Yam không ngờ Vương lại hôn mê trong lúc đang hoan hảo. Hắn đã xem nhẹ tinh thần lực còn vô cùng mỏng manh, yếu ớt của Vương, căn bản không thể nào thừa nhận đòi hỏi tinh thần của mình. Mặc dù là vậy, hiệu quả của lần hoan ái này xuất hồ ý liêu (không thể ngờ tới) vẫn là hảo, làm cho Yam thập phần hài lòng.
Quá tuyệt vời. Không nghĩ tới thân thể của Vương cùng tinh thần lực có thể phù hợp với chính mình như thế. Chỉ tiếc tinh thần lực của Vương vẫn chưa đủ cường đại, không thể thừa nhận quá nhiều. Bất quá nếu cứ chậm rãi ngưng tụ phát triển, về sau nhất định có thể trở thành một nửa khác hoàn hảo của chính mình.
Yam trong lòng cân nhắc.
Hắn đối Vương rất có hảo cảm. Lúc còn ở thế giới tương lai xem bộ tư liệu điện ảnh cũ này, hắn liền vì tâm tình của Vương mà cảm động. Tuy rằng Vương có rất nhiều khuyết điểm, nhưng đối với người đến từ thế giới tương lai mà nói, chân ái nhiệt tình và tha thiết như thế mới là khó có được nhất.
Yam nhìn Vương lâm vào thật sâu mê man, giúp ngài đắp hảo chăn. Sau đó dụi dụi, ôm lấy Vương mà ngủ say.
Lần này hoan ái tiêu hao đại lượng (số lượng lớn) tinh thần lực của Vương, thế cho nên y ít nhất cũng phải hôn mê ba ngày mới có thể tỉnh lại. Nhưng Yam đương nhiên sẽ không tọa thị bất quản (chỉ ngồi nhìn, không quan tâm đến). Cho nên khi thời gian phải tảo triều đến, Yam lợi dụng hôn môi, truyền một tia tinh thần lực của chính mình sang.
Vương đang ngủ say tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người giống như phiêu đãng trong một đám mây, cả người nhu nguyễn (vô lực) lâng lâng như không phải là cơ thể của chính mình.
Vương vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng dư vị sau khi hoan hảo, lỗ chân lông tựa hồ đều thư giãn đến mức như sắp nổ tung, cảm giác thoải mái đến nói không nên lời, cả người khẽ động cũng không muốn.
Loại cảm giác này làm cho Vương say mê nhưng đồng thời cũng âm thầm kinh hãi.
Y là một người có ý chí cực kỳ cường hãn, làm việc và nghỉ ngơi phi thường có quy luật. Tuy rằng thường xuyên cùng Hồng Lân triền miên, nhưng tuyệt đối không làm ảnh hưởng đến việc triều chính, tập võ cùng làm việc và nghỉ ngơi. Chính là đêm qua triền miên vô cùng thống khổ nhưng lại làm cho y cảm nhận được vui thích chưa từng trải qua. Đồng thời, thân thể cùng ý chí cũng đều thừa thụ (tiếp nhận) khảo nghiệm cực đại.
Không nghĩ tới…không nghĩ tới Hồng Lân cư nhiên cũng có một mặt khác nhiệt tình dũng mãnh như thế a.
Vương trong lòng mừng thầm, vui vẻ nhưng cùng lúc đó cũng chầm chậm tỉnh táo lại. So với đêm qua, hoan ái của y cùng Hồng Lân trước giờ, quả thực có thể dùng thiếu mặc vô vị (không thú vị, nhạt nhẽo) mà hình dung.
Yam đã rời khỏi giường trước Vương, đang mặc y phục gặp Vương mở to hai mắt, liền mỉm cười nói: “Điện hạ, ngài tỉnh”
“Ân”, trên mặt Vương hiện lên một mạt mỉm cười ôn nhu mà thỏa mãn, chống đỡ yên chi (vòng eo) toan nhuyễn (bủn rủn) ngồi dậy.
Di? Phía sau thế nhưng không có cảm giác độn đau sau mỗi lần hoan hảo…
Vương trong lòng rất kỳ quái, rất muốn đưa tay về phía sau sờ sờ, nhưng ở trước mặt Hồng Lân không thể làm động tác bất nhã như thế.
Y giật giật, cảm thấy trừ bỏ cả người mỏi mệt, thắt lưng vô cùng đau nhức ra cũng không có bất cứ chỗ nào khác không khỏe. Hơn nữa tinh thần sung mãn, toàn thân đều lộ ra dư vị sau khi cao triều qua đi.
“Điện hạ, hôm nay có thượng triều (vào triều) không?” Yam mang y phục của Vương tới, đứng chờ bên giường.
Vương dừng một chút, nói: “Ân. Trẫm phải tắm rửa trước đã”
Yam nói: “Vi thần lệnh cho Hoàng nội cung đi chuẩn bị”
Vương mộc dục (tắm rửa) xong, thay triều phục hoa mỹ (xa hoa đẹp đẽ), cùng Yam cùng nhau dùng tảo thiện (đồ ăn sáng) rồi mới vào triều, trước khi đi nói: “Hồng Lân, ngươi vừa trở về, trước hảo hảo nghỉ ngơi vài ngày rồi hãy quay về cương vị”
Yam cười cười, nói: “Điện hạ, ta không sao. Ta muốn sớm ngày quay trở lại bên cạnh ngài, bảo hộ an toàn của ngài”
Vương nghe xong lời này thập phần hài lòng, không khỏi mỉm cười nói: “Có Phác Phó tổng quản ở, không cần lo lắng. Ngươi vừa trở về, vẫn là nghỉ ngơi một chút trước đi, ngày mai đến nhận nhiệm vụ sau”
Yam cúi đầu đáp ứng: “Tuân lệnh”
Vương tâm tình khoái trá rời đi. Kỳ thật trong ý nghĩ của Yam, Vương mới là người cần phải nghỉ ngơi. “Bữa tiệc thịnh soạn” tối hôm qua bị làm cho kiệt sức đến hôn mê chính là Vương a.
Bất quá hắn nhìn Vương giờ phút này bộ dáng tinh thần hưng phấn, mặc dù công lao có một phần là do chính mình đã truyền sang một lượng tinh thần lực trợ giúp, nhưng phần lớn là do tố chất thân thể của Vương thập phần hơn người. Không chỉ có tinh thần lực mà thân thể cũng phi thường cường hãn (mạnh mẽ).
Yam nhìn theo bóng Vương cho đến khi tiêu thất (biến mất) liền lập tức triệu tập Hàn Bách, Bùi Viêm đến phòng của mình, bảo bọn họ đóng kỹ cửa chính cùng cửa sổ rồi nói: “Đều ngồi xuống. Hiện tại chúng ta phải bí mật hội nghị”
Đám người Hàn Bách thấy hắn thần sắc nghiêm túc, liếc nhìn nhau một cái, đi đến vây xung quanh bàn ngồi xuống.
Yam lấy ra một danh sách, mặt trên liệt kê mấy cái tên.
Hắn đem danh sách trải lên bàn, nói: “Bùi Viêm, buổi chiều hôm nay ngươi lập tức mang theo vài huynh đệ đến thôn Tiểu Xuân, phía đông ngoại ô Tân thành, giám thị (theo dõi) những người này. Ngươi phải cẩn thận, bọn họ có cao thủ bên trong, không được để bị phát hiện”
Sau đó hắn lại lấy ra một số bức họa, nói: “Thôi Thành, mấy ngày này tăng mạnh thủ vệ kinh thành, mỗi một cửa thành đều phải nghiêm mật giám thị, nếu phát hiện những người này, lập tức báo cáo cho ta”
Bùi Viêm nhìn danh sách, giật mình nói: “Phác Thành Nam? Hắn là con trai của Phác tể tướng! Hắn không phải ở Yến kinh sao? Khi nào lại về nước?
Thôi Thành nhìn những bức họa giống y như thật, thầm giật mình trình độ tinh diệu của chúng, nói: “Những người này hình như là người Nguyên triều. Tổng quản, bọn họ là ai?”
Yam nói: “Ta ở Tân thành vô tình phát hiện âm mưu của bọn họ. Phác Thành Nam phản bội điện hạ, đã quy phục Kinh Nguyên Quân ở Yến kinh. Những người này là cao thủ Nguyên triều hắn mang đến, ý đồ muốn lợi dụng đại quân từ Nguyên triều quay về ám sát điện hạ”
Lời hắn vừa nói ra, bọn người Hàn Bách đại kinh thất sắc (cực kỳ hoảng sợ).
Hàn Bách nói: “Tổng quản, chúng ta phải lập tức báo cáo với điện hạ, đem những người này bắt lại”
Yam khoát tay, nói: “Ta chỉ là trong lúc vô ý phát hiện âm mưu của bọn họ, trước mắt không có chứng cứ. Hơn nữa, bọn họ có đồng đảng trong đại quân, bây giờ còn không có tìm ra đó là ai. Trước đó, chúng ta không thể đảo thảo kinh xà”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao đây?”
Yam bình tĩnh nói: “Bùi Viêm, Thôi Thành, các ngươi dựa theo những gì lúc nãy ta nói mà làm. Việc này cơ mật, tuyệt đối không được lộ ra cho bất cứ ai” Hắn trầm ngâm một chút, nói: “Phác phó tổng quản cũng không cần nói”
Phác Thắng Cơ xưa nay luôn cùng với hắn bất đối lộ (không cùng đường), trong Kiện Long Vệ cũng có thân tín của chính mình. Vì vậy hiện tại Kiện Long Vệ chính là chia ra làm hai. Trong đó phần lớn nghe theo lệnh Hồng Lân, còn lại nghe theo Phác Thắng Cơ.
Trước giờ Hồng Lân không giỏi lôi kéo người khác, hắn luôn dùng lương tâm và trách nhiệm mà làm việc. Hơn nữa bởi vì mối quan hệ bí mật của hắn cùng Vương, trong Kiện Long Vệ cũng có người ngầm không phục hắn. Mà Phác Thắng Cơ tâm cơ thâm trầm (sâu kín), giỏi thu mua lòng người, võ công cùng tư chất kỳ thật trên Hồng Lân, cho nên bên trong Kiện Long Vệ có giống như bề ngoài nhiều người phục tùng mệnh lệnh của Hồng Lân hay không, Yam cũng không dám chắc.
Hiện tại hắn không có thời gian dùng tinh thần lực dò xét từng người một sàng lọc thân tín, bây giờ còn cách Đại yến chỉ có thời gian hai ngày, hắn phải quyết định thật nhanh, mau chóng nắm giữ chủ động.
Hàn Bách thấy Bùi Viêm cùng Thôi Thành đều có nhiệm vụ, không khỏi vội vàng la lên: “Đại ca, ta làm cái gì?”
Yam nhìn hắn cười cười, nói: “Không cần sốt ruột. Ngươi có nhiệm vụ của ngươi”
Hắn nhìn một lượt những người đang ngồi xung quanh bàn, nói: “Hôm nay ta sẽ hướng điện hạ xin lệnh bài điều binh của cấm vệ quân kinh thành. Từ giờ trở đi, kinh thành mỗi một góc nhỏ đều phải tăng mạnh tuần tra”. Tầm mắt của hắn dừng ở trên người Hàn Bách, nói: “Hàn Bách, nhiệm vụ của ngươi chính là cầm lệnh bài điều binh, đi đến doanh trại Hắc Long ở ngoại ô kinh thành, ngày mai trước khi thái dương xuống núi đem ba vạn cấm vệ quân, toàn bộ điều vào trong kinh thành đóng quân”
Bọn người Hàn Bách biến sắc.
Lệnh bài điều binh, là tương đương với Hổ phù. Cấp bậc không phải tướng quân là không thể dễ dàng sử dụng. Hơn nữa một mình điều động ba vạn quân tiến vào kinh thành…chuyện này nói nhỏ là vọng động quân quyền (nghĩ muốn đoạt quyền vua), lớn liền có thể là mưu phản.
Kiện Long Vệ tuy rằng là thân tín của Vương, nhưng đến cùng cũng chỉ là thị vệ cận thân, hơn nữa vì phòng ngừa thế lực bành trướng, Kiện Long Vệ cũng không có bất luận cái gì binh quyền (quyền lực quân đội).
Hiện tại nghe Yam khinh miêu đạm tả (nhẹ nhàng bâng quơ) nói lấy lệnh bài điều binh, còn muốn điều ba vạn cấm vệ quân đóng ở ngoài thành vào kinh như thế…cho dù là đám người Hàn Bách cũng nhịn không được âm thầm run sợ.
“Đại ca…” Hàn Bách chần chừ, do dự nhìn Yam, nói: “Chuyện này…có thể không? Thật sự không cần nói cho điện hạ biết sao?”
Ánh mắt của Yam chậm rãi đảo qua từng người bọn họ, trong đó ẩn chứa thật lớn cơ trí cùng kiên định. Hắn chậm rãi nói: “Các huynh đệ, các ngươi có tin tưởng ta không?”
Bọn người Hàn Bách là thân tín của hắn, đối hắn kính yêu có hơn, thật phần thân thiết, cũng đều phi thường tin tưởng thái độ làm người của hắn. Hơn nữa lúc này thấy hắn khí thế cùng với mọi khi bất đồng, tâm lý không hẹn mà cùng tín nhiệm hòa phục tùng.
Bọn họ kiên định nói: “Đại ca, chúng ta tin tưởng ngươi!”
“Hảo!” Yam chậm rãi nở một cái cười tươi. Tươi cười như thế kiên định, như thế tự tin, lại vô cùng chói mắt làm cho bọn người Hàn Bách có cảm giác…phải ngẩng cao đầu mới có thể nhìn thấy người trước mắt.
Yam trong lòng đã có định liệu, nói: “Cứ chiếu theo ta nói mà làm. Hết thảy hậu quả đều do ta gánh vác!”
Tiếp theo hắn đột nhiên rút ra trường kiếm trong tay, dùng sức cắm xuống mặt bàn.
Thanh kiếm sắc bén yên lặng mà cắm vào mặt bàn cứng rắn, chuôi kiếm còn hơi hơi rung động.
Yam nhìn mọi người chung quanh, con ngươi đen nhánh sắc bén xen lẫn tinh thần lực cường đại, áp bách quét về phía bọn họ.
Hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi nhớ kỹ! Kiện Long Vệ tồn tại là vì bảo hộ an toàn của Vương! Bất luận kẻ nào, cũng không thể vi phạm nguyên tắc này, nếu không đừng trách sau ta vô tình!”
Mọi người chưa từng gặp qua khí thế của hắn như vậy, trong lòng nhất tề (đồng thời) chấn động, hô lớn: “Dạ!”