Nhưng mà hiện tại hắn đang đứng ở vị trí của kẻ chiến bại.
"Thật sự là Lạc Bành, hèn gì ta cảm thấy ba con Hồn sủng rất quen thuộc …"
"Hai thanh niên đồng lứa tranh đoạt á cường, hơn nữa Lạc Bành thua?"
Trong lúc nhất thời thanh âm nghị luận ồn ào một mảnh, làm gì có ai nghĩ tới trận đấu tranh đoạt á cường của đại hội không giới hạn số tuổi lại phát sinh tình huống đáng kinh ngạc này.
Ngoài Đằng Hải ra còn có một người vô cùng sùng bái Lạc Bành, vào lúc này Ngọc Tuế mặt mày trắng bệch, thậm chí nàng tình nguyện tin tưởng cái tên nam tử chật vật đứng dậy kia không phải là Lạc Bành. Bởi vì trong suy nghĩ của nàng, Lạc Bành là kỳ tài có một không hai, không bao giờ thất bại trong tay đám thanh niên cùng lứa tuổi.
Đội ngũ nhân viên quản lý và cao tầng tổ chức đại hội cũng nói không ra lời, chỉ có thể yên lặng nhìn vào hai người thanh niên này. Từ sâu trong nội tâm bọn họ thật sự rất khó bình tĩnh nổi, nãy giờ cả đám bọn họ vẫn luôn quan sát Sở Thần cẩn thận, nhưng không ai nghĩ tới đối thủ của hắn lại là Lạc Bành.
Rốt cuộc Lạc Bành đã đứng dậy, hắn không có bị thương nghiêm trọng, nhưng mà tâm trạng rõ ràng là không tốt lắm.
Đối mặt với ánh mắt phức tạp và quái dị của tất cả mọi người, Lạc Bành đành phải mặc nhiên thừa nhận sự khuất nhục của một thiên tài đọa lạc, chậm rãi thu hồi Hồn sủng bị thương trở về.
Lúc này cặp mắt Lạc Bành đã phát ra một tia hung lệ của dã thú, cả người giống như một con hung thú bị thương tùy thời đều có thể phản kích trí mạng.
"Thì ra là một người thanh niên." Sở Mộ thản nhiên nói.
Trước kia Sở Mộ thường xuyên giết người, thuận tiện mới săn thú. Vì thế Lạc Bành chỉ chuyên săn thú làm sao có sát khí hù dọa nổi Sở Mộ?
Giọng nói Sở Mộ quá nhạt, nhạt đến mức làm cho người ta cảm thấy không thoải mái. Ít nhất khi lọt vào tai Lạc Bành quả thực giống như là ánh mắt của một cường giả trung niên nhìn xuống mình.
Lạc Bành biết đây là trận đấu chính quy, bất luận như thế nào cũng phải khắc chế oán khí và sỉ nhục trong lòng mình. Sau khi bình ổn lại tâm tình trong vài giây, hắn rốt cuộc điều chỉnh xong trạng thái mở miệng nói:
"Chúng ta tiếp tục ước chiến."
"Rèn luyện thêm một đoạn thời gian rồi hãy nói sau!"
Sở Mộ khoát tay áo, không có ý định tiếp nhận ước chiến của Lạc Bành.
"Không nên khinh thường ta, ta còn chưa có triệu hoán Hồn sủng thứ tư." Lạc Bành gào lên thật lớn.
Trên thực tế, Sở Mộ biết mình rất có thể sẽ thất bại khi chiến đấu với Lạc Bành, chỉ cần Lạc Bành triệu hồi ra Hồn sủng thứ tư sẽ làm cho hắn rơi vào thế khó xử. Thật ra chính là vì oan uổng không thể triệu hoán Hồn sủng thứ tư nên Lạc Bành mới không tiếp nhận nổi kết quả trận chiến này.
"Lạc Bành thiếu gia, mặc dù không muốn đả kích ngài vào lúc này, nhưng mà ta phải chịu trách nhiệm nói cho ngài biết một chuyện. Cái tên Sở Thần này là một gã ba niệm Hồn Chủ."
Thanh âm trọng tài chính thậm rãi truyền vào trong đầu Lạc Bành.
Vẻ mặt Lạc Bành lập tức cứng ngắc lại, thái độ rõ ràng là không dám tin tưởng chuyện này.
Ba niệm Hồn Chủ, chẳng phải là cao hơn hắn hai niệm sao? Vậy thì đối phương cũng có thể triệu hoán Hồn sủng thứ tư.
Sở Mộ thấy vẻ mặt Lạc Bành cứng ngắc, ngơ ngẩn hồi lâu cũng không nói thêm gì nữa, vẫn giữ vững thái độ bình thản thu hồi Hồn sủng của mình lại. Sau đó từ từ đi xuống đài lưu lại một mình Tân nhân vương Lạc Bành ngơ ngác xuất thần ở trên đó.
"Chúc mừng ngươi đạt được á cường."
Đình Lan thấy Sở Mộ đi tới liền nở nụ cười chào đón.
"Cảm ơn."
Sở Mộ gật đầu nói.
"Đình Lan tiểu thư, hình như ngươi có quen biết với mấy người tổ chức đại hôi, có thể hỗ trợ một chút không?" Sở Mộ nói.
"Ừ?" Đình Lan khẽ nhíu mày ý hỏi.
"Ta đã xác lập mua một món linh vật trị giá 1 trăm triệu kim tệ, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng nhưng phần thưởng 3000 vạn còn phải mấy ngày nữa mới phát. Ta nghĩ nhận được khoản tiền này sớm một chút." Sở Mộ nói.
"Đây là chuyện nhỏ, ta phân phó một tiếng là tốt rồi." Đình Lan dùng tay che miệng lại, cố gắng không cho cái tên nam tử kỳ lạ này thấy nụ cười của mình.
Trên thực tế, lúc Đình Lan nghe Sở Mộ cần mình hỗ trợ theo bản năng cho rằng đó là một chuyện tương đối khó khăn, nhưng không nghĩ tới chỉ là chuyện nhỏ như vậy. Đình Lan cảm thấy gnam tử trước mắt không giống như cái loại người có thể tùy tiện nhờ vả người khác trợ giúp. Nhất là khi song phương không có giao tình gì lớn.
"Tại sao ngươi giành được thắng lợi còn bày ra cái vẻ mặt ủ dột, buồn bã thế kia? Chẳng lẽ tài chính của ngươi không đủ?" Đình Lan bỗng nhiên hỏi tới.
"Ừ, còn thiếu 1000 vạn, ta dự định đến trụ sở đấu giá cầm mấy món hồn trang, đi trước đây, chuyện vừa rồi nhờ cậy Đình Lan tiểu thư giúp dùm." Sở Mộ ngại ngùng nói.
Sở Mộ đúng là vô cùng bất đắc dĩ, không ngờ mình cũng có ngày ủy khuất Chiến Dã cầm bán trang bị. Đợi sau khi mua xong trái tim Cửu Vĩ Viêm Hồ sẽ gom góp tiền bạc mua món trang bị khác cho nó vậ.
"Trên tay ta có một số tiền nhàn rỗi, cũng có thể cho ngươi mượn 1000 vạn, chờ ngươi dư dả thì trả lại cho ta sau."
Đình Lan thấy Sở Mộ có vẻ lo lắng quá mức liền thuận tiện giúp đỡ hắn luôn. Bạn đang đọc truyện được copy tại
TruyệnY docsach24.comThật ra Đình Lan cũng có ý muốn làm quen với thanh niên cao thủ đỉnh phong giống như Sở Mộ, 1000 vạn đối với Đình Lan không phải là số tiền quá lớn. Đúng lúc nàng bây giờ chưa muốn mua vật phẩm gì, cho nên thuận tiện đưa ra 1000 vạn xem như bán cho Sở Mộ một cái nhân tình.
"Cái này …" Sở Mộ ngại ngùng không dứt.
"Đều là thành viên Hồn Điện, trợ giúp lẫn nhau là việc nên làm mà." Đình Lan nhẹ giọng giải thích.
Sở Mộ do dự mãi không thể quyết định được, cảm thấy bây giờ vội vàng chạy tới sở giao dịch chưa chắc có thể bán được cấp sáu hồn trang với giá 1000 vạn. Chi bằng mượn của Đình Lan 1000 vạn rồi trả lại sau, dù sao hắn sẽ kiếm đủ tiền nhanh thôi.
"Cũng tốt, vậy thì cảm ơn Đình Lan tiểu thư." Sở Mộ gật đầu nói.
"Ngươi khỏe, Sở Thần, trước kia chúng ta đã gặp mặt một lần."
Đạt Khôn mở miệng chào hỏi, bộ dạng làm như hai bên rất thân mật, hiển nhiên là có ý muốn kết giao với Sở Mộ.
Sở Mộ chỉ đáp lại một câu đơn giản rồi không nói thêm gì nữa, vội vàng bước nhanh rời khỏi khán đài, hắn đang rất nôn nóng thu trái tim Cửu Vĩ Viêm Hồ vào tay.
Đình Lan nhìn Sở Mộ rời khỏi chợt liên tưởng đến hắn có thể bỏ ra đại thủ bút mua linh vật cường hóa trị giá tới 1 trăm triệu. Vì thế nàng bắt đầu âm thầm suy đoán người thanh niên này hình như còn có Hồn sủng cường đại hơn? Trong lúc vô tình tự nhiên sinh ra cảm giác cái gã Sở Thần 0 cấp danh hiệu này quá mức thần bí rồi.
Sau khi kiếm đủ 1 trăm triệu tài chính, Sở Mộ nóng lòng chạy tới Hồn Điện. Phải biết rằng linh vật này có thể giúp cho Mạc Tà trực tiếp tăng cường từ bảy đoạn năm giai lên tới bảy đoạn chín giai. Một khi Mạc Tà bước vào tám đoạn thì thực lực Sở Mộ sẽ đề thăng trên phạm vi lớn.
"Ô ô ô!"
Tiểu Mạc Tà gục ở trên bả vai Sở Mộ, bộ dạng cũng hưng phấn vô cùng. Trải qua thời gian lâu như vậy, cuối cùng mới có một bữa tiệc lớn thơm ngon. Sau khi ăn trái tim Cửu Vĩ Viêm Hồ thì Mạc Tà không cần phải nhìn sắc mặt Bạch Yểm Ma nữa rồi, thậm chí có thể cẩn thận giáo huấn cái tên Bạch Ma Quỷ ưa quấy rối kia.
"Thật sự xin lỗi, vị đại nhân kia tạm thời có việc rời khỏi."
Một vị nữ thành viên đang làm việc nhỏ giọng giải thích.
"Cái gì? Hắn không thể chạy mất như thế được. Trái tim Cửu Vĩ Viêm Hồ đâu?" Sở Mộ tức giận bất bình hét lớn.
"Đã được vị đại nhân kia mang đi rồi, lần này là do hắn hủy bỏ giao dịch nên nguyện ý bồi thường cho ngài 500 vạn kim tệ. Thế nhưng đại nhân kia cố ý dặn dò một câu, nếu như ngài còn muốn tiếp tục giao dịch vẫn có thể đi đến Thiên Hạ thành, hắn sẽ giữ lại dùm cho ngài, giá tiền có thể thương lượng lại." Nữ điện quan nhỏ giọng hồi đáp.
Sắc mặt Sở Mộ cực kỳ khó coi rồi, bản thân mình nhọc lòng kiếm đủ số tiền, đang hăng hái bừng bừng chạy tới muốn mua trái tim Cửu Vĩ Viêm Hồ. Không ngờ rằng kết quả lại nhận được một câu người ta tạm thời có việc trốn mất.
"Ngài muốn tiếp tục giao dịch hay là hủy bỏ? Nếu hủy bỏ ta sẽ đưa cho ngài 500 vạn, nếu như tiếp tục thì ta sẽ báo lại cho vị đại nhân kia, để hắn bảo lưu vật phẩm lại."
"Tiếp tục giao dịch, đúng lúc ta cũng muốn đi đến Thiên Hạ thành."
500 vạn không là gì đối với Sở Mộ, cái hắn muốn chính là trái tim Cửu Vĩ Viêm Hồ, linh vật cực phẩm này không phải nói có là có được.
Sở Mộ đã sắp xếp dự định sau này rất tốt, chặng đường kế tiếp chính là chạy thẳng một mạch tới Thiên Hạ thành.
Sở Mộ từng hỏi thăm Ly lão nhi cẩn thận về chuyện này. Nếu như dọc đường không hề dừng lại đại khái sẽ mất bao lâu mới tới Thiên Hạ thành.
"Ba tháng, ít nhất là thế!" Ly lão nhi đáp.
"Mất ba tháng đi đường hả?" Sở Mộ cười khổ nói.
Quãng đường tới Thiên Hạ thành đường xá quá mức xa xôi rồi. Lúc trước Sở Mộ nhắm thẳng hướng đông đã đi hơn một năm, hơn nữa còn nghe chất giọng Ly lão nhi có vẻ Thiên Hạ thành không thuộc về phạm vi địa giới nào cả. Mà đó là một tòa thành siêu cấp tụ tập tất cả các thế lực lớn lại với nhau. Sở Mộ cảm giác Thiên Hạ thành giống như là một trạm dừng chân của mình rất lâu, trong một đoạn thời gian dài sẽ phải sinh sống ở trong đó, từng bước từng bước tiếp xúc với cường giả và trưởng thành trên mọi phương diện."
"Ô ô ô!"
Tiểu Mạc Tà tự nhiên bị mất đi món ăn ngon lập tức kêu lên u oán, bộ dạng rõ ràng là không cam lòng.
Sở Mộ nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu tử khả ái này, nhẹ giọng giải thích:
"Không sao, sớm muộn gì cũng đút cho ngươi ăn thôi. Nói không chừng vừa vặn tạo cơ hội giúp cho người từ bảy đoạn lột xác đến tám đoạn."
"Ô ô ô ô!"
Vừa nghe nhắc tới tám đoạn, cặp mắt tiểu Mạc Tà lập tức lóe lên tia sáng bừng bừng. Hiển nhiên là nó vô cùng khát vọng có thể đạt đến trình độ cao cấp đó.
Sở Mộ trả lại cho Đình Lan 1000 vạn, Đình Lan tỏ vẻ mình cũng muốn trở về Thiên Hạ thành nên hỏi hắn xem có ý định đi cùng hay không?
Cùng đi với Đình Lan chuyến này còn có Lạc Bành cùng với mấy thanh niên cao thủ khác. Sở Mộ cần phải tăng cường thực lực Hồn sủng nên cự tuyệt hảo ý của bọn họ, vẫn tiếp tục một mình thẳng tiến Thiên Hạ thành.
"Sở Thần, nửa năm sau ta sẽ đánh một trận với ngươi ở Thiên Hạ thành." Lúc gần đi Lạc Bành cố ý nhích lại gần lên tiếng khiêu chiến Sở Mộ.
Sở Mộ là người duy nhất cùng lứa tuổi đánh bại Lạc Bành. Vì thế hắn bất kể giá nào cũng phải thu hồi lại tôn nghiêm của mình.
"Ừ, chỉ mong khi đó ngươi có thể triệu hồi ra Hồn sủng thứ tư." Sở Mộ gật đầu một cái, nhẹ nhàng đáp trả.
Mặt mày Lạc Bành lập tức đen thui, không có cách nào triệu hoán Hồn sủng thứ tư vẫn luôn là sỉ nhục và oan uổng đối với Lạc Bành. Chỉ có điều hắn biết đối phương là một gã Hồn Chủ, thậm chí còn cao hơn mình hai niệm, cho nên lòng tự tin của Lạc Bành cũng bị đả kích không nhỏ.
Sau khi nói lời từ biệt với đám người Đình Lan, Sở Mộ lại rơi vào trạng thái trầm tư suy nghĩ.
Nếu như thí sinh tham gia Thiên Hạ Quyết đều là đại cao thủ giống như Đình Lan, như vậy chẳng phải là mình không có một chút cơ hội chiến thắng?
Hơn nữa, Sở Mộ nhớ rõ Ly lão nhi từng nói qua trong nhóm thanh niên đồng lứa khẳng định đã có mười đoạn Hồn sủng. Cho dù mấy con mười đoạn Hồn sủng đó chỉ là cấp thống lĩnh nhưng cũng đủ để đánh bại tất cả Hồn sủng của Sở Mộ. Vậy thì trước khi chạy đến Thiên Hạ thành, bản thân hắn sẽ phải nỗ lực thêm rất nhiều, nếu không ngay cả tư cách tham gia Thiên Hạ Quyết cũng không có.
"Thiếu chủ, Thiên Hạ Quyết đại khái còn có một năm thời gian. Thật ra lần này tham gia vào đại hội Thiên Hạ Quyết, thiếu chủ cơ hồ không có khả năng đoạt giải. Bởi vì đám Hồn sủng của thiếu chủ còn chưa có trưởng thành và lột xác đến hình thái chân chính. Thiên Hạ Quyết cách sáu năm cử hành một lần, cho dù là đại hội Thiên Hạ Quyết tiếp theo thì thiếu chủ vẫn là thành viên thanh niên đồng lứa. Thử suy nghĩ lại cẩn thận đi, sáu năm sau trên thế giới này sợ rằng rất khó có người nào ngăn cản nổi thiếu chủ thu Hồn sủng cấp đế hoàng vào tay rồi."Ly lão nhi cố gắng khuyên nhủ Sở Mộ, giúp hắn mở rộng tâm thái ra một chút.
"Ý của ngươi là ta không nên tham gia Thiên Hạ Quyết?" Sở Mộ hỏi.
"Tham gia, dĩ nhiên là phải tham gia, đây là một cơ hội rèn luyện hiếm có. Chờ đến lúc tiến vào Thiên Hạ thành, ngươi sẽ biết được Thiên Hạ Quyết không chỉ là một cuộc thi đơn giản như vậy." Ly lão nhi chậm rãi nói.
"Không phải đó là một đại hội thi đấu quyền uy nhất đại lục hay sao?" Sở Mộ không thể nào hiểu nổi ý tứ của Ly lão nhi.
"Tại sao lại ví Thiên Hạ Quyết như một đại hội thi đấu được?" Ly lão nhi đảo cặp mắt trắng dã, mắng lớn.
"Vậy đó là cái gì?" Sở Mộ càng nói càng khó hiểu, lập tức hỏi lại một câu.
"Trước khi ngươi nắm giữ một ít thế lực, thực lực, kim tiền, Hồn sủng, quyền lực …v…v không có đầy đủ khái niệm về văn hóa và phong tục tập quán, cho dù ta nói nhiều cỡ nào cũng không hiểu nổi đâu!" Ly lão nhi thở dài một hơi.
"..." Ly lão nói những lời này khiến cho Sở Mộ cảm giác như mình cực kỳ ngu dốt, vô tri ấu trĩ lắm vậy.
Nói đi thì nói lại, trước đâySở Mộ quả thật nhận thức Thiên Hạ Quyết hẳn là một cuộc thi hoành tráng nhất tập trung tất cả cao thủ trong thiên hạ mà thôi. Nhưng mà bây giờ nghe Ly lão nhi nói như thế, hắn bắt đầu có chút nghi hoặc rốt cuộc Thiên Hạ Quyết là đại hội mang hình thức thế nào đây?
"Thiếu chủ kế tiếp hẳn là dự định dùng thời gian một năm từ từ lịch lãm đi đến Thiên Hạ thành, hay là dùng thời gian ba tháng trực tiếp chạy tới Thiên Hạ thành. Sau đó mới bắt đầu hành trình tăng cường thực lực của mình?" Ly lão nhi hỏi.
Nếu đã nhắc tới Thiên Hạ Quyết, vậy thì Sở Mộ hiển nhiên sẽ nghĩ tới Yểm Ma cung - Cẩn Nhu công chúa. Niên kỉ của Cẩn Nhu công chúa niên tương đương hắn, theo lý thuyết nàng tham gia Thiên Hạ Quyết cũng rất thua thiệt, chẳng lẽ nàng cũng ôm tâm thái tham gia cho biết hay sao?
Nhưng mà Sở Mộ lại cảm thấy Cẩn Nhu công chúa không chỉ muốn tham dự đơn giản như thế, mà có vẻ như nàng có dự định nào đó rất lớn.
"Thiếu chủ, có nghe ta nói không đó?" Ly lão nhi phe phẩy cái đuôi cụt ngủn trước mặt Sở Mộ, chà chà mấy cọng lông xơ xác vào mặt hắn.
Sở Mộ đang suy tư vấn đề Cẩn Nhu công chúa, sau khi lấy lại tinh thần liền quay sang hỏi Ly lão nhi thêm vài chuyện.
"Thật ra Thiên Hạ Quyết có mấy bậc thang khác nhau, những bậc thang trên cùng hiển nhiên không thích hợp thiếu chủ đi tranh đoạt, nhưng mấy bậc thang phía sau lại phù hợp với thực lực hiện tại của thiếu chủ. Theo ta thấy cô nàng Yểm Ma cung cũng sẽ tranh đoạt bậc thang phía dưới. Thanh niên đồng lứa cũng phân chia tầng thứ cụ thể, ta cảm thấy thiếu chủ chỉ cần tham gia và lấy được danh tiếng ở bậc thang thứ ba coi như là làm rạng danh Nữ Tôn điện hạ rồi. Dĩ nhiên, nếu thiếu chủ lớn gan một chút vẫn có thể đăng ký tham gia bậc thang thứ hai, hắc hắc, làm như vậy thiếu chủ có thể liều mạng thi đấu so sánh với phụ thân ngài năm đó."
"Phụ thân ta cũng tham gia Thiên Hạ Quyết?" Sở Mộ kinh ngạc hỏi một câu.
"Dĩ nhiên, Sở Thiên Mang tham gia hai lần, lần thứ nhất lấy được thành tích vô cùng tốt ở bậc thang thứ hai."
"Lần thứ hai trực tiếp kinh sợ các thế lực lớn, cuối cùng giành lấy Hồn sủng cấp đế hoàng vào trong tay. Nhưng mà không biết tại sao sau khi thu nhận Hồn sủng cấp đế hoàng trở về, cuộc sống tiếp theo diễn biến thành cực kỳ bi thảm, chủ sủng số chết số phong ấn, hoàn cảnh nghèo túng đến mức không dám gặp mặt Nữ Tôn điện hạ." Ly lão nhi thở dài buồn bã, có lẽ đoạn giai thoại của Sở Thiên Mang quá mức đau lòng rồi, bất kỳ ai nghĩ đến cũng phải tiếc nuối dùm cho một đời thiên tài như hắn.