Sủng Mị

Chương 1017: Siêu cấp đế hoàng - Bá vương Chiến Hổ (hạ)

"Ào ào ào ào!"

Quân đoàn Ký Sinh Trùng biến thành cơn gió xông thẳng vào trong, bao trùm toàn thân đầu Hồn sủng siêu cấp đế hoàng, bắt đầu điên cuồng hủ thực miệng vết thương trên người nó.

"Vù vù vù!"

Đầu Hồn sủng siêu cấp đế hoàng kia đột nhiên mở mắt.

Cặp mắt màu đen lóe lên hàn quang sắc lạnh. Đến tận lúc này nó mới phát hiện ra Ký Sinh tộc tồn tại.

"Rống rống rống!"

Hồn sủng siêu cấp đế hoàng đứng bật dậy, hổ khẩu mở ra ngưng tụ một đạo Lôi điện rực sáng chói mắt.

"Ù ù ù ù!"

"Uỳnh ~!"

Lôi quang nổ tung ngay tại chỗ, hang động chấn động kịch liệt, vô số nham thạch, đá tảng tung bay loạn xạ.

Làn sóng năng lượng quét ngang quân đoàn Ký Sinh Trùng biến tất cả thành tro bụi trong nháy mắt, không có một con nào may mắn sống sót qua cơn phong ba.

Hang động sụp đổ ầm ầm, một thân ảnh đen nhánh xuất hiện ở chính giữa quân đoàn Ký Sinh Trùng đang tụ tập bên ngoài.

"Ầm!"

Bốn chân mạnh mẽ hạ xuống tạo nên địa chấn rung động trong phương viên mười dặm, hàng loạt vết nứt xuất hiện chi chít kéo dài ra xa tít tắp. Chỉ một đòn đơn giản đã cho thấy lực lượng bá đạo của nó, cho dù trọng thương cũng không thể bị đám sinh vật hèn yếu khinh thường.

"Vù vù vù!"

Một trận cát bụi mù mịt bốc lên, quân đoàn Ký Sinh Trùng tan biến vào trong không khí.

Cả quân đoàn Ký Sinh số lượng từ trăm triệu cho đến hàng tỷ con, nếu như trực tiếp chiến đấu hoàn toàn có thể nuốt sống một đầu Hồn sủng cao đẳng đế hoàng.

Nhưng mà chúng nó lại không thể chống đỡ nổi một đòn của đối phương.

"Ong ong ong!"

Hai đầu Thiên Ma Trùng đế hoàng ở đằng xa nhìn tới tràn ngập sợ hãi, trong lòng chúng nó cảm giác may mắn vì sống sót sau tai nạn.

Nếu như lúc nãy chúng nó tham lam giống như Thị Huyết Trùng đế hoàng, vậy thì hiện tại đã chết tan xác rồi.

Chiến Hổ màu đen hờ hững bước đi xuyên qua dãy núi, cái đuôi nhẹ nhàng lắc lư tiến vào hang động.

Nó bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhìn vào hai đầu Thiên Ma Trùng đế hoàng ở phương xa.

Hai đầu Thiên Ma Trùng kinh hãi phát hiện không biết từ lúc nào những vết thương trên người Hồn sủng siêu cấp đế hoàng đã khép lại rồi, hơn nữa lực chiến đấu cũng đã phục hồi như cũ.

Đối phương ở trạng thái này quả thực là một cỗ lợi khí tàn sát, hai đầu Thiên Ma Trùng đế hoàng như chim sợ ná vội vàng quay đầu bỏ chạy.

Chiến Hổ thấy hai đầu Thiên Ma Trùng bỏ trốn cũng không có ý định đuổi theo, tiếp tục đi vào trong hang động nằm xuống tĩnh dưỡng.

Không lâu sau, mặt đất gần đó bỗng nhiên nứt ra, một sinh vật nửa người nửa sủng chui thẳng vào trong hang động tiến đến gần Chiến Hổ màu đen.

"Ngươi thất bại nha! Đã nói là chiến đấu với Thị Huyết Trùng Thống trị giả không được sử dụng năng lực Đoạn Chi Trọng Sinh."

Sinh vật nửa người nửa sủng bực mình nói.

"Rống!"

Chiến Hổ cũng tức giận gào thét đáp lại.

"Ha ha ha, thì ra là đám Ký Sinh tộc ăn hôi hả? Quên đi, coi như ngươi thông qua."

Sinh vật nửa người nửa sủng lập tức cười giả lả.

Hiển nhiên, hai sinh vật đang nói chuyện với nhau chính là Chiến Dã và Ly lão nhi.

Trong khoảng thời gian này, Ly lão nhi tiến hành đặc huấn đối với Chiến Dã chưa từng đình chỉ một ngày nào. Mà bản thân Chiến Dã cũng rất cố gắng, tốc độ tăng cường thực lực đã vượt ra khỏi mức độ Ly lão nhi yêu cầu.

"Ngươi đã dùng một lần Đoạn Chi Trọng Sinh, vậy thì bây giờ nên nghỉ ngơi một ngày. Đối thủ là Huyết Man Chập Long, ngươi nhất định phải ở trạng thái tốt nhất mới có thể thắng nó."

Ly lão nhi chậm rãi nói.

Chiến Dã gật đầu, sau đó im lặng trầm mặc bắt đầu nghỉ ngơi.

"Lúc nãy ta thăm dò một vòng rồi, mấy người kia không phải tới vì Huyết Man Chập Long. À, mà thật ra nhân loại dám đi tới nơi này cũng không nhiều lắm."

Ly lão nhi cũng mặc kệ Chiến Dã có nghe hay không, một mình lão ngồi xuống gần đó lầm bầm lầu bầu.

Chiến Dã nhắm mắt dưỡng thần từ từ tiến vào giấc ngủ.

Phía nam Vạn Trùng Tai Địa là lãnh thổ của bộ lạc Thiên Ma Trùng cấp mười, bình thường ở nơi này không thể nào nhìn thấy nhân loại. Thế nhưng hiện tại đang có bốn người khống chế Hồn sủng tiến sâu vào trong hoang địa, chung quanh chỉ toàn là đồi núi xám xịt thê lương.

"Đại nguyên lão, chúng ta đi lâu như vậy còn không có tìm được, hay là quay trở lại đi? Gần đây thời buổi rối loạn không nên lãng phí quá nhiều thời gian."

Một gã nam tử thấp giọng nói.

Gã nam tử mặt ngoài nói chuyện rất cung kính, nhưng thật ra trong thâm tâm hắn đã khó chịu lắm rồi.

"Trịnh Bang, ý ngươi nói là ta đang lãng phí thời gian vì tìm linh dược cho nữ nhi của mình?"

Người được gọi đại nguyên lão là một gã nam tử trung niên, lúc này hắn hơi nghiêng đầu sang lạnh lùng nói.

Sắc mặt Trịnh Bang hơi đổi, không dám nhìn thẳng vào mắt đại nguyên lão.

"Bàng nguyên lão, Trịnh Bang chỉ lấy đại cục làm trọng, ngài đừng trách cứ hắn!"

Một nữ tử hơi lớn tuổi mở miệng nói chen vào, xem như giải thích dùm cho Trịnh Bang.

Nữ tử này tướng mạo ôn nhã, hai đầu lông mày có quý khí tựa như vương phi, ánh mắt nàng ôn hòa không mất uy nghiêm. Hẳn là một Hồn sủng sư thực lực rất mạnh.

"Tiêu phu nhân, lão Bàng ta sốt ruột vì bệnh tình ái nữ, cộng thêm thời gian cấp bách nên tâm tình thất thố. Thật ra ta cũng không oán trách gì hắn!"

Ngữ khí Bàng nguyên lão hòa hoãn trở lại, nhưng hắn không có tự mình xin lỗi Trịnh Bang. Có lẽ nội tâm hắn cũng không ưa thích người này.

"Phu quân ta từng nói nơi này có một đầu Huyết Man Chập Long cực kỳ bá đạo. Chúng ta hiểu được tâm tình của ngài, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Bộ lạc Thiên Ma Trùng vây công còn có thể thoát thân, nhưng lỡ may chọc phải Huyết Man Chập Long thì chúng ta tiêu rồi."

Tiêu phu nhân nói rất chân thành.

Bàng nguyên lão và Trịnh Bang đều ngẩn người kinh hãi, ánh mắt nhìn vào Tiêu phu nhân chờ nàng nói tiếp.

"Tiêu di, Huyết Man Chập Long lợi hại cỡ nào?"

Một nữ tử trẻ tuổi đi sau cùng vội vàng hỏi.

Tiêu phu nhân suy nghĩ một lát rồi nói:

"Thực lực của nó đã tiếp cận cấp chúa tể, đặc biệt là chủng tộc Chập Long nổi danh ương ngạnh, tốc độ lại nhanh. Một khi bị nó khóa định đừng hòng chạy thoát!"

"Vậy là sánh ngang với Thái Thản cự nhân của Hùng Mạt Mạch Lăng rồi?"

Bộ dạng Trịnh Bang hoảng sợ vô cùng, lập tức hỏi lại lần nữa.

Thái Thản cự nhân cần phải có tám vị trưởng lão hợp lực mới có thể kiềm chế, Trịnh Bang hiển nhiên rõ ràng Huyết Man Chập Long đáng sợ tới mức nào. Nếu vậy, chẳng phải là bọn họ đang đi vào miệng hổ sao?

"Chỉ có mạnh hơn, không thể yếu!"

Tiêu phu nhân trầm giọng nói. Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Một câu này lập tức dọa cho ba người kia mặt mày tái nhợt.

Ngay cả Bàng nguyên lão cũng phải e sợ Huyết Man Chập Long.

Con gái của hắn là Bàng Duyệt, bởi vì đắc tội Độc Hoang Niếp Vân Tân mới bị người này ám toán, thân trúng kịch độc nguy cơ trong sớm tối.

Ba thế lực lớn trú đóng tịa Vạn Tượng thành còn chưa có khai chiến với Hồn Minh, nhưng mà ám chiến ngày nào cũng phát sinh vài ba lượt. Niếp Vân Tân dùng âm mưu quỷ kế hạ độc Bàng Duyệt, ép buộc hắn gả con gái cho hắn. Lấy tính tình của hắn làm sao chấp nhận yêu cầu vô sỉ kia được?

Nhưng mà Bàng nguyên lão cực kỳ tức giận hành vi ngang ngược của thế lực Hồn Minh, thiếu chút nữa dẫn dắt đại quân Hồn sủng cung giết thẳng vào Vạn Tượng Đàn.

Bàng Duyệt là công chúa Hồn sủng cung, lại còn là nhân vật tuấn kiệt thực lực tối cường trong hàng ngũ thanh niên đồng lứa. Luận tướng mạo cũng là mỹ nhân nổi danh Vạn Tượng Cảnh, luận thân phận cũng thuộc hàng ngũ cao tầng. Nói chung là cần sắc có sắc, cần tài có tài, sau lưng lại có chỗ dựa vững chắc, chính vì thế Bàng nguyên lão tìm mãi vẫn không có người nào ưng ý tương xứng với nữ nhi của mình.

Độc Hoang Niếp Vân Tân là thành viên Hồn Minh thuộc loại tử địch không chết không thôi, huống chi bề ngoài hắn còn xấu xí ghê tởm không thể hình dung. Nếu Bàng nguyên lão gả Bàng Duyệt cho hắn còn không bằng để nữ nhi chết luôn cho rồi.

Bàng Duyệt trúng loại độc kỳ lạ không có Linh sư nào đoán ra nổi, cuối cùng Bàng nguyên lão hết nước đành phải mời Tiêu phu nhân đức cao vọng trọng tới trợ giúp.