Bố tôi phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn 4 vào tháng 12/2008. Nó như một quả bom đối với đại gia đình tôi, vì bố tôi tuy đã hơn 90 tuổi, nhưng còn rất khỏe mạnh, có thể tự đi xe máy khắp nơi trong thành phố, thậm chí đi xuống tận Cần Giờ. Cụ không bao giờ hút thuốc hoặc uống rượu. Cho đến thời điểm đó, từ ung thư đối với tôi thật xa lạ, nhà tôi chưa ai bị ung thư. Và cũng cho đến lúc đó, tôi chưa hề có khái niệm gì về bất cứ phương pháp chữa bệnh ung thư nào, ngoài mổ để cắt, hóa trị và xạ trị. Khi tìm trên mạng Google hai từ ung thư, thì duy nhất chỉ có các phương pháp hóa trị, xạ trị, hormones. Mặc dù đã hơn 90 tuổi, bố tôi đã phải trải qua sáu đợt hóa trị tại Singapore, từ tháng 12/2008 đến hết tháng 3/2009, tại Bệnh viện Mount Elizabeth – trung tâm ung thư của bác sĩ Ang. Khi kết thúc hóa trị, cứ nhìn cụ là tôi lại cố nuốt nước mắt vào trong. Vậy mà có ăn thua gì đâu, sau khi hóa trị, cụ bị di căn lên não, với 8 khối u trên đầu. Bác sĩ Ang đề nghị xạ trị tiếp, cả nhà tôi đều phản đối. Từ một người khỏe mạnh, hoạt động không ngừng nghỉ, hàng ngày còn tự phóng xe máy đi khắp nơi trong thành phố, cụ nằm liệt giường suốt ngày, hầu như không ăn uống gì. Tháng 4/2009, tôi tình cờ sa vào trang web www.cancertutor.com. Hàng núi thông tin về các phương pháp chữa trị ung thư thay thế Tây y, không độc hại ập về, tôi miệt mài đọc, rồi loay hoay tìm mọi cách nhờ bạn bè mua đủ các loại thuốc và thực phẩm chức năng theo hướng dẫn trên mạng. Thật đau đớn là cụ không thể nuốt nổi thuốc nữa. Muốn truyền Vitamin C thì chẳng thể tìm mua được ở đâu. Cụ ra đi vào tháng 4/2010, sau hơn một năm chịu đủ sự hành hạ của căn bệnh quái ác, và quằn quại vì những tác dụng phụ của hóa trị, để lại trong gia đình nỗi tiếc thương cùng sự ám ảnh kinh hoàng về ung thư… Và cho riêng tôi, nỗi đau bị nhân lên bởi cảm giác bất lực của sự thất bại. Trong một năm đó, tôi ngày đêm miệt mài trước màn hình máy tính, mua một đống sách qua mạng, vào hàng loạt trang web về các phương pháp chữa ung thư thay thế Tây y không độc hại. Tôi thấy mình sao nhỏ nhoi và vô giá trị. Phương pháp thì có, nhưng cụ không thể ăn uống được nữa, thì làm sao có thể chữa trị? Xoáy trong đầu tôi là câu hỏi to tướng: GIÁ NHƯ… Phải, giá như hệ thống miễn dịch của cụ chưa bị hủy hoại bởi hóa trị, giá như… Đến khi cụ mất rồi, qua tìm hiểu thêm tôi mới biết hóa trị và xạ trị hầu như không có tác dụng gì với ung thư phổi, và tỉ lệ thành công của phương pháp này là rất thấp.
Đúng tám tháng sau khi cụ ra đi, giữa tháng 12 (lại là tháng 12), chị tôi bị phát hiện ung thư phổi. Để giữ cho tâm lý chị được ổn định, tôi lập tức dùng biện pháp cách ly, hầu như không cho chị tôi thông báo với bất cứ bạn bè, người quen nào. Tôi cố gắng tạo nên không khí càng bình thường càng tốt trong gia đình, không ai được khóc. Kinh nghiệm của tôi: Khóc và chia sẻ sự thương cảm chỉ càng làm người bệnh mất tinh thần và suy sụp nhanh hơn. Động viên để người bệnh quyết tâm tìm hiểu, ra quyết định một cách có lý trí sau khi phân tích, so sánh các thông tin nhận được, mới là điều quan trọng. Sau khi sinh thiết, chỉ một tuần sau, cổ chị tôi đã xuất hiện khối u to hơn quả táo ta, cứng ngắc. Đêm ngủ, chị bắt đầu cảm thấy khó thở. Với những kiến thức còn nguyên vẹn trong đầu, chỉ sau vài ngày, tôi đã lập xong kế hoạch chữa bệnh cho chị tôi. Tất nhiên là cả chị tôi và tôi đều kiên quyết từ chối hóa trị và xạ trị. Hình ảnh một năm trời vật vã của bố tôi còn ám ảnh chị hơn là chính khối u quái ác. Tôi thương chị xót xa, nhưng không để rơi một giọt nước mắt nào trước mặt chị. Trái lại, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, nói với chị bằng thái độ rất tự tin (tuy trong lòng thì cũng lo và sợ gần chết): “Ung thư thì chữa, sợ quái gì. Em đọc nhiều lắm rồi, để em mua thuốc chữa cho”. Lúc đầu chị rất tin tưởng vào tôi. Ngay lập tức, tôi cho chị nhịn ăn 10 ngày (từ 19–28/12/2010) theo công thức Master Cleanse (một phương pháp nhịn ăn sẽ được trình bày kỹ hơn trong phần sau), để giúp cơ thể thải độc và tăng cường hệ thống miễn dịch. Hồi đó, tôi chưa hề biết về phương pháp tẩy sỏi gan. Khi đã ăn uống trở lại bình thường sau đợt nhịn ăn, ngày 2/1, tôi bắt đầu cho chị uống các loại Vitamin và thực phẩm chức năng liều cao kết hợp với chế độ ăn nhiều rau củ sống, hoa quả tươi, và ngừng ăn thịt, cá. Tôi theo dõi sức khỏe của chị và tăng dần liều dùng. Thật kỳ diệu, chỉ sau hai ngày uống thuốc, khối u di căn trên cổ chị tôi nhỏ và mềm dần, rồi biến mất hẳn sau hơn một tuần. Niềm vui và sự tin tưởng được nâng lên: vậy là có thể ngăn chặn hoặc đẩy lùi khối u mà chưa cần dùng đến biện pháp độc hại là hóa trị và xạ trị. Ngày 12/1/2011, để có thể khẳng định là mình đang đi đúng hướng, tôi cùng chị tôi bay sang bệnh viện Hufeland tại Đức để tiếp tục được chữa theo phương pháp này một cách bài bản hơn. Sau 6 tuần được chữa trị tại Đức, kết quả thử máu cho biết căn bệnh ung thư của chị tôi đã được kiểm soát. Chị tôi khỏe mạnh, ăn uống bình thường, không còn chút dấu hiệu gì của bệnh tật. Chị tôi cũng thấy tự tin hơn nhiều khi tiếp xúc với các bệnh nhân ung thư không hề chữa trị theo phương pháp Tây y, mà khỏi bệnh, vẫn khỏe mạnh sau 5 – 10 năm.
Nhưng…, lại một chữ NHƯNG quái ác. Tuy đã được tôi giải thích đi giải thích lại về cơ chế chữa bệnh theo phương pháp này: trước khi bị phá hủy, tế bào ung thư sẽ bị sưng lên – dẫn tới việc làm cho khối u to lên. Vì vậy, bác sĩ tại Đức đều khuyên không nên chụp X quang vội. Bác sĩ ở Đức cũng giải thích rõ, đến khi nào xung quanh tế bào ung thư có một màng trắng bao bọc, thì đó là lúc sắp thành công. Sao vậy? Vì tế bào miễn dịch đã được báo động và kéo nhau đến để quây chặt khối u lại, làm cho nó không thể di căn được nữa. Mặt khác, hệ miễn dịch sẽ tấn công và diệt dần tế bào ung thư. Tháng 6/2011, chị tôi nằng nặc đòi đi chụp X quang. Tôi không ngăn được, đành đem chị đi chụp. Khi phim được đưa ra, ông bác sĩ người Nhật há hốc mồm, thắc mắc là sao có một lớp màng trắng bọc quanh khối u thế này? Nhưng một bác sĩ khác nhảy ngay vào, rối rít tính toán và kêu ầm lên là: “khối u to hơn hồi đầu, nghĩa là ung thư đang phát triển mạnh”. Tôi cố giải thích, nhưng tất nhiên là chẳng ai chấp nhận, vì họ toàn là bác sĩ Tây y. Tôi như điên lên khi thấy mặt chị tôi biến sắc, tuy không hiểu gì vì bọn tôi trao đổi bằng tiếng Anh, nhưng nhìn khuôn mặt các bác sĩ, chắc chị tôi đoán ra câu chuyện.
Vậy là hỏng rồi. Chỉ trong vòng một tuần, chị tôi suy sụp hẳn. Rồi chị ngừng uống thực phẩm chức năng, và khi bị tôi ép – thì bằng mọi cách ói ra để không uống nữa. Rồi chị nói muốn tôi đưa đi mổ lạnh ở Quảng Châu – Trung Quốc. Biết là mình không thể làm gì được nữa, nếu chính người bệnh không tin tưởng và bất hợp tác, tôi đồng ý đưa chị đi mổ lạnh – mà kết quả là chỉ 2 tháng sau khi mổ lạnh ở Quảng Châu, chị bị di căn lên não. Chỉ đến lúc đó, tôi mới chợt nhận ra một CHÂN LÝ: chỉ có người bệnh, và chính người bệnh phải nắm trong tay số phận mình. Nếu người bệnh không thực sự tin, không lạc quan, và không quyết tâm chiến đấu, thì mọi tác động từ bên ngoài là vô nghĩa.
Gần bốn năm, hai người thân trong nhà bị bệnh nặng. Là người duy nhất trực tiếp lo mọi khâu về việc chữa bệnh, tổ chức chăm sóc, và cả tang lễ cho bố và chị – tôi suy sụp hẳn. Tôi bị ám ảnh từng ngày, từng giờ về căn bệnh ung thư. Cả bố và chị tôi đều là người chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn uống rất cẩn thận: ăn gì cũng phải nấu thật kỹ để đảm bảo vi trùng chết hết. Chị tôi còn cẩn thận đến mức hầu như không dám ăn gì, ngoài cơm và rau được nấu rất kỹ. Trái cây và rau chị lo là chứa nhiều hóa chất độc hại. Ăn dầu mỡ thì sợ béo, ăn thịt sợ khó tiêu... Cho đến giờ, khi nghĩ về chị, tôi vẫn không nhớ nổi là chị ăn gì hàng ngày nữa.
Chắc các bạn cũng đoán biết, tôi bắt đầu thấy lo lắng, bất an về cái sự “di truyền” ung thư trong gia đình. Tôi biết, anh em tôi đều bị đường hô hấp yếu giống bố: chưa ai cảm, tôi đã cảm. Mỗi năm, tôi cảm quãng 10 lần, nhất là về mùa mưa. Tôi gần như thường xuyên ở trong tình trạng ho sù sụ, dù thời tiết bên ngoài nóng chảy mỡ. Tôi biết, hệ thống miễn dịch của tôi yếu, mà chưa biết phải làm gì. Dù đã thay đổi chế độ ăn uống, dù nhịn ăn thải độc thường xuyên, áp huyết tôi vẫn thấp ở mức 90/60, bệnh bướu cổ từ bé vẫn làm tôi cảm thấy rõ sự biến đổi của hormone trong cơ thể. Tệ hơn nữa, tôi thường xuyên bị viêm tiết niệu, bị các cơn choáng nhẹ một cách bất thần, mà chẳng thể hiểu lý do. Lại còn bệnh viêm gan siêu vi B chết tiệt nữa chứ. Vậy là nếu “tính sổ”, ít nhất tôi thuộc đối tượng có nguy cơ cao bị các bệnh ung thư phổi (di truyền), bệnh xơ hoặc ung thư gan (do virus viêm gan B) và ung thư tuyến giáp.
Năm 2013, đọc được mấy tài liệu về tác dụng của tẩy sỏi gan, tôi đoán là chắc nó sẽ giúp tôi kiểm soát bệnh viêm gan B, tháng 9 tôi bắt đầu làm thử.
Tôi cũng tích cực hơn với niềm đam mê tìm hiểu các phương pháp chữa bệnh thay thế Tây y (alternative) của nhiều nước trên thế giới.
Cuốn sách này bao gồm hai phần: Phần một là tập hợp những chia sẻ do tôi tham khảo được, đã “thử nghiệm” cho bản thân, bạn bè và gia đình để áp dụng các phương pháp tự nhiên trong chăm sóc, bảo vệ sức khỏe cũng như chữa các bệnh mãn tính. Phần hai là các kiến thức sưu tầm của tôi về các phương pháp chữa ung thư, được viết từ năm 2011 và 2012, vừa được tôi chỉnh sửa lại.
Xin gửi đến các bạn, những ai muốn bản thân và gia đình luôn khỏe mạnh, những ai cùng chung suy nghĩ với tôi là hệ thống y học hiện đại không giải quyết được triệt để các vấn đề về sức khỏe, không chữa được các căn bệnh mãn tính. Mong cuốn sách sẽ cung cấp cho bạn đọc những thông tin cần thiết, để có thể ra quyết định một cách đúng đắn nhất khi có bạn bè hoặc người thân bị bất cứ căn bệnh mãn tính nào.
Tôi không học ngành y, không phải là bác sĩ. Tôi chỉ là một người bình thường, có tính tò mò và có ý thích áp dụng thử những điều mới lạ. Tôi không hề coi nhẹ vai trò của Tây y, mà chỉ có mong ước là nếu Tây y và các phương pháp khác được kết hợp nhuần nhuyễn với nhau trong một tổng thể hòa hợp, thì sẽ tốt biết bao cho xã hội. Giá mà Tây y đừng có bài bác, lên án tất cả các phương pháp thay thế khác là thiếu cơ sở khoa học. Cuộc sống với sự hài hòa của nó – không thể nói là đều thiếu cơ sở khoa học. Cũng vì vậy, sẽ có rất nhiều điều tôi tập hợp và viết ra trong cuốn sách này bị nhận xét là “thiếu cơ sở khoa học”, thậm chí vô căn cứ. Sẽ có nhiều lời phê phán nhằm vào bản thân tôi, cho là tôi đi tuyên truyền những phương pháp chữa bệnh chưa được chứng minh tính hiệu quả. Mục đích của tôi khi đồng ý để Thái Hà Books in cuốn sách này, chỉ để chia sẻ cho bạn đọc một cái nhìn khác về những phương pháp chữa bệnh thay thế Tây y. Tôi đã áp dụng, đã thành công nhưng không phải ai cũng có thể thành công tương tự tôi. Để áp dụng được những phương pháp này, hoàn toàn không dễ dàng. Bạn phải có nghị lực, có hiểu biết để áp dụng đúng cách. Nếu làm sai, hậu quả sẽ có thể rất nặng nề.
Các bài được viết trong gần 7 năm tìm hiểu nhiều tài liệu và sách báo, rồi thử cho bản thân, gia đình và bạn bè. Bằng các phương pháp thải độc, sử dụng Vitamin và các loại thực phẩm chức năng, tôi đã tự chữa thành công bệnh viêm loét dạ dày do virus H-pylori gây ra (trong 6 tháng – từ tháng 4/2010 đến tháng 11/2010), tự chữa viêm gan siêu vi B mãn tính cho bản thân (lượng virus của tôi giảm từ 5,2 triệu/ml máu vào tháng 5/2009 xuống còn gần 1,2 triệu/ml vào cuối tháng 11/2010). Cho đến nay, lượng virus của tôi được kiểm soát ở mức quãng 5.000 – 6.000/ml.
Mục đích của cuốn sách là cung cấp thông tin đã được tôi tổng hợp từ nhiều nguồn, rồi viết lại theo bố cục tôi cho là dễ hiểu với người Việt Nam. Rải rác đây đó, tôi có thể xen vào vài nhận xét cá nhân, dựa trên những kinh nghiệm của mình. Những phương pháp trình bày ở đây hiện khá thịnh hành tại các nước phương Tây, đặc biệt là Mỹ và Đức. Theo tôi biết, số lượng người sử dụng thành công những phương pháp này ngày càng nhiều, và các loại thực phẩm chức năng được cung ứng ra thị trường cũng ngày càng đa dạng hơn. Tôi không có ý định nêu các ví dụ cụ thể về các bệnh nhân đã được chữa khỏi bệnh bằng từng phương pháp tại nước ngoài để chứng minh tính hiệu quả. Bạn đọc nào muốn có các ví dụ đó, internet hoặc các cuốn sách viết về chữa bệnh bằng các phương pháp thay thế Tây y, không độc hại, sẽ là nguồn thông tin đầy đủ nhất. Trong quá trình tìm thông tin, ai có được những cập nhật mới hơn, xin chia sẻ để nhiều người cùng biết.