"Ta nói với ngươi lời này không phải là muốn ngươi sợ hãi, ta chỉ có muốn nói cho ngươi biết giết ta sẽ gây bất lợi đối với ngươi. Có hai lý do thực tế nhất, một là thế lực sau lưng ta có thể tùy thời bóp chết ngươi, bất kỳ thời gian và địa điểm nào cũng thế, trong tương lai sau này ngươi đừng hòng nghĩ tới cuộc sống tiêu dao. Thứ hai, ta bây giờ có thể cung cấp cho ngươi cái thứ ngươi đang muốn có để làm điều kiện trao đổi."
"Không được thương tổn ngươi và cô nàng kia?" Đoạn Tân Hà lập tức ngắt lời.
Sở Mộ lẳng lặng gật đầu.
"Ý ngươi là ngươi biết cách thu thập trứng phân liệt của Thanh Chập Long?"
Đoạn Tân Hà hiển nhiên không ngu ngốc, chỉ chốc lát là đoán được Sở Mộ đang muốn nói gì.
Sở Mộ gật đầu nói:
"Cái thứ trên tay ngươi chính là lớp màng bên ngoài vỏ trứng Thanh Chập Long."
Đoạn Tân Hà lại nâng lớp màng mỏng Thanh Chập Long Noãn lên ngang mặt nhìn kỹ một chút, sau đó cố ý ngửi ngửi mấy cái, tựa hồ đang trao đổi với Hồn sủng của mình.
Ban đầu Thanh Chập Long xuất hiện ở Ly thành, Bách Mẫu của Đoạn Tân Hà đã từng chạm mặt với Thanh Chập Long một lần, cho nên Bách Mẫu có thể nhận ra khí tức của Thanh Chập Long.
Sở Mộ lấy ra cái này chính là xuất phát từ Thanh Chập Long Noãn hàng thật giá thật. Đoạn Tân Hà hiển nhiên có thể nhận ra nó, sau đó ánh mắt hắn nhìn Sở Mộ tương đối kỳ lạ, hình như là không rõ tại sao Sở Mộ lại có thứ này.
"Ngươi làm thế nào có được?" Đoạn Tân Hà mở miệng dò hỏi.
"Ta lúc trước đã tìm đến đây rồi, chỉ có ta mới biết được phương pháp đi vào Thần Nội Tạng, cũng chỉ có ta mới biết cách thu thập Chập Long Noãn mà không làm thức tỉnh con Thanh Chập Long kia. Thứ ta có thể trao đổi là giúp ngươi có được Chập Long Noãn đó." Sở Mộ chậm rãi nói.
Đoạn Tân Hà bỗng nhiên nở nụ cười, cái tên này cười cũng khiến cho người ta có cảm giác sởn tóc gáy. Sở Mộ thậm chí còn có thể nghe được đầu Lam Thực Trùng Quái ẩn hình kia cười lên "ùng ục" phụ họa chủ nhân của nó.
Ánh mắt Sở Mộ nhìn chằm chằm vào Đoạn Tân Hà, giờ phút này hắn đang quan sát thái độ của tên ác ôn này. Chỉ cần Đoạn Tân Hà lộ ra nửa điểm sát ý, Sở Mộ sẽ không chút do dự buông thả Bạch Mị Ma diễm trực tiếp hóa thân Bán Ma. Nếu không hắn và Hồn sủng chắc chắn sẽ chết hết trong tay Đoạn Tân Hà.
"Tại sao ta phải tin tưởng lời nói của ngươi, bây giờ chỉ có ta mới biết Thanh Chập Long đang ở nơi đâu, chỉ cần từ từ chờ đợi sớm muộn gì nó cũng thuộc về của ta."
Tinh thần Đoạn Tân Hà rõ ràng là bắt đầu dao động rồi.
Thật ra Đoạn Tân Hà quả thật rất muốn nhận được Thanh Chập Long Noãn, nhưng mà Thanh Chập Long xây dựng thế giới Thần Nội Tạng không phải ai cũng có thể tiến vào. Ngay cả Đoạn Tân Hà cũng không được, thực lực càng mạnh thì hệ số nguy hiểm càng lớn.
"Trước hết để cho hắn sống thêm một lát, cũng không có gì lớn. Nói không chừng tiểu tử này thật sự có biện pháp." Trong lòng Đoạn Tân Hà đang có suy nghĩ như vậy.
"Nếu như ngươi cho rằng mình bây giờ rất an toàn, vậy thì ngươi quá mức ngây thơ rồi. Chẳng lẽ ngươi không biết tính mạng của ngươi phụ thuộc vào Thanh Chập Long Noãn và Vu Hạ hay sao? Nhưng có lẽ hắn không có nói cho ngươi biết một vài chuyện trọng yếu." Sở Mộ cười nói.
Trên mặt Đoạn Tân Hà lộ ra mấy phần nghi hoặc, sau đó cười lạnh nói:
"Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của ngươi?"
Thấy Đoạn Tân Hà hình như còn chưa biết mình đã trở thành đối tượng truy sát của tất cả thế lực, Sở Mộ bỗng nhiên nở nụ cười vui vẻ.
"Có cái gì buồn cười..." Đoạn Tân Hà cả giận quát lớn.
"Xem ra chúng ta đều bị Vu Hạ tiểu tử kia đùa bỡn rồi. Ly thành chủ bởi vì sự kiện lần này đã hạ lệnh chia ra ba nhiệm vụ, phân cho ba nhóm thanh niên đồng lứa, trung niên và lão niên đồng thời thi hành. Thanh niên đồng lứa chịu trách nhiệm tìm kiếm vị trí Thanh Chập Long, bên nào tìm được sẽ được thưởng năm ngàn vạn kim tệ. Nhóm trung niên chịu trách nhiệm giết ngươi, bên nào mang về cái đầu của ngươi sẽ được quyền sở hữu Chập Long Noãn, nhóm lão niên chịu trách nhiệm hàng phục Thanh Chập Long."
"Thật là hoang đường." Đoạn Tân Hà bỗng nhiên cười rú lên cực kỳ quái dị.
"Ngươi không tin? Ta đây có thể khẳng định bây giờ đám cường giả trung niên thuộc về thế lực Nguyên Tố môn đã đi tới nơi này rồi, ngươi tùy tiện phái một con Lam Thực Trùng Quái đi ra bên ngoài nhìn xem."
Sở Mộ cười cười nói, hai tay khoanh trước ngực bộ dạng vô cùng tự tin.
Hiện tại Đoạn Tân Hà vẫn không tin lời Sở Mộ, âm thầm ra lệnh cho vài con Lam Thực Trùng Quái đi ra bên ngoài dò xét.
Thời gian trôi qua không lâu lắm, tin tức báo cáo đã được Lam Thực Trùng Quái truyền vào trong đầu Đoạn Tân Hà làm cho sắc mặt hắn xám xịt.
"Cái tên Vu Hạ này quả nhiên không phải là thứ tốt." Đoạn Tân Hà cắn răng chửi một tiếng.
Vu Hạ đúng là kẻ chuyên chơi trò âm mưu quỷ kế, hắn không chỉ muốn lợi dụng Đoạn Tân Hà diệt trừ Sở Mộ, mà còn truyền tin tức về cho Nguyên Tố môn với ý đồ giết luôn Đoạn Tân Hà ngay sau đó. Như thế Chập Long Noãn và phần thưởng khổng lồ kia sẽ rơi vào trong tay đám người Nguyên Tố môn.
Vu Hạ đùa bỡn âm mưu quỷ kế đúng là rất hoàn mỹ, nếu như mọi chuyện không đột ngột chuyển ngoặt thì hai người Sở Mộ và Đoạn Tân Hà sẽ bị Vu Hạ mượn tay người khác giết chết.
Chẳng qua là Vu Hạ tính toán sai lầm thực lực Sở Mộ và độ âm hiểm của Đoạn Tân Hà, cuối cùng dẫn đến cái chết uất ức như thế. Khó trách tên này đến lúc tử vong vẫn nở nụ cười đắc ý, thì ra hắn biết Đoạn Tân Hà nhất định sẽ giết Sở Mộ rồi ngay sau đó Đoạn Tân Hà sẽ bị đám cao thủ Nguyên Tố môn đánh chết. Đến cuối cùng cả hai người này sẽ phải mất mạng trong kế hoạch nham hiểm của hắn.
Sở Mộ biết bây giờ Đoạn Tân Hà đã không còn lựa chọn nào khác, Vu Hạ bố trí mưu kế coi như là cứu hắn một mạng. Bởi vì Sở Mộ sử dụng Bán Ma hóa kiên trì không lâu lắm, đến lúc đám cao thủ Nguyên Tố môn chạy tới bản thân hắn sẽ biến thành cá nằm trên thớt tùy ý cho người ta làm thịt.
Dĩ nhiên Sở Mộ đã phát hiện Đoạn Tân Hà chỉ tạm thời không có sát tâm, vì thế hắn mới tìm cách chu toàn với Đoạn Tân Hà nhằm kéo dài thời gian, như thế sẽ không có cần thiết mạo hiểm thương tổn linh hồn khi Bán Ma hóa quá sớm.
"Hừ hừ, bây giờ dẫn ta đến chỗ Thần Nội Tạng xem một chút, sau đó hãy tìm cách lấy trứng rồng." Đoạn Tân Hà mở miệng nói với Sở Mộ.
Đoạn Tân Hà cũng không sợ hãi đám người Nguyên Tố môn, trước mắt cứ bắt tiểu tử giúp thu thập trứng rồng. Thậm chí thân phận tiểu tử này rất cao thì Đoạn Tân Hà sẽ trực tiếp dùng làm con tin uy hiếp đám người kia.
Sở Mộ gật đầu một cái, bảo Mạc Tà đi theo bên cạnh mình, sau đó chỉ tay sang một hướng khác nói:
"Ngươi đã biết vị trí Thanh Chập Long ẩn thân, vậy thì không có lý do gì không biết gian mật thất này dẫn xuống Thần Nội Tạng chứ?"
Lúc này Đoạn Tân Hà chỉ nhếch miệng cười khẩy, xoay người sang hướng khác nhìn vào một lối đi u ám.
"Tiểu tử, ta thấy ngươi cũng là một người thông minh, cũng biết cách giao dịch lợi ích hợp lý nhất. Thế nhưng, ngươi nên biết rằng ngươi và nữ nhân của ngươi đã giết rất nhiều tử tôn của ta. Vì thế ta nhất định phải báo thù cho chúng nó, bất kể ngươi có giúp ta nhận được Thanh Chập Long Noãn hay không vẫn khó tránh khỏi cái chết. Dĩ nhiên, nếu ngươi giúp ta lấy được trứng rồng, hơn nữa giúp ta thành công chạy trốn ra khỏi cục diện hiện tại, ta có thể suy nghĩ đến chuyện cho phép một người trong các ngươi sống sót."
Đoạn Tân Hà dùng giọng nói hài hước chế giễu Sở Mộ.
Đội ngũ Vu Hạ vốn có bốn người, đến lúc này cái tên thành viên Nguyên Tố môn trôi theo dòng nước sang nơi khác đã bị Đông Thanh và Diệp Hoàn Sinh giết chết.
Tên thành viên Nguyên Tố môn này có không mạnh, hai người Diệp Hoàn Sinh hợp lực chèn ép đã giải quyết hắn trong vòng vài phút.
Sau khi Đông Thanh và Diệp Hoàn Sinh giải quyết xong tên thành viên Nguyên Tố môn này, liền quay trở lại đại sảnh trợ giúp Diệp Khuynh Tư đang cố gắng hạn chế hai gã địch nhân.
Diệp Khuynh Tư có đội hình Hồn sủng mạnh mẽ trên đủ phương diện, có thể nói là công thủ vẹn toàn. Lấy thực lực một mình nàng cũng đủ chống lại Lô Ưng của Hồn Minh, còn gã thành viên Nguyên Tố môn kia chỉ là hạng tầm thường không có Hồn sủng nào nổi trội. Diệp Khuynh Tư thông qua ưu thế địa hình và chiến cuộc đánh cho hai người này vô cùng chật vật.
Sau khi Diệp Hoàn Sinh và Đông Thanh xuất hiện lập tức tiến hành tàn sát hai tên đối thủ này.
"Các ngươi giải quyết hắn, ta đi xem Sở Thần."
Diệp Khuynh Tư không có yên tâm bên chỗ Sở Mộ, dù sao Sở Mộ phải đối mặt với Vu Hạ có thực lực mạnh nhất, lại là kẻ chuyên đùa bỡn âm mưu quỷ kế.
"Mau đi đi, lỡ may tình lang xảy ra chuyện gì ngoài dự liệu thì không tốt lắm." Diệp Hoàn Sinh cười cười trêu chọc.
Diệp Khuynh Tư cũng lười giải thích với Diệp Hoàn Sinh, lập tức khống chế Chiến Đình Ô Thú chạy về phía mật thất chỗ Sở Mộ đang chiến đấu.
Đại sảnh trong di tích cổ rất rộng lớn, lối đi vừa dài vừa hẹp, Diệp Khuynh Tư cưỡi Chiến Đình Ô Thú xâm nhập vào thông đạo chừng nửa đường liền cảm giác hình như có chuyện không ổn.
"Đình, ẩn núp."
Diệp Khuynh Tư dùng hồn niệm nói với Chiến Đình Ô Thú.
Bộ lông màu đen trên người Chiến Đình Ô Thú tỏa ra luồng khí đen nhánh từ từ dung nhập vào trong bóng tối, khi nó thi triển ra kỹ năng này cũng tương đương với năng lực ẩn hình của Lam Thực Trùng, toàn bộ thân thể biến mất vào trong bóng tối không lưu lại một chút dấu vết nào.
Diệp Khuynh Tư cảm thấy kỳ quái nhíu mày nhìn chằm chằm vào trong thông đạo, bởi vì nàng đã loáng thoáng nghe được thanh âm hai nam nhân nói chuyện với nhau.
"Tiểu tử, Đoạn Tân Hà ta trước giờ đã làm rất nhiều việc ác, nhưng những người hiểu rõ ta đều biết ta luôn luôn giữ lời. Ngươi giúp ta làm được chuyện này, ta chỉ giết một người trong số các ngươi thôi."
Một thanh âm cực kỳ lạnh lẽo truyền tới.
Sau khi nghe được câu nói này, sắc mặt Diệp Khuynh Tư tái nhợt trong nháy mắt, nàng không nghĩ tới Đoạn Tân Hà lại xuất hiện ở chỗ này.
Lúc này nội tâm Diệp Khuynh Tư đã hơi kinh hoảng, bởi vì lấy thực lực Sở Mộ rõ ràng không thể nào đánh lại Đoạn Tân Hà. Còn Đoạn Tân Hà vô luận như thế nào cũng không bao giờ chịu tha thứ cho Sở Mộ vì hành động tàn sát tử tôn hắn trước kia. Vào lúc này Sở Mộ đã lâm vào tình huống cực kỳ nguy hiểm.
Sự tình liên quan đến sinh tử của Sở Mộ làm cho Diệp Khuynh không thể nào bảo trì bình tĩnh như ngày thường, thậm chí tâm lý nàng đã bắt đầu hoảng loạn không nghĩ ra được gì hết.
"Hắc hắc, tốt nhất là ngươi nên lựa chọn cái mạng của mình đi, giao tiểu mỹ nữ kia cho ta từ từ thưởng thức." Thanh âm dâm dục của Đoạn Tân Hà lại truyền tới lần nữa.
Diệp Khuynh Tư vừa nghe thấy trong lòng lại càng hỗn loạn, lúc này nàng vừa lo lắng cho Sở Mộ vừa cảm thấy sợ hãi vì lời nói của Đoạn Tân Hà.
"Nếu như ngươi còn có ý niệm đó trong đầu, ta tình nguyện đồng quy vu tận với ngươi." Sở Mộ tức giận mắng lớn.
"Ha ha ha, vậy thì ngươi lựa chọn mình chết hả? Xem ra cô nàng kia rất trọng yếu đối với ngươi." Đoạn Tân Hà bỗng nhiên cười phá lên.
"…"
Thanh âm càng lúc càng nhỏ, ở vị trí Diệp Khuynh Tư đã không còn nghe thấy bọn họ nói cái gì nữa.
Diệp Khuynh Tư cưỡi Chiến Đình Ô Thú đứng ở trong lối đi tăm tối, lúc này bày ra trước mặt nàng chỉ có hai con đường. Hoặc là đi tới hoặc là lui về phía sau, nhưng mà nàng căn bản không biết nên lựa chọn như thế nào, cho đến khi nàng nghe được câu nói sau cùng của Sở Mộ.
Tâm tình này rất khó diễn tả thành lời, theo Sở Mộ và Đoạn Tân Hà dần dần đi xa, tâm tình Diệp Khuynh Tư càng thêm trầm trọng, không biết từ khi nào đã có vài giọt mồ hôi lạnh hiện ra trên gương mặt nàng.
Đoạn Tân Hà biết giữ lời?
Sở Mộ không bao giờ tin tưởng chuyện ma quỷ này.
Trên thực tế, Đoạn Tân Hà chính là một tên khinh bỉ chữ tín nhất, trong nội tâm của hắn chỉ là một mảnh đen tối và tàn ác, cố ý cho Sở Mộ sự lựa chọn chỉ vì đạt được mục đích mà thôi. Nguồn truyện:
Truyện FULLTính tình Đoạn Tân Hà tàn bạo đáng sợ, có thể nói là mục nát hết rồi. Vì thế bất kể Sở Mộ rốt cuộc có thể giúp hắn nhận được Chập Long Noãn hay không, Đoạn Tân Hà cũng sẽ xử lý hai người Sở Mộ và Diệp Khuynh Tư. Hiện tại hắn không gấp gáp giết chết Sở Mộ là vì hắn muốn biểu diễn một màn hý kịch có thể làm cho Sở Mộ phát điên. Trong lúc hành hạ nữ nhân kia, đồng thời cũng sẽ hung hăng hành hạ tâm linh Sở Mộ, có như thế cảm giác khoan khoái trong lòng hắn mới đạt tới cao trào được.
Bây giờ Đoạn Tân Hà đã biết nữ nhân kia chính là yếu điểm trong lòng Sở Mộ, cho nên hắn cũng âm thầm tính toán và thực thi từng bước kế hoạch này.
Trong lúc Đoạn Tân Hà đang vạch ra kế hoạch trả thù, Sở Mộ hiển nhiên cũng có ý nghĩ của riêng mình.
Ở trong nhận thức của Sở Mộ thì lựa chọn sống hay chết cũng chỉ có một kết quả mà thôi, nhưng ở thời điểm Đoạn Tân Hà sinh ra tà niệm đối với Diệp Khuynh Tư, chẳng biết tại sao Sở Mộ lại sinh ra lửa giận thiêu đốt bừng bừng.
Lam Thực Trùng Quái của Đoạn Tân Hà đào đất rất nhanh, chỉ lát sau Sở Mộ và Đoạn Tân Hà đã xâm nhập vào trong thế giới đen tối bên dưới đại sảnh của di tích cổ xưa.
Thế giới dưới lòng đất là do nham thạch cứng rắn chất chồng hỗn loạn tạo thành. Lúc ban đầu chín đoạn Lam Thực Trùng Quái đào đất thuận buồm xuôi gió, nhưng càng về sau lại càng khó khăn tiến bước.
Cũng may là Thanh Chập Long không thích cư ngụ ở trong tầng nham thạch cứng rắn, Lam Thực Trùng Quái đào xuống thêm một đoạn đã dần dần phát hiện cấu tạo và tính chất của đất mềm hơn một chút, đồng thời chung quanh còn có không ít sợi tơ màu trắng.
Tơ tằm màu trắng càng lúc càng nhiều, Lam Thực Trùng Quái đào móc xuống vài thước nữa đã biến thành một thế giới rộng lớn trắng như tuyết.
"Thần Nội Tạng."
Thời gian chậm chạp trôi qua, một góc Thần Nội Tạng rốt cuộc hiện ra trước mắt bọn họ. Sau khi Đoạn Tân Hà nhìn thấy tơ trắng liền cười lên hưng phấn, trực tiếp triệu hồi một con Lam Thực Trùng Quái khác điên cuồng đào bới vùng đất xung quanh Thần Nội Tạng.
Di tích cổ phía dưới lòng đất Ly thành đã hoang phế hơn ngàn năm, sau đó bị chôn vùi dưới tòa cung điện rộng lớn. Không ai ngờ nổi bên dưới đại sảnh cung điện lại là một không gian trống rỗng, vào lúc này Thần Nội Tạng hoàn toàn chiếm cứ mọi ngóc ngách bên trong đó.
Cảm giác hưng phấn và vui mừng càng lúc càng khó ức chế, Đoạn Tân Hà ra lệnh cho hai con chín đoạn Lam Thực Trùng Quái tăng tốc đào bới thật nhanh, một lối đi bao quanh Thần Nội Tạng dần dần hiện ra trước mắt hai người bọn họ.
Tiến vào bên trong Thần Nội Tạng không có một tia ánh sáng, nhưng Sở Mộ vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng vô cùng rung động.
Thần Nội Tạng ở đây không có khoa trương như ở trên Tù đảo, có thể bao trùm khắp rừng rậm trong phạm vi vài chục dặm.
Mà Thần Nội Tạng nơi này chỉ có đường kính hai, ba dặm mà thôi. Thế nhưng kích thước cỡ này đã hơn hẳn tuyệt đại đa số chủng tộc Hồn sủng có mặt trên đại lục rồi. Khó trách những vị học giả đã đánh giá thời kỳ Chập Long rơi vào ngủ đông tiến hóa là "Thần Nội Tạng".
Cảnh tượng nơi đây rất giống cơ quan nội tạng bên trong cơ thể sinh vật, những sợi tơ màu trắng chính là mạch máu nối liền không dứt. Trong đó có vô số sợi tơ quấn lấy nhau tạo cột trụ to lớn đảm nhiệm vai trò bộ xương chống đỡ cơ thể. Chung quanh mạch máu và bộ xương là những sợi tơ trắng tinh tế, mỏng manh hình thành huyết quản dẫn nguồn năng lượng đi khắp cơ thể.
Sở Mộ từng có suy nghĩ nếu như không gian tơ trắng này mở rộng đến vô sẽ có thể biến thành một thế giới đặc thù hay không? Có thể trở thành hoàn cảnh sinh sống và một hệ thống sinh thái đầy đủ để cho Hồn sủng sinh sôi nẩy nở hay không?