cũng không tiện nghi lắm, lần này Sở Mộ đúng là chơi lớn một cú rồi.
"Ngươi giúp ta xem lại 100 tin tức này, lần này ta đi đường nhắm thẳng hướng đông, à, cũng là đi tới Thiên Hạ thành. Ngươi giúp ta bỏ bớt mấy nhiệm vụ ở xa lãng phí thời gian đi." Sở Mộ lấy bản đồ ra để trên bàn, dùng ngón tay chỉ chỉ lộ tuyến mình muốn đi.
"…"
Ánh mắt nữ nhân viên dại ra hồi lâu, mãi mới nói được một câu:
"Ngài … ngài đây là thuận tiện săn thú hả?"
"Ừ, nhanh lên đi, sáng mai ta sẽ lên đường." Sở Mộ nói.
Rời khỏi Liệp sủng hội, Sở Mộ liền quay trở lại Hồn Điện dùng 1000 vạn mua khẩu phần lương thực trong vòng ba tháng cho đám Hồn sủng.
Bây giờ Sở Mộ chia đều mỗi tháng sẽ phải chi tiêu 300 vạn để nuôi đám Hồn sủng, đây là dưới tình huống không sử dụng đến hồn tinh.
Sở Mộ rất khó tưởng tượng nổi sau khi cả đám Hồn sủng đạt tới tám đoạn, vậy thì mỗi tháng mình sẽ mất bao nhiêu tiền cho cái khoản lương thực này.
Vấn đề dự trữ dược vật cấp bảy làm cho Sở Mộ hao tốn thêm 500 vạn, bởi vì phòng ngừa vạn nhất nên hắn cố ý mua mấy bình dược tề khôi phục và chữa thương cấp tám, nhiêu đó lại tốn thêm 500 vạn. Số tiền chi cho dược vật tổng cộng là 1000 vạn khiến cho Sở Mộ vô cùng nhức đầu.
"Chỉ còn lại có 6000 vạn, may là cái tên kia từ chối giao dịch. Nếu không chi tiêu bình thường cũng không đủ xài nữa?" Sở Mộ lắc đầu cười khổ.
"Ô ô ô ô!"
Tiểu Mạc Tà nằm trên bả vai Sở Mộ kêu lên một tràng dài, ý bảo "Hồn sủng sư thật sự chịu không nổi, chỉ có làm Hồn sủng là tốt nhất".
Chi tiêu cho dược vật cơ hồ ngang hàng với hồn hạch làm lương thực. Nếu như gặp phải tình huống ngoài ý muốn còn có thể sẽ cao hơn một khoản, Lúc này Sở Mộ bắt buộc phải tưởng niệm Diệp Khuynh Tư lắm rồi.
Có Diệp Khuynh Tư bên cạnh hầu như Sở Mộ không phải tiêu xài tiền bạc cho dược vật. Hơn nữa Diệp Khuynh Tư có thể điều chế rất nhiều linh dược cấp bảy, giá cả ít nhất cũng tiện nghi một nửa so với ở trên thị trường.
Bây giờ linh vật cấp tám động cái là mấy ngàn vạn, không cẩn thận có thể hơn trăm triệu. Nếu như Diệp Khuynh Tư có thể đề thăng trình độ lên Linh sư cấp tám vậy thì quá tốt.
Dĩ nhiên, Sở Mộ lại càng tưởng niệm bản thân nàng hơn, cũng âm thầm hi vọng có thể gặp lại nàng ở Thiên Hạ thành.
Thời gian hai người chung đụng không lâu lắm, nhưng nàng lưu lại cho Sở Mộ cảm giác rất tốt, nhất là lúc đối mặt với Đoạn Tân Hà, thái độ kiên quyết của nàng làm cho Sở Mộ ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Sau khi mua đầy đủ các loại vật phẩm cần thiết, Sở Mộ quay trở lại Liệp sủng hội.
"Đã sửa sang tốt rồi!"
Nữ nhân viên kia nở nụ cười chào đón.
Sở Mộ gật đầu, đưa tay nhận lấy xấp tài liệu quý giá.
"Thật ra mấy thứ này không phải là bổn phận của ta." Nữ nhân viên liếc nhìn Sở Mộ một lát, sau đó chợt nói thêm vào một câu.
Sở Mộ nhìn người thiếu nữ trong chốc lát, sau đó chợt hiểu ra ẩn ý trong lời nói kia. Từ trong không gian giới chỉ lấy ra khác một ít tiền rồi đưa cho nàng:
"Đây là trả thù lao cho ngươi."
Thiếu nữ nhìn tiền thù lao được Sở Mộ đưa tới trước mặt, không ngờ mặt mày tự nhiên đỏ bừng nói:
"Ta… ta không phải có ý này. Ý của ta là … ta từng xem trận tranh tài á cường của ngài, ta … ta cảm thấy ngài rất mạnh..."
Sở Mộ cũng không phải là người mù tịt chuyện phong tình, sự việc đến nước này đành phải lúng túng thu hồi số tiền kia lại, cười nhạt hồi lâu không biết nói gì cho tốt.
"Ta… ta chuẩn bị được điều đến Thiên Hạ thành nhậm chức, nếu như ngài có việc gì cần… có thể … à, ta rất vui được làm việc cho ngài." Nữ nhân viên ấp a ấp úng, nói mãi mới được một câu trọn vẹn.
"Ừ, ngươi tên là gì?"
"Ngài gọi ta tiểu Cầm là được rồi."
Sở Mộ cáo biệt cô nương nhiệt tâm này xong liền thu thập hành lý, bắt đầu chuyến hành trình tiến tới Thiên Hạ thành đồng thời tranh thủ săn thú của mình.