[Song Hoa Điếm Đồng Nhân] – Sương Hoa Dạ Ngâm

Chương 4

Nơi Hồng Lân đi “thanh tịnh” là một toà thành nhỏ tên Tân thành, khoảng cách từ kinh thành đến đây chỉ cần phi ngựa một ngày đường.

Có lẽ là đất nước Triều Tiên thật sự quá nhỏ, trong trí nhớ của Hồng Lân, cho dù là đi đến địa phương sát biên giới nhất cũng chỉ có thời gian bảy tám ngày.

Hơn nữa bởi vì bản thân thế giới này không phải kiến lập trong lịch sử của thế giới thật, cho nên có rất nhiều địa phương cùng lịch sử so với chân chính Triều Tiên khác biệt rất lớn.

Lần này Yam là lên đường một mình, Kiện Long Vệ cũng không có ai đi theo. Chức quan của hắn rất kỳ quái. Theo lý thì hắn chính là Tổng quản Kiện Long Vệ bên cạnh Triều Tiên Vương, dựa theo Trung Quốc mà nói chỉ là một thị vệ trương, chức quan không đến ngũ phẩm. Nhưng bởi vì hắn là người hầu hạ bên cạnh Vương, được Vương cực kỳ tín nhiệm nên địa vị, so với rất nhiều đại thần khác càng cao quý.

Hơn nữa, trải qua một lần Vương vì tiêu diệt các đại thần âm mưu lật đổ người đã dùng sức mạnh của Kiện Long Vệ mà đại khai sát giới, huyết đồ đại điện (máu nhuộm đại điện), đem trên triều đình tất cả thanh âm phản đối triệt để đánh tan, biểu hiện ra bản chất của một đời bạo quân. Làm cho tất cả quan viên các vùng đều sợ tới mức kinh hồn táng đảng, đối với danh hào Kiện Long Vệ lại kính sợ không thôi, giống như Cẩm Y Vệ ở Minh triều của Trung Quốc.

Bởi vậy mà Tân thành phủ doãn Kim đại nhân ở trước mặt hắn cử chỉ khiêm nhường, chỉ thiếu nước quỳ xuống dập đầu.

“Kim đại nhân, điện hạ phái ta đến xem xét một chút tình hình phòng vệ của Tân thành, cũng không có gì khác quan trọng. Ta chính mình đi là tốt rồi, ngài không cần khách khí”

“Vâng, vâng. Hồng tổng quản nếu có gì cần, nhất định phải nói với hạ quan. Hạ quan nhất định đem hết khả năng trợ giúp Hồng tổng quản”

Yam dựa theo thói quen của Hồng Lân, thập phần khiêm tốn cùng khách khí mà cúi đầu nói: “Ân, vô cùng cảm tạ ngài”


Trời ạ, một phủ doãn tam phẩm ở trước mặt mình xưng “hạ quan”, thật không biết ở đây ai mới là phủ doãn.

Yam ở đây một thời gian. Hắn cũng không phải mới tới nơi này lần đầu tiên, trước kia mỗi khi cùng Vương phát sinh tranh chấp nhỏ, hoặc khi bị ức chế hắn sẽ chạy đến đây mà “thanh tịnh”. Nơi này hiển nhiên được hắn và Vương công nhận là một nơi có thể giải sầu, lại không quá xa kinh thành.

Hắn chỉnh lý lại một chút tư liệu trong đại não. Hiện tại hắn là Hồng Lân, Hồng Lân chính là hắn, rất nhiều sự phải hảo hảo lo lắng một chút.

Đầu tiên, nội dung toàn bộ vở kịch hắn đều nhớ rõ, hiển nhiên đây là một chuyện ngoài ý muốn, hoặc là nói sai sót. Tiếp theo, chính là hắn vẫn không thể liên hệ với căn cứ, điều này làm cho hắn có chút bất an. Nếu không thể liên hệ với căn cứ thì không thể trở về thế giới của hắn, trừ phi thân thể hiện tại tử vong mới có thể tự động trở về, không thể bằng chính mình tự quay về. Còn có một vấn đề rất nghiêm trọng khác, chính là nội dung vở kịch này rất nhanh sẽ kết thúc, hoặc có thế nói là, ngay khi hắn đến đây nó đã kết thúc.

Dựa theo quy định của Cục quản lý thời không cùng căn cứ, bình thường là không cho phép bọn họ đến thế giới điện ảnh vốn do tinh thần lực sáng tạo nên. Do nội dung vở kịch ở loại thế giới này có hạn, không gian cấu tạo cũng không ổn định. Trừ phi một nhân vật trong đó có tính cách, mị lực cùng tinh thần lực cường đại mới có thể củng cố sự tồn tại của thế giới này. Trước mắt xem ra, cường đại nhất nơi này chính là Triều Tiên Vương, mà tất cà đều lấy hắn làm cơ sở để phát triển. Một người khác chính là Hồng Lân.

Bởi vì Hồng Lân là nhân vật chính, hiện tại Yam cùng hắn đã hoà hợp nhất thể, không thể nghi ngờ đã làm cho tình thần lực của hắn càng thêm cường hãn. Như vậy nền móng của thế giới này hẳn là vẫn ổn định. Yam đối với chính mình rất tin tưởng.

Chính là nội dung vở kịch gần như đã chấm dứt, làm nhân vật chính trong đó, nhất cử nhất động sau này của hắn đều có thể gây ra ảnh hưởng rất lớn đến thế giới này, đây là chuyện rắc rối nhất.

Yam thở dài một tiếng.

Như thế nào lại làm nhân vật chính chứ? Tốt nhất vẫn là làm một vai phụ nhỏ nhoi hoặc một nhân vật ngoài lề vô danh, như vậy hắn có làm gì cũng không ảnh hưởng nội dung vở kịch, có thể tự do tự tại làm việc. Chính là hiện tại…cho dù hắn muốn, Vương cũng sẽ không đáp ứng.

Vị Triều Tiên Vương đó, tàn bạo mà cường đại, yếu ớt mà cô độc, thật sự là rất mâu thuẫn.

Hiện tại Yam đối Vương có cảm giác tâm động, hơn nữa sau khi hai người phát sinh quan hệ thân thể thân mật cảm tình này càng thêm sâu sắc. Huống chi nguyên bản Hồng Lân chính là tình nhân của Vương, quan hệ giữa hai người không phải tầm thường, trong trí nhớ đối với Vương cũng tồn tại cảm tình rất sâu. Những điều này đều ảnh hưởng tới Yam.


Ai…Chẳng lẽ cứ mơ hồ như vậy mà quyết định chung thân đại sự?

Người ở thế giới tương lai bởi vì cảm tình hời hợt, một khi đã quyết định đối tượng chung thân thì rất khó phát sinh thay đổi. Những chuyện như ly hôn, ngoại tình linh tinh này nọ đã ít lại càng ít. Ngẫu nhiên xuất hiện những chuyện như vậy sẽ bị truyền thông đưa tin rầm rộ, giống như là dấu hiệu tình cảm nguyên thuỷ của nhân loại hồi sinh.

Chẳng khác gì là một trò cười.

Yam sinh ra trong một truyền thống thế gia, loại sự tình này là tuyệt đối không được phép làm ra. Cao cấp tinh thần thể lấy hình thái ý thức làm tối thượng, thân thể chỉ là phụ, cho nên hai người phải hiểu nhau, yêu nhau, tâm ý tương thông, lấy tinh thần thể cùng kết hợp mới có thể dựng dục con nối dòng. Này cũng là nguyên nhân khiến cho tinh thần thể nhân loại vốn khuyết thiếu tình cảm con người chậm rãi hướng đến diệt vong.

Vì vậy đối với Yam mà nói, động tâm chính là động tâm, một khi quyết định đối tượng chung thân sẽ không dễ dàng thay đổi. Suy cho cùng mục đích hắn xuyên đến nơi này chính là để sinh sản hậu tự, đồng thời trên lưng gánh vác trách nhiệm trọng đại ngăn chặn sự tuyệt chủng của nhân loại. Nếu yêu nhầm người, không chỉ nhiệm vụ thất bại, với chính mình còn là một đả kích rất lớn.

Yam tuy rằng đối Vương có chút tâm động, nhưng lại không thể xác định Vương chính là một nửa thích hợp với mình. Kì thực, vị Triều Tiên Vương này tính cách quá mức cực đoan cùng âm trầm, so với bản tính của hắn thật sự không hợp.

Cũng may hiện tại hắn tách khỏi Vương, có thể tiêu dao vài ngày.

Tân thành tuy rằng không lớn, thế nhưng chung quanh đều là vùng núi, phía sau là bình nguyên, về phía trước hơn mười dặm chính là bờ biển.

Yam chưa từng nhìn thấy biển. Hắn sinh ra ở Sóc tinh, đó là nơi thích hợp cho nhân loại sinh sống ngoài Địa cầu, Hoả tinh thì đã gần như bị bỏ hoang. Nhưng là tài nguyên nước ở Sóc tinh tồn tại ở một trạng thái khí phi thường kỳ diệu cho nên ngay cả sông, hồ cũng không có huống chi là biển.

Ngày hôm sau Yam liền vội vã kỵ mã đi đến bờ biển. Nhìn thấy biển rộng lại tráng lệ vô cùng, hắn hưng phấn kêu to lên.

“Nga a — ta nhìn thấy biển rồi! Ta nhìn thấy biển rồi! Ha ha ha…”

Yam cất tiếng cười to, dùng Hán ngữ mà hét lớn.


Bờ biển không người, hắn thoát hạ y phục hướng phía biển rộng nhảy xuống, tức khắc bị nước biển nhấn chìm.

“Khụ…Hộc, hộc –“

Nguyên lai nước biển mặn như vậy a…

Nguyên lai trong nước ở trạng thái lỏng không thể hô hấp a…

Oa, nguyên lai ta sẽ bị chìm a…

Yam chỉ dùng ba phân vũ trụ (đơn vị đo thời gian) liền hiểu được thiếu chút nữa là tự đem chính mình dìm chết.

Hồng Lân không biết bơi, càng không nói đến Yam. Bất quá cũng may hắn tri thức uyên bác, tinh thần lực cường đại, giữa biển khơi chao đảo trong chốc lát, rất nhanh liền nắm giữ cách thức bơi lội.

Hắn hưng phấn mà bơi qua bơi lại, thậm chí lặn sâu xuống dưới, tìm thấy rất nhiều vỏ sò tuyệt đẹp.

“Ta biết bơi. Ha ha ha, ta biết bơi rồi!”

“Đại nhân, vừa rồi ta nghe thấy có người ở bờ biển nói Hán ngữ (tiếng Hán)”

Yam giật mình. Tinh thần lực của hắn cường đại, giác quan so với người thường càng nhạy bén, thanh âm kia ở rất xa nhưng hắn lại có thể nghe thấy rõ ràng.


Nhưng là đồng dạng, hiện tại bờ biển không có người, hơn nữa thanh âm của sóng biển rất lớn lại có thể nghe được tiếng hắn, người nọ thính lực xem ra cũng không kém.

Hắn triển khai tinh thần lực thăm dò xung quanh, phát hiện trong rừng cây nhỏ ở bờ biển có mấy người đang thì thầm.

“Đại nhân, nơi này làm sao lại có người Hán? Có phải hay không Thôi tiên sinh nghe lầm?”

“Hỗn trướng! Quá thất lễ! Thôi tiên sinh là ai? Làm sao có thể nghe lầm được? Ít nói nhảm, nhanh đi bờ biển nhìn xem. Chúng ta đang ở đây bí mật mưu đồ đại sự (âm mưu chuyện lớn), quyết không thể để người phát hiện”

“Đúng vậy, tiểu nhân đi ngay”

Yam thấy thần sắc những người đó quỷ dị, liền lén lút lên bờ, cầm lấy quần áo trốn đi.

Có hai người bộ dáng võ sĩ xuất hiện ở bờ biển, cẩn thận xem xét qua lại, sau một lúc không có phát hiện dấu vết của Yam liền chạy về hồi báo.

“Đại nhân, bờ biển không có ai. Chỉ có dấu chân đi về hướng Tân thành, có thể là vừa rồi có người đến đây bơi lội, hiện tại rời đi rồi”

Người được xưng là đại nhân, tuy rằng ăn mặc như quý tộc bình thường nhưng hẳn là quan viên Triều Tiên. Hắn nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, trên mặt có chòm râu nhỏ đặc trưng của người Triều Tiên. Bất quá người bên cạnh hắn lại làm cho Yam âm thầm lưu ý.

Người nọ ăn mặc là người Nguyên triều, một thân trường bào, bên hông đeo kiếm, thần sắc cao ngạo. Bộ dáng ước chừng khoảng ba mươi tuổi, nhưng tinh thần hữu lực, là một người luyện võ, hơn nữa công phu cũng không thấp.

Yam thấy bọn họ thần sắc khả nghi, liền lặng lẽ lấy tinh thần lực ẩn thân đi tới nghe lén bọn họ nói chuyện.


Vị đại nhân kia thấy thủ hạ không có phát hiện người lạ, liền đối với “Thôi tiên sinh” nói: “Tân thành là thành lớn, có thể là một thương nhân người Hán đi dạo đến bờ biển chơi đùa. Hơn nữa người Triều Tiên chúng ta nói Hán ngữ cũng rất nhiều. Nếu không có phát hiện bóng người khả nghi, Thôi tiên sinh có thể yên tâm” Vị đại nhân này cũng là nói Hán ngữ.

Thôi tiên sinh kia hừ một tiếng, cao ngạo nói: “Cần lo lắng không phải là ta, mà là Phác đại nhân. Nếu có người phát hiện âm mưu của các ngươi, ta thì không sao cả, chỉ sợ Triều Tiên Vương sẽ không bỏ qua các ngươi”

Vị Phác đại nhân kia tựa hồ nghĩ đến Vương ra tay tàn nhẫn, bất giác rùng mình, vuốt râu căm hận nói: “Vương Kì tàn bạo bất nhân, ngày đó huyết đồ đại điện, đem quan lại Triều Tiên giết hại gần hết, ngay cả cha ta cùng huynh trưởng cũng…” Nói tới đây, hắn tựa hồ bi thương vô cùng, dừng một chút nói: “Lần này may có Thôi tiên sinh cùng Binh bộ thượng thư ủng hộ. Ngày mười lăm này đại quân trở về, bạo quân sẽ tổ chức một yến hội long trọng, chỉ cần Thôi tiên sinh ra tay, nhất định có thể thành công ám sát bạo quân. Đến lúc Kinh nguyên quân kế vị, Thôi tiên sinh chính là đệ nhất công thần của Triều Tiên”