Chốc lát sau Vu Hạ phòng ngự đã bị xuyên phá, Mạc Tà phóng ra Miện Diễm thiêu đốt cấp sáu hồn giáp trên người Vu Hạ, ngọn lửa bám vào làm cho làn da trước ngực hắn bị cháy đen một mảng lớn.
Ở một góc khuất không có ánh lửa chiếu rọi, một cặp mắt hung tàn lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Sở Mộ và Vu Hạ, có lẽ nó đang đợi thời điểm Sở Mộ ra tay giết chết Vu Hạ.
Vu Hạ tính toán sai lầm nghiêm trọng, vốn am hiểu bố trí âm mưu quỷ kế nhưng lần này đã thất bại thảm hại. Hắn không bao giờ nghĩ tới Đoạn Tân Hà lại tàn nhẫn như thế, cũng hoàn toàn không thể đoán được thực lực Sở Mộ đã vượt ra khỏi sự tưởng tượng của mình. Đến lúc bản thân sắp chết, hắn mới bi ai nhận ra rằng mình chỉ là một con cờ nhỏ trong kế hoạch của người khác mà thôi.
Sợ hãi và bối rối, cộng thêm cảm giác không cam lòng bởi vì kế hoạch thất bại. Hắn không cam lòng chết đi đơn giản như thế, thậm chí còn không có đạt tới mục đích của mình, không cam lòng bởi vì mình còn quá tẻ, quyền lực ở Nguyên Tố môn và tương lai tươi sáng đang chờ đợi hắn. Và không cam lòng nhất chính là chưa được tận tay cởi bỏ tấm khăn che mặt của một vị nữ tử cao quý.
"Xẹt!"
Cuối cùng vẫn là Mạc Tà kết thúc cuộc chiến, Miện Diễm trảo lạnh lùng lướt qua cổ họng Vu Hạ. Thật ra móng vuốt Mạc Tà còn chưa có chạm vào cổ Vu Hạ thì đầu lâu của hắn đã chia lìa rồi, vốn là máu tươi phun thành vòi lại bị Huyết Viêm đốt cháy nhanh chóng, trong không khí chỉ lưu lại một mùi huyết tinh nồng đậm cực kỳ ác tâm.
Hỏa diễm từ trong thân thể Vu Hạ chậm rãi tuôn ra, đốt cháy từng bộ phận trên người hắn, thống khổ và đau đớn ra sao chỉ có bản thân Vu Hạ mới có thể cảm nhận được. Nếu như hắn còn sống để mà cảm nhận.
Khuôn mặt Vu Hạ dần dần bị ngọn lửa thôn phệ. Thế nhưng ở thời điểm cuối cùng trước khi chết, ánh mắt tuyệt vọng của Vu Hạ lại lóe ra hàn quang kỳ dị. Sau đó thân thể Vu Hạ hóa thành tro tàn biến mất trong biển lửa cực nóng.
"Hắc hắc, thực lực rất mạnh nha! Ở độ tuổi này lại có thể đạt tới cảnh giới này đúng là vô cùng hiếm thấy."
Một thanh âm quỷ dị từ đâu đó truyền tới.
Sở Mộ chưa từng nghe qua thanh âm này, nhưng không cần nghĩ hắn cũng biết đây chính là giọng nói của tên ác ôn Đoạn Tân Hà chuyên chăn nuôi hung vật Lam Thực Trùng Quái.
Tâm tình Sở Mộ chìm xuống rất nhanh, hắn không có lường trước Đoạn Tân Hà sẽ xuất hiện ở chỗ này.
"Không cần phải đoán, cái tên tiểu tử bị ngươi đốt thành tro cùng phe với ta, vốn là hắn muốn ta tới thu thập các ngươi, kết quả là hắn nghĩ rằng mình rất thông minh xem ta giống như kẻ ngu muốn xoay thế nào là xoay. Ha ha."
Đoạn Tân Hà từ từ trong bóng tối đi ra, khuôn mặt hắn chập chờn dưới ánh lửa hừng hực.
Thật ra bộ dạng của Đoạn Tân Hà không hoàn toàn thuộc về loại hình gian trá, chẳng qua là tròng mắt hắn có màu vàng lợt giống như là dã thú khiến cho người đối diện nhìn vào không có một chút thoải mái. Nếu như nhìn kỹ hơn nữa nhất định sẽ phát hiện ra ánh mắt của tên này chính là mắt của Lam Thực Trùng Quái, ghê rợn và cực kỳ kinh dị.
Nhìn thấy gã Hồn sủng cường đại xuất hiện ở trước mặt mình, Sở Mộ đã cảm giác được tử thần đang tiến tới gần. Bởi vì hắn bây giờ không thể nào chống lại nhân vật cao cấp như Đoạn Tân Hà, thậm chí con Hồn sủng ẩn hình kia chỉ cần thi triển ra một chiêu toàn lực là có thể đoạt đi tính mạng của hắn rồi.
Trái tim Sở Mộ đập loạn xạ, thế nhưng tình huống càng nguy hiểm thì hắn càng phải gắng giữ vững tĩnh táo.
Chú ngữ lẳng lặng niệm lên, Sở Mộ thu hồi Băng Không Tinh Linh và Ma Thụ chiến sĩ vào trong không gian Hồn sủng.
Mà Đoạn Tân Hà căn bản không thèm để ý tới Sở Mộ triệu hoán hay là thu hồi Hồn sủng, chỉ chắp tay sau lưng đứng đó dùng ánh mắt tràn đầy hứng thú quan sát Sở Mộ.
"Nói một chút đi, thân phận ngươi là gì? Hồn sủng giống như Cửu Vĩ Viêm Hồ không phải là người nào tùy tùy tiện tiện cũng có thể sở hữu. Trừ phi ngươi có vận khí cực tốt, nếu không khẳng định phải có thế lực sau lưng làm chỗ dựa." Đoạn Tân Hà cũng không vội vàng giết chết Sở Mộ, chậm rãi đề ra nghi vấn trong lòng mình.
"Ngươi muốn nhận được Chập Long Noãn?"
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
Sở Mộ biết rõ ràng nếu bản thân mình không nói ra thân phận thiếu chủ thì Đoạn Tân Hà nhất định sẽ giết ngay không chút do dự. Nhưng coi như là thân phận thiếu chủ Hồn Điện đi nữa, vì muốn giết người diệt khẩu nên hắn tuyệt đối không lưu người sống. Dưới tình huống trước sau gì cũng phải chết, Sở Mộ dứt khoát lựa chọn chuyển đề tài sang vấn đề làm cho tên kia chú ý.
"À? Ngươi xác định không phải là vì mạng sống mới cố ý nói ra câu này chứ?"
Đoạn Tân Hà không nóng không vội nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, thỉnh thoảng còn lè lưỡi liếm liếm ngón tay vẫn lưu lại chút ít thứ nhơn nhớt trên người Phương Đồng.
Trái tim Sở Mộ đập lên vô cùng lợi hại. Đoạn Tân Hà chắc chắn là một tên lòng dạ độc ác, tên gia hỏa này đứng ở trước mặt mình tạo ra sức uy hiếp không thua gì Lam Vũ Yêu Linh Hoàng cả, tuy chỉ giáp mặt chưa tới một phút nhưng Sở Mộ chịu áp lực quá lớn cơ hồ không thể thở nổi.
Nhưng mà bất kể đối phương cường đại cỡ nào, Sở Mộ bây giờ bắt buộc phải giữ vững tĩnh táo mới có thể tìm ra phương án giải quyết vấn đề. Chỉ cần giữ lại được tính mạng, trong tương lai sau này hắn sẽ biến thành cường giả đủ sức chống lại người này. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
"Cho ngươi xem một vật, nếu như ngươi có đủ kiến thức sẽ hiểu ngay thôi." Sở Mộ mở miệng nói.
Vừa nói xong, Sở Mộ âm thầm mở không gian giới chỉ của mình ra tìm đến Chập Long Noãn đang nằm trong đó.
Sở Mộ dĩ nhiên không thể nào trực tiếp mang Chập Long Noãn ra ngoài, làm như vậy cũng tương đương với tự tìm đường chết.
Sở Mộ cố ý bóc một lớp màng mỏng bên ngoài Chập Long Noãn ra đưa cho Đoạn Tân Hà xem.
Đoạn Tân Hà vốn không có hứng thú gì lắm, tựa hồ cho rằng Sở Mộ chỉ đang cố gắng trì hoãn thời gian mà thôi.
Hắn nhận lấy lớp màng mỏng của Chập Long Noãn quan sát một chút, có lẽ không có nhận ra đó là thứ gì liền giơ bàn tay sang bên cạnh.
Sở Mộ chợt phát hiện một cái lỗ mũi thật dài từ trong không khí bỗng nhiên vươn ra, sau đó ngửi ngửi mùi vị trên lớp màng Chập Long Noãn.
"Trước tiên nói về lai lịch thứ này đi." Đoạn Tân Hà mở miệng hỏi.
"Đây không phải là thứ mà ngươi đang tìm kiếm mỗi ngày sao?" Sở Mộ bình thản nói.
"Hừ hừ, đúng là mỗi ngày ta đều tìm kiếm vị trí kén trùng, nhưng bản thân ta có hứng thú đối với nữ nhân hơn. À, nói tới đây mới nhớ, thiếu chút nữa đã quên mất bên cạnh ngươi hình như cũng có một nữ nhân không tệ. Tại sao không thấy ở đây nhỉ?"
Ánh mắt Đoạn Tân Hà lập tức xẹt qua một tia dâm quang.
Sở Mộ biết Đoạn Tân Hà đang ám chỉ Diệp Khuynh Tư. Phương pháp Thủy công lúc trước cũng chính là Diệp Khuynh Tư nghĩ ra được, có lẽ trong lòng Đoạn Tân Hà oán hận Diệp Khuynh Tư thấu xương.
Mà từ trong ánh mắt của Đoạn Tân Hà, Sở Mộ có thể biết được người này đến tột cùng muốn làm gì đối với Diệp Khuynh Tư. Điều này làm cho tinh thần Sở Mộ dâng lên một trận lửa giận mãnh liệt.
"Làm sao, kích động rồi? Ha ha ha, còn tưởng rằng ngươi là người không có cảm tình chứ? Thế nhưng nói đi nói lại, sau khi ngươi thấy ta vẫn có thể bình tĩnh như vậy đúng là vô cùng hiếm có đó!" Đoạn Tân Hà cười phá lên nói.
"Ngươi hứng thú đối với nữ nhân chẳng qua là vì che lấp cảm giác thất bại của mình mà thôi. Ta thừa nhận ta khẩn trương vì nữ nhân kia, nếu như ngươi đả thương nàng, ta thề trong vòng một năm sẽ tự tay giết chết ngươi."
Sở Mộ cố găgns bình ổn tức giận trong lòng, lạnh lùng nói.
"Uy hiếp kiểu này vô nghĩa đối với ta. Từ trước tới giờ đã có bao nhiêu người nói với ta lời như thế nhỉ? Chắc không ngàn cũng tới vài trăm, nhưng không phải là ta vẫn còn sống rất tốt hay sao?" Đoạn Tân Hà cười khẩy nói.