Trans: Rose
Edit: Dưa hấu
Beta: Thị T7
Cố Dịch Thần đỡ Trì Hân Nhiên bước ra, liền nhìn thấy Tạ Ly đứng đó, cả người bị dọa đến lông tơ cũng dựng đứng lên.
“Tạ…Tạ tổng.”
Cố Dịch Thần không rời mắt khỏi Tạ Ly, đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trì Hân Nhiên giây phút này cũng bị cồn làm cho miên man đến ý thức cũng trở nên mơ hồ, nhưng vẫn có thể nhận ra, trước kia cô đã gặp qua anh.
Tạ Ly không dấu vết mà nhìn về phía họ, ánh mắt rơi xuống cánh tay của Cố Dịch Thần.
Cố Dịch Thần sợ tới mức thiếu chút nữa buông tay, lắp bắp giải thích: “Chúng tôi…Hai chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường.”
Càng nói lại càng giấu đầu lòi đuôi.
Này có khác gì lạy ông tôi ở bụi này đâu?
Tạ Ly cứ như không nhìn thấy trực tiếp đi qua hai người bọn họ, bước đến bồn rửa tay.
Nhìn bóng dáng Tạ Ly lướt qua mà nội tâm Cố Dịch Thần không ngừng hoảng loạn.
Tạ Ly cùng Diệp Ngưng vốn dĩ không thân. Chuyện này chắc anh sẽ không đem nói lại với Diệp Ngưng.
Tạ Ly là loại người nào, nhất định anh sẽ không xen vào chuyện của người khác.
Cố Dịch Thần tự an ủi mình, rồi lại đỡ người bên cạnh rời đi.
Buổi chiều ngày hôm sau, Diệp Ngưng trang điểm tỉ mỉ rồi chuẩn bị đến công ty Quân Thành.
Áo sơ mi hồng nhạt nhìn vô cùng có khí chất, phối với váy trắng ôm hông, chân mang đôi giày cao gót ba phân, toàn thân tỏa ra phong thái một người phụ nữ thành thục đầy chuyên nghiệp.
Đứng trước gương, cô khẩn trương hít sâu một hơi, rồi đeo túi lên vai xuất phát.
Quân Thành đã gửi cho cô một vài thông tin cơ bản. Công ty bọn họ có 58 nhân viên, 25 vị quản lý cấp cao. Lần này chủ yếu là tiến hành đánh giá dành cho nhân viên, đương nhiên các sếp lớn nếu muốn cũng có thể cùng nhau tham gia.
Diệp Ngưng đã chuẩn bị trước một bảng câu hỏi đánh giá tâm lý để sàng lọc một bộ phận nhân viên, những người đạt 80 điểm trở lên về cơ bản có thể loại trừ các vấn đề tâm lý.
Khi tìm kiếm tin tức liên quan đến Quân Thành trên mạng, Diệp Ngưng nhìn thấy một vụ tai nạn xảy ra nửa tháng trước, có một nhân viên tự sát tại nhà riêng, nghi là do áp lực công việc quá lớn, lúc ấy Tạ Ly còn bị cảnh sát mang đi điều tra.
Việc này cũng khó trách, Quân Thành là công ty mới thành lập, áp dụng mô hình 996 (làm việc từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày một tuần). Tăng ca là chuyện bình thường, công ty cũng thực hiện chính sách áp lực cao trong quản lý, hễ là người có tâm lý yếu đuối đều chịu không nổi.
Khi đến tòa nhà văn phòng của Quân Thành, Diệp Ngưng báo tên mình với lễ tân, nhân viên lễ tân nhiệt tình dẫn cô vào thang máy, bảo cô lên tầng 26.
Diệp Ngưng nói một tiếng ‘Cảm ơn’, nhấn nút, sau khi thang máy đóng lại liền lấy gương trong túi ra chỉnh trang lại một chút.
Cô bình thường ở trường chỉ kẻ lông mày, thoa kem lót với tô son, hiếm khi trang điểm tỉ mỉ như này.
“Đinh” một tiếng, thang máy dừng lại.
Cửa thang máy chậm rãi mở ra, Diệp Ngưng đi ra, không nghĩ tới bên ngoài lại có một người đàn ông đeo kính đang đứng chờ.
“Cô là Diệp Ngưng đúng không ạ?”
“Đúng vậy, là tôi.”
“Tôi là trợ lý của Tạ tổng, cô có thể gọi là trợ lý Ngô, mời cô đi theo tôi.”
Trợ lí Vô? (*)
(*) ở đây Diệp Ngưng nghe nhầm ‘trợ lý Ngô’ thành từ ‘vô trợ’ (trợ lý Vô), do hai từ này cách đọc gần giống nhau, mị xin phép để là ‘trợ lí Vô’ thay vì nên để là ‘Vô trợ’.
À, hẳn là trợ lý Ngô.
Diệp Ngưng trong lòng bối rối khẩn trương, dường như đường cũng trở nên khó đi, cô thiếu chút nữa đi cùng tay cùng chân rồi.
Cô vẫn còn nhiều thiếu sót trong kinh nghiệm giao tiếp xã hội.
Trợ lý Ngô dẫn Diệp Ngưng vào khu vực văn phòng của họ, giới thiệu cô với các nhân viên.
Phần lớn nhân viên ở đây là nam, khi cô vừa tiến vào, các nhân viên đều đưa mắt nhìn.
Diệp Ngưng tựa như một đóa hoa bách hợp, vừa xinh đẹp thuần khiết lại tao nhã thanh lịch, mang đến cho người ta một cảm giác có làn gió xuân thổi vào mặt.
“Chào mọi người, tôi là Diệp Ngưng.”
Diệp Ngưng mỉm cười, giữ bình tĩnh.
Thật thần kì, cô đứng trước mặt nhiều người như vậy thế nhưng lại chẳng khẩn trương chút nào.
“Em gái thật xinh đẹp nha, đã có bạn trai chưa thế?”
Một nhân viên giảo hoạt đứng lên, nửa đùa nửa thật hỏi Diệp Ngưng.
Trợ lý Ngô bên cạnh trừng mắt cảnh cáo: “Nghiêm túc chút cho tôi.”
Người kia thấy thế cũng ngượng ngùng, ngồi lại xuống ghế.
“Tạ tổng suy nghĩ đến áp lực lớn của nhân viên, nên đặc biệt mời sinh viên hàng đầu ngành tâm lý học của Ngu Đại đến đây, để cho việc khảo sát tâm lý thuận lợi, mong mọi người có thể có thái độ đúng mực, trả lời nghiêm túc.”
Trợ lý Ngô nói xong, lại hỏi Diệp Ngưng: “Chúng ta có thể bắt đầu rồi chứ?”
“Đương nhiên có thể.” – Diệp Ngưng lập tức gật đầu.
Tiếp theo, cô lấy USB ra, hỏi trợ lý Ngô máy in ở đâu, trợ lí Ngô dẫn cô đến đó.
Đây là biểu mẫu phân tích tâm lý, Diệp Ngưng đã suy nghĩ mất hai đêm mới soạn ra được. Cô đã thu thập rất nhiều thông tin và đặt ra vài câu hỏi nhắm vào tâm lý dựa trên tình hình hiện tại của nơi làm việc.
Ví dụ như:
Lãnh đạo giao cho bạn một hạng mục quan trọng, và yêu cầu trong ba ngày phải hoàn thành, vậy bạn sẽ có suy nghĩ:
Tương đối phấn khích, tận dụng cơ hội ở trước mặt lãnh đạo biểu hiện thật tốt.Tương đối bình tĩnh, cố gắng hết mình, chỉ cần hoàn thành tốt nhiệm vụ là được.Tương đối lo âu, sợ chính mình làm sai, sợ lãnh đạo không hài lòng.Tương đối đau khổ, mất ngủ nhiều, cảm thấy chính mình nhất định không thể hoàn thành được.
Đem phiếu câu hỏi phát cho nhân viên, trợ lý Ngô mời Diệp Ngưng vào phòng nghỉ trước, chờ lát nữa cậu sẽ kêu nhân viên thu phiếu trả lời đem đến cho cô.
Diệp Ngưng ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ, trợ lý Ngô bưng đến cho cô một cốc nước.
“Cô Diệp, trong công ty chúng tôi có vài vị giám đốc đang chịu áp lực khá lớn, có thể mời họ vào nói chuyện với cô được không? Đương nhiên cần phiền cô ghi lại vấn đề của họ, như vậy cũng tiện hơn cho Tạ tổng trong việc điều chỉnh lại hình thức quản lý”
“Được, không vấn đề gì.”
Nội tâm Diệp Ngưng kỳ thật có hơi chột dạ, cô vẫn chỉ là sinh viên, trình độ năng lực có hạn.
Rất nhanh sau đó, mấy vị giám đốc lần lượt bước vào phòng nghỉ, Diệp Ngưng theo tuần tự tiến hành, hỏi họ một vài vấn đề trong cuộc sống và công việc, cô dùng cách nói chuyện phiếm thông thường, thông qua đó quan sát biểu cảm, động tác cùng với cách nói chuyện để phân tích áp lực của họ.
Khi kết thúc, cô lưu loát viết lên giấy những vấn đề mà cô nhận thấy được, trợ lý Ngô tiến vào, cô đem sổ ghi chép giao lại cho cậu.
Đúng lúc, nhân viên cũng đã làm xong phiếu câu hỏi, trợ lý Ngô mang vào cho Diệp Ngưng.
Với 58 phiếu đánh giá, tất nhiên cô không thể trong một lúc phân tích xong được ngay, Diệp Ngưng liền hỏi trợ lý Ngô có thể cho cô thời gian hai ngày hay không.
Trợ lý Ngô gật đầu: “Đương nhiên có thể.”
Tạ tổng đã sắp xếp tốt, để cho Diệp Ngưng dựa vào bảng câu hỏi sàng lọc những nhân viên có vấn đề tâm lý, sau đó thuê một cố vấn tâm lý chuyên nghiệp để tư vấn tâm lý.
Như vậy vừa tiết kiệm thời gian cũng vừa tiết kiệm được chi phí.
Diệp Ngưng từ phòng nghỉ bước ra, chuẩn bị rời đi, không ngờ lại chạm mặt Tạ Ly.
Cô không biết vì sao mà vừa nhìn thấy anh cô lại vô cùng hoảng loạn, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của anh.
“Chào đàn anh.”
Tạ Ly thong thả gật đầu: “Làm phiền em vất vả cả buổi rồi.”
“Không có gì, cũng không mệt lắm đâu ạ.”
“Em phải đi à?”
“Đúng vậy.”
“Thế đi cùng nhau đi.”
Trợ lý Ngô nhìn Tạ Ly cùng Diệp Ngưng rời đi mà không khỏi tò mò, nghi hoặc nhíu mày.
Trông họ có vẻ rất thân thiết nhỉ.
Cùng Tạ Ly đứng trong không gian kín như thang máy, Diệp Ngưng cảm giác hít thở không thông, cô mong có ai đó tiến vào phá vỡ bầu không khí này, nhưng đáng tiếc đây là thang máy chuyên dụng của giám đốc.
Thấy đã đến lầu một, Tạ Ly bỗng nhiên mở miệng hỏi cô: “Đi chỗ nào, tôi đưa em đi.”
“Không cần, em tự đặt xe được ạ.”
Diệp Ngưng theo bản năng mà cự tuyệt.
“Không cần phiền phức như vậy.”
Tạ Ly chân dài bước ra khỏi thang máy, nhìn bóng dáng tiêu sái của anh, Diệp Ngưng thầm nghĩ trong lòng, anh đâu biết cô sẽ đi nơi nào, biết đâu không thuận đường thì sao?
Hai người một trước một sau đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, Tạ Ly đi đến chỗ đỗ xe phía trước, một chiếc Ferrari màu đen, đây là xe thể thao kiểu dáng thấp.
“Lên xe.”
Anh cắm chìa khóa xe, nhìn Diệp Ngưng nói.
Diệp Ngưng đang tính toán sẽ ngồi phía sau, lại phát hiện đây là xe thể thao có hai chỗ ngồi. Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể ngồi vào ghế phụ.
“Buổi tối em có việc gì không?”
Tạ Ly khởi động xe, chiếc xe ngã về phía sau, tạo một cú drift(*) tuyệt đẹp rồi phóng xe ra ngoài
(*)Drift là một kỹ thuật lái xe mà trong đó người lái xe cố tình làm thừa lái trong khi vẫn có thể điều khiển được chiếc xe theo hướng mong muốn ở tốc độ cao, nhưng lại gây ra sự trượt bánh sau. Kỹ thuật này kết hợp sử dụng chân phanh, côn, ga và sang số nhanh (heel-and-toe) giúp các tay đua về số 1 cách hiệu quả và nhanh gọn nhằm tăng số vòng quay của động cơ trong khi việc sử dụng đồng thời dùng phanh nhằm dồn trọng lượng xe về phía trước.
Diệp Ngưng yên lặng cài lại đai an toàn: “Buổi tối em cần phân tích những phiếu trắc nghiệm kia.”
“Không vội.”
Tạ Ly quay qua nhìn cô, khóe môi tựa hồ vừa nhếch lên rồi lại hạ xuống: “Cùng tôi đi ăn một bữa cơm.”
“Hả?”
“Tôi cũng có vấn đề tâm lý, cần phải khai thông.”
“Anh thành công như vậy, cũng có phiền não sao?” – Diệp Ngưng buột miệng nói ra suy nghĩ.
“Có.”
Tạ Ly chọn một nhà hàng Trung Quốc lâu đời, trùng hợp là Diệp Ngưng cũng rất thích hương vị đồ ăn ở đây.
Khi hai người bước vào, phục vụ liền sắp xếp họ đến một gian phòng trang nhã riêng trên lầu hai.
Bên trong điều hòa được chỉnh rất thấp, Tạ Ly dặn dò phục vụ chỉnh điều hòa cao lên một chút, lại đem áo khoác cởi ra, đưa cho Diệp Ngưng.
“Nếu không ngại, em có thể dùng nó.”
Diệp Ngưng phản ứng chậm hai giây mới hiểu được ý của anh, vội vàng nói cảm ơn.
Đầu gối của cô bị gió lạnh thổi sẽ rất khó chịu, không nghĩ tới Tạ Ly lại để ý đến vấn đề này.
Đem áo khoác của anh để trên đùi, Diệp Ngưng đột nhiên có chút đứng ngồi không yên, cô đang cân nhắc xem có thích hợp hay không.
Nhưng anh đã có ý tốt như vậy, vừa nãy cô từ chối nhất định sẽ làm không khí trở nên xấu hổ, vốn dĩ không có gì, ngược lại khiến cô suy nghĩ không ngừng.
Tạ Ly đưa thực đơn cho cô chọn món.
Diệp Ngưng không làm bộ khách sáo nữa, trực tiếp gọi mấy món mà mình thích, cô chọn xong, Tạ Ly lại chọn thêm vài món, nếu không phải Diệp Ngưng ngăn lại, anh có thể gọi hơn mười món.
Trong thời gian chờ đồ ăn, Diệp Ngưng quyết định cùng Tạ Ly trao đổi về vấn đề tâm lý, cô đoán anh có thể là bởi vì ông ty xảy ra chuyện như vậy, làm cho tâm trạng tương đối lo lắng.
“Đàn anh, anh có tiện cùng em nói một chút về vấn đề anh đang gặp phải gần đây không?”
“Tiền nhiều quá, xài không hết.”
“……………” Lời này nói ra khiến người ta đố kỵ mà.
“Đùa chút thôi.”
Tạ Ly nhìn cô căng thẳng liền muốn đùa một chút để thay đổi không khí, nhưng hình như anh làm bầu không khí lạnh thêm rồi.
Diệp Ngưng cũng thật nể tình mà cười với anh một cái, không nghĩ tới người lạnh lùng như anh cũng sẽ đùa hài hước như thế.
Nhà hàng rất nhanh cho người mang đồ ăn ra, Diệp Ngưng vẫn chưa kịp nói chuyện với Tạ Ly, hết món này đến món khác bày trên bàn rồi.
“Ăn cơm trước đã.”
“Vâng.”
Diệp Ngưng cầm đũa, gắp thức ăn, miệng nhỏ nhấm nháp.
Cô cùng Tạ Ly không tính là thân quen, anh cho người ta cảm giác có chút đáng sợ, cùng ngồi ăn cơm như này, cô thật sự ăn không vào.
Ngước mắt, trộm liếc anh một cái, anh ngay cả ăn cơm cũng bình tĩnh như vậy.
Đèn phòng ở trên đỉnh đầu anh phát ra ánh sáng vàng ấm áp, làm toàn thân anh như tỏa ra một vầng hào quang.
Dù vậy, anh vẫn đem lại cho người ta cảm giác lạnh lẽo.
Suốt bữa cơm cả hai đều không nói với nhau điều gì, Tạ Ly vốn ít nói, lúc ăn cơm lại càng không thích nói chuyện.
Di động đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên, Diệp Ngưng nhìn thấy Cố Dịch Thần gọi tới, cô vội vàng đặt đũa xuống.
“Bạn trai em gọi.”
Diệp Ngưng giải thích với Tạ Ly xong liền nghe máy: “Alo?”
“Tiểu Ngưng, anh đang ở trước cổng trường của em, dẫn em đi ăn món ngon nhé?”
“Sao anh đến mà không báo trước với em? Bây giờ em đang dùng bữa rồi.”
“Em đang ở nhà ăn của trường sao? Anh qua đó tìm em.”
“Không có, em ăn cơm ở bên ngoài.”
“Bên ngoài sao? Em đi cùng ai vậy?”
Diệp Ngưng nhìn Tạ Ly: “ Chính là người anh gặp lần trước, học trưởng của em.”
“Em nói Tạ Ly? Sao em lại cùng anh ta ăn cơm?”
Cố Dịch Thần trong phút chốc trở nên luống cuống, nhớ đến sự việc tối qua liền bắt đầu lo lắng.
“Chờ em trở về sẽ lại nói với anh.”
Đang ở trước mặt Tạ Ly, Diệp Ngưng không muốn nói nhiều như vậy.
Nhưng không nghĩ tới Cố Dịch Thần nói muốn tới tìm cô.
Diệp Ngưng tưởng Cố Dịch Thần không yên tâm, ghen rồi, liền nói địa chỉ.
Cúp điện thoại, cô quay sang nói với Tạ Ly: “Bạn trai em muốn đến.”
“Tình cảm của em với bạn trai thật tốt nhỉ? Ăn bữa cơm thôi cũng muốn theo cùng.”
Lời anh vừa nói có chút thâm sâu, làm người nghe không rõ anh có ý gì.
Diệp Ngưng gật đầu: “Hai chúng em đã đính hôn, tình cảm vẫn luôn ổn định.”
Ánh mắt Tạ Ly tối lại, lẳng lặng nhìn chằm chằm bàn ăn, một lúc sau vẫn không nói thêm gì.
Trực giác của anh phán đoán Cố Dịch Thần và người phụ nữ tối đó nhất định có vấn đề, nhưng làm thế nào để nói với Diệp Ngưng đây?
Anh vốn dĩ không phải kiểu người sẽ xen vào việc của người khác, bọn họ như thế nào cũng chẳng liên quan gì tới anh, nhưng đây là Diệp Ngưng…
Im lặng một lúc, Tạ Ly chậm rãi nói: “Tối hôm qua tôi có gặp bạn trai em ở quán bar.”