Sủng Ái Quá Độ

Chương 4

Edit: Pluetoe
Beta: Thị T7
~Collab với Tam Sinh Hữu Hạnh~
Ở nhà hàng.
Tạ Ly đọc tin nhắn vừa đến, đuôi lông mày hơi nhướng lên.
Cái kia, xưng hô ‘đàn anh’, vô hình kéo lớn khoảng cách giữa hai người họ.
“Nhìn cái gì vậy? Mặt trông nghiêm trọng thế.”


Người bạn thân Lục Sâm ngồi đối diện thò đầu về phía trước, ý muốn hóng hớt hiện đầy trên mặt.
Tạ Ly liếc cậu ta một cái, nhắn lại một chữ “Ừm” rồi đặt điện thoại xuống.
“Người tên Cố Dịch Thần, cậu biết hắn không?”


“Cố Dịch Thần?”- Lục Sâm nhíu mày: “Sao lại hỏi đến cậu ta?”
“ Hắn muốn hợp tác với công ty chúng ta?”
“Hình như là có chuyện đó, công ty của cậu ta không phải là Du Thần sao? Quy mô dây chuyền sản phẩm không đủ, mình trực tiếp từ chối rồi.”


Tạ Ly nhìn xuống, ngón tay thon dài lướt màn hình điện thoại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lục Sâm nhìn thấy hành động nhỏ này, liền biết anh lại chìm vào trong suy nghĩ.


Cậu vẫn ngồi đó, đợi Tạ Ly đặt điện thoại xuống rồi mới nói: “Tuần sau không phải là cùng đi Cảng Thành à? Sao cậu lại để tớ đi một mình?”
“Nhất thời có việc.”
“Ngoài việc công ty ra thì cậu còn có việc gì nữa? Cũng không phải là đi với bạn gái.”


Đôi môi mỏng của Tạ Ly mím chặt, không để ý đến cậu ấy.
Màn hình di động chợt sáng lên, anh ấn mở thì thấy wechat có lời mời kết bạn.
[Xin chào Tạ tổng, tôi là Cố Dịch Thần.]
Không chút do dự, Tạ Ly trực tiếp từ chối yêu cầu.


Wechat của anh không phải ai cũng có thể thêm, anh không có dư thời gian để nói chuyện phiếm.
Anh ngước mắt lên, nói với Lục Sâm: “Nếu lần sau Cố Dịch Thần lại tìm đến hợp tác, bảo hắn ta đến gặp mình.”
Nghe thế, Lục Sâm cảm thấy rất kì quái.


“Cậu ta có quan hệ gì với cậu? Cậu để ý cậu ta à?”
“Cút.”
Tạ Ly trừng mắt nhìn cậu.
Lục Sâm sờ sờ cằm, cười ranh mãnh.
“Hai ngày nữa sinh nhật Tô Cảnh Sơ, buổi tối chúng ta đến bar cùng ăn mừng đi?”
“Để xem thời gian của mình như nào đã.”


“Buổi tối cậu không phải giải quyết công vụ, có thể có việc gì chứ? Cũng không cần đi cùng bạn gái.”
Cậu lại nói câu này, Tạ Ly khóe miệng khẽ giật, cười nói: “Không sợ chết thì cứ nói tiếp đi.”
Lục Sâm vờ liếc nhìn đồng hồ: “Hàn tổng sao còn chưa tới?”
…………….


Cố Dịch Thần đến nơi, đậu xe xong, nhìn điện thoại thấy Tạ Ly đã từ chối lời mời kết bạn của mình, trong lòng không khỏi có chút bực bội.
“Tạ Ly này có ý gì đây? Tại sao anh ta lại thêm Wechat em mà không thêm anh?”
Nghe Cố Dịch Thần hỏi vậy, Diệp Ngưng cũng không biết trả lời như thế nào.


Tạ Ly lúc nãy chỉ nhắn “Ừm”, cô còn tưởng là anh đồng ý.
“ Có thể anh ta không thích hành động này.”
“Vậy em nhắn hỏi giúp anh xem anh ta có thể hợp tác với công ty bên anh không.”


Diệp Ngưng nhíu mày: “ Dịch Thần, anh cảm thấy như vậy thích hợp không? Em với anh ấy đâu thân thiết gì đâu.”
Không thân mà lại add Wechat của em?
Đáy mắt Cố Dịch Thần lóe lên tia sáng phức tạp, mấy lời này chỉ nghĩ trong lòng chứ không có nói ra.


Hắn cố ý nói bóng nói gió mà hỏi thăm: “Tiểu Ngưng, công ty Tạ Ly gần đây đang chuẩn bị một dự án mới, có liên quan đến dữ liệu lớn. Em có nghe nói gì không?”


“Làm sao mà em biết được chứ?” – Diệp Ngưng nghi ngờ quét mắt nhìn hắn: “Anh hỏi như vậy là ý gì, không phải là nghi ngờ em đấy chứ?”
“Sao có thể chứ.”
Cố Dịch Thần cười cười, tháo dây an toàn: “Được rồi, chúng ta xuống xe thôi.”


Diệp Ngưng nhìn hắn, có một cảm giác khó chịu trong lòng.
………..
Chớp mắt đã đến Chủ Nhật, Diệp Ngưng đã dậy từ sớm, đi đến phòng làm việc của giáo sư Tần.
Tới cửa, Diệp Ngưng bấm số điện thoại lần trước, lần này là một cậu trai trả lời.
“Xin chào, em là Diệp Ngưng.”


“Anh biết, em đến trước cửa rồi sao?”
“Vâng.”
“Chờ một lát, anh lập tức ra đón.”
Cậu ấy nói xong liền cúp điện thoại. Diệp Ngưng đứng đó yên lặng chờ.


Không lâu sau, một chàng trai có dáng người mảnh khảnh, đeo kính cận mỏng, nho nhã bước ra từ tòa nhà lớn. Cậu ta vừa thấy Diệp Ngưng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, dường như cậu không ngờ rằng người đến lại là một cô gái xinh đẹp như vậy.
“Xin chào, anh là Khương Viễn Triết.”


Diệp Ngưng lịch sự cười: “Xin chào, em là Diệp Ngưng.”
Cô không biết nụ cười của cô khiến Khương Viễn Triết đỏ mặt, anh gãi gãi đầu, quay đầu nói nhỏ: “Anh dẫn em vào gặp mọi người.”


Giáo sư Tần rất yêu quý nhân tài, ông đã chiêu mộ một số sinh viên đạt thành tích tốt nghiệp cao từ các trường danh tiếng, chuyên tâm bồi dưỡng bọn họ.
Diệp Ngưng đi theo vào văn phòng, nhìn thấy mấy dãy bàn, mọi người đang điên cuồng gõ bàn phím, phỏng chừng là đang viết luận văn.


Ngay lập tức, Diệp Ngưng liền cảm nhận được bầu không khí học tập và áp lực mạnh mẽ.
“Khụ khụ khụ.”
Khương Viễn Triết nắm chặt tay ho một tiếng, mọi người đồng loạt ngẩng đầu.


“Tôi xin giới thiệu với mọi người một người mới, cô ấy là Diệp Ngưng mà giáo sư đã nói với chúng ta hai ngày trước…”
Lời vừa dứt, tiếng vỗ tay liền vang lên, ngay sau đó mọi người đều đứng dậy bắt đầu tự giới thiệu.


“Tôi tên Triệu Húc Dương, 26 tuổi, tốt nghiệp trường Phụ Đại(*)….”
“Tôi tên Hàn Miểu, 27 tuổi, tốt nghiệp Đại học Nam Kinh”
(*) Phụ Đại: viết tắt của Đại học công giáo Phụ Nhân ở thành phố tân đài bắc, đài loan


Mọi người ở đây đều tốt nghiệp từ các trường hàng đầu trong nước, nhưng Diệp Ngưng không ngờ là nhóm của giáo sư Tần đều là những người trẻ, tất cả đều khoảng tầm 30 tuổi.


Diệp Ngưng chào hỏi từng người một, có một cô gái tên Hoàng Thụy Ân, cũng tốt nghiệp Ngu Đại, hơn cô bốn tuổi, cô phải gọi là “học tỷ”.
“Hôm nay vừa lúc Triệu Húc Dương với Hoàng Thụy Ân làm nhiệm vụ, hai người các cậu mang theo Diệp Ngưng đến trung tâm phục hồi chức năng nhé.”


Giáo sư Tần vừa giao cho nhóm nghiên cứu đề tài ‘Nghiên cứu tâm lý bệnh nhân tự kỷ’, hiện nay bệnh tự kỷ đã trở thành một vấn đề lớn trên thế giới, tỷ lệ mắc bệnh tự kỷ ngày càng tăng lên qua từng năm, khiến nhiều gia đình tuyệt vọng.


Triệu Húc Dương lái xe chở Hoàng Thụy Ân và Diệp Ngưng đến trung tâm phục hồi chức năng. Hoàng Thụy Ân nói vài câu rồi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, còn Triệu Húc Dương là một người nói nhiều, anh chủ động tìm chủ đề trò chuyện cùng Diệp Ngưng.


“Tại sao em lại quan tâm đến chứng tự kỷ này thế?”
“Em trai nhà cậu em bị tự kỷ.”
Diệp Ngưng thành thật trả lời.


Nhiều người chưa hiểu rõ về bệnh tự kỷ đều sẽ nghĩ là do thiếu sự quan tâm, hoặc bị kích thích, nhưng thực chất đây là bệnh rối loạn phát triển trí tuệ bẩm sinh, nếu được can thiệp sớm thì sẽ cải thiện, nhưng cũng không hoàn toàn trở thành một người như bình thường.


“Trường hợp của cậu ấy có nghiêm trọng không?”
“Trường hợp của cậu ấy nặng, không nói được, thường xuyên la hét, còn bắt được ai thì cắn người đó.”
Diệp Ngưng hiện tại cũng không dám tới nhà cậu, cô đã bị cắn hai lần, điều này gây ra bóng đen tâm lý với cô.


Hoàng Thụy Ân nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, nghe hai người nói chuyện một lúc lâu, đột nhiên nói: “Em trai tôi là người tự kỷ.”
Triệu Húc Dương kinh ngạc: “Tại sao chưa từng nghe cậu kể?”
“Hai chúng ta rất thân thiết sao?”
“………..” Cậu ta nhất thời cứng họng.


Diệp Ngưng thở dài: “Nhiều người không hiểu về chứng tự kỷ, họ còn không tin xã hội cũng có nhiều người như vậy. Họ không biết rằng nhiều nhà thậm chí không dám dắt con mình ra ngoài, sợ con gặp rắc rối, chỉ có thể nhốt nó ở nhà.”


Trò chuyện một lúc, ba người đã đến trung tâm phục hồi chức năng.
Diệp Ngưng hôm nay đi sau bọn họ học tập, muốn xem họ bắt đầu nghiên cứu từ đâu.


Ở đó hai tiếng đồng hồ, lúc ra về đã đến giờ ăn trưa, Triệu Húc Dương rất hào phóng mời hai cô gái đi ăn, nhưng Hoàng Thụy Ân không thèm cho cậu ta mặt mũi.
“Cậu ăn đi, tôi còn phải trở về viết báo cáo.”
“Cậu không đi thì thôi, tôi đi với Diệp Ngưng.”


Triệu Húc Dương nói, nhìn về phía Diệp Ngưng, “Nói đi, em muốn ăn gì?”
Diệp Ngưng thực khó xử, cô muốn cùng Hoàng Thụy Ân trò chuyện, nhưng chị ấy đã bỏ đi rồi.
“Cô ấy là người như vậy, tính tình rất kỳ quái.”


Triệu Húc Dương bảo Diệp Ngưng không cần để ý, Diệp Ngưng cười cười: “Nếu không anh chở học tỷ về trước đi, không cần mời em ăn cơm.”
“Như vậy sao được, hôm nay là lần đầu gặp mặt, cho anh chút thể diện chứ.”


Triệu Húc Dương nhướng mày, nói: “Học muội, em hẳn là chưa có bạn trai nhỉ?”
“Em đính hôn rồi.”
Triệu Húc Dương nghe mấy lời này thiếu chút nữa hộc máu, trong lòng có chút phiền muộn, nghĩ mình mãi mới gặp được một vị mỹ nữ, như thế nào lại là hoa đã có chủ?


“Đàn anh, em về trường học trước đây, tạm biệt.”
Diệp Ngưng đã sớm nhìn ra mục đích của anh ta.
Nói xong, cô bước nhanh rời đi.
…………………..


Buổi chiều, Diệp Ngưng bất ngờ nhận được điện thoại của giáo sư Tần, ông ấy hỏi chuyến đi hôm nay thế nào, Diệp Ngưng đã nói rất nhiều điều tốt.
Giáo sư Tần ở đầu dây bên kia mỉm cười: “Đáng tiếc em bây giờ chưa tốt nghiệp, không thể chính thức tham gia vào.”


Điểm này cũng là điều mà Diệp Ngưng tiếc nuối, cô thật sự thích bầu không khí ở phòng làm việc của giáo sư Tần, mọi người đều nỗ lực làm việc.


Người theo học ngành tâm lý học phải có tâm lý vững vàng. Ngành này đòi hỏi năng lực cá nhân rất nhiều, cơ hội việc làm cũng không nhiều. Nếu bạn không yêu thích, thật sự rất khó có thể kiên trì đến cùng.


“Như vậy đi, thầy sẽ gửi cho em nội dung đề tài họ đang nghiên cứu. Nếu như muốn tham gia, cuối tuần rảnh rỗi có thể đến phòng làm việc của thầy.”
Giáo sư Tần cho cô cơ hội như thế, Diệp Ngưng cảm thấy vô cùng cảm kích.


Chỉ là cô tương đối hoang mang, tại sao giáo sư Tần lại nhiệt tình giúp đỡ cô như này?
……………….
Ban đêm, đèn điện rực rỡ.


Tạ Ly cùng Lục Sâm, còn có cả Tô Cảnh Sơ đều là bạn bè tốt nhiều năm, vào sinh nhật Tô Cảnh Sơ họ chọn quán bar tốt nhất ở Ngu Thành, Tạ Ly ra tay hào phóng bao toàn bộ hóa đơn.


Tô Cảnh Sơ gọi một nhóm bạn bè tụ tập lại đây, tất cả đều là thiên kim công tử giới thượng lưu, không thì cũng là con của các minh tinh nổi tiếng.
Lục Sâm cùng Tạ Ly là hai người đến cuối cùng. Tạ Ly đến, không khí náo nhiệt xung quanh giảm đi rất nhiều.


Nhóm công tử gần đó liếc nhau, có hai người mạnh dạn bước đến chỗ Tạ Ly kính rượu.
“Anh Ly, đã lâu không gặp, nào, làm một ly.”
“Nào nào nào, chúng ta cùng mời đàn anh một ly.”


Tạ gia trước đó không phải là nhà giàu nhất ở Ngu Thành rộng lớn này, trước kia đám người họ đối với Tạ Ly không có kính cẩn thận trọng như hiện tại. Nhưng từ khi Tạ Ly tiếp nhận sản nghiệp Tạ gia, sáng lập Quân Thành, tài sản ròng tăng vọt (*), địa vị Tạ gia thẳng tắp đi lên, phỏng chừng sẽ nhanh trở thành nhà giàu số một ở Ngu Thành. Những người này đều là một đám gió chiều nào theo chiều ấy, thi nhau xum xoe nịnh bợ.


*Tài sản ròng là tổng tài sản có của một cá nhân hay một công ty trừ đi tài sản nợ.
Tạ Ly vì nể mặt Tô Cảnh Sơ nên mới đến, uống tượng trưng một ly rượu, chuẩn bị ngồi xuống.
Lúc này, một giọng nói nũng nịu cất lên: “Anh Ly, anh ngồi đây với em nhé.”


Lời còn chưa dứt, nhiều giọng nói ồn ào vang lên
“Ai da, Cao Vân Tịch, mặt dày như vậy sao, không bằng trực tiếp ngồi lên đùi anh Ly đi?”
“Đúng vậy, có gan ngồi thử xem.”
Cao Vân Tịch bị mọi người kích động, cắn cắn môi dưới: “Tôi có gì mà không dám.”


Cô ta thực sự đứng dậy và đi về phía Tạ Ly.
Chưa đợi ả đi đến trước mặt anh, đã bị một cánh tay chặn lại.
“Em gái, chân anh cũng thoải mái, ngồi đây cũng tuyệt lắm nè.”
Lục Sâm biết tính Tạ Ly, Cao Vân Tịch mà dám chạm vào cậu ta, cậu ta liền dám đá ả đi.


Cho nên cậu cũng bất đắc dĩ làm ra hành động này, giúp Cao Vân Tịch giải vây, bớt gây ra chuyện xấu hổ.
Cao Vân Tịch cũng có nghe qua về tính cách Tạ Ly, biết anh không gần nữ sắc, kỳ thật cô cũng không có can đảm, may mà có Lục Sâm giữ lại.


“Chân anh Sâm đúng là thoải mái, em kính anh một ly được không?”
Cánh tay mềm mại không xương của Cao Vân Tịch đặt trên vai Lục Sâm, cầm ly rượu đưa tới bên miệng hắn.
“Em gái ngoan.”


Lục Sâm nhếch mép cười xấu xa, liếc nhìn Tạ Ly, trong lòng thầm thở dài, người này bỏ qua quá nhiều người đẹp, cuộc sống sinh hoạt thật quá tẻ nhạt mà.
Đột nhiên, Tạ Ly đứng dậy, anh rời khỏi chỗ ngồi mà không nói lời nào.
“Anh Ly, anh đi đâu vậy?”


Tô Cảnh Sơ vội vàng hỏi, nghĩ thầm không phải là rời đi chứ? Mới tới bao lâu đâu?
Tạ Ly theo sau một đôi nam nữ, tới trước cửa nhà vệ sinh.
Anh đứng ở bên cạnh tường, không có đi vào, nhưng anh có thể nghe rõ ràng giọng nói bên trong.


“Nhiên Nhiên, dạ dày em không tốt, về sau ngàn vạn lần đừng uống nhiều như vậy.”
“Nôn ra có thấy dễ chịu chút nào chưa? Không thì theo anh đến bệnh viện.”
“Mau uống miếng nước súc miệng.”
“………..”
Câu nào cũng đầy xót xa.


Tạ Ly nửa người lộ ra ngoài ánh sáng, nửa người khuất trong bóng tối.