“Hòn đá cổ quái này có trí nhớ và năng lượng đặc biệt khiến tôi hiểu được rất nhiều kiến thức trước đây không hiểu. Bây giờ cuối cùng tôi cũng hiểu làm thế nào trông được loại hạt giống cổ đại đó rồi.... Các cô sao thế? Trời, quần áo của tôi đâu?" Lục Minh vẫn có phần quan trọng nhất chưa nói ra, qua lần đột phá này, không gian trữ vật đã mở rộng ra ngoài năm mét vuông, cái thứ hai cũng có ba mét vuông, nguyên hai cái này chỉ là không gian trữ vật bé như nắm tay lại tăng lên to bằng quả bóng rỗ. Không gian trữ vật lần này tăng cao, ngoài có liên quan tới hấp thu năng lượng của hòn đá ra, khiến hắn hiểu được làm thế nào chuyển đổi lượng lớn chân khí. Điều quan trọng nhất là hắn hiểu được làm thế nào bồi dưỡng được những hạt giống kỳ lạ của thời cổ thu được trong không gian trữ vật.
Có lẽ không cần bao lâu, lúc Lục Minh lại tiếp tục đột phá, là có thể chứa được sinh mệnh sống rồi.
Giờ đây hắn hiểu được cất vào thực vật có sinh mạng, cảm giác cất động vật sống chỉ kém nhau một đường, chỉ thiếu cơ hội đột phát lĩnh ngộ cuối cùng.
Đang lúc Lục Minh nói cao hứng, hắn đột nhiên thấy ba cô không mảnh vải che thân, mình cũng đang khỏa thân, trong lòng không khỏi toát mồ hôi hột.
Rốt cuộc mình để ba cô nhìn thấy bao lâu rồi?
Lục Minh phản ứng lại khiến ba cô ngượng ngùng, vội vàng ôm người chạy ra ngoài cửa.
Mãi sau, khi Cốc Linh Linh mặt đỏ bừng lấy quần áo cho Lục Minh, phát hiện hắn đã mặc quần áo lên rồi, vì đột phá không gian trữ vật của Lục Minh, thạch thất kia cũng biến mất rồi. Bên trong còn lõm một khối, chỉ là không gian trữ vật của Lục Minh tán ra ngoài và tán lên trên, phần dưới không chịu nhiều tổn thất, chỗ xích đu cao cao lại có một động lớn.
“Các cô cầm hòn đá này giúp tôi..." Lục Minh bừng bừng nếm thử cầm hạt giống trong không gian trữ vật ra. Đầu tiên đặt hạt giống trong chén ngọc, lại chất đầy ngọc thạch, sau đó dùng Ngư trang chuỷ cắt ngón tay, cho máu xuống.
“Như thế không lo tới sức khỏe sao?” Trương Vân hỏi. Hắn nhỏ mười mấy giọt, mà các cô đều không khỏi đau thay hắn.
“Không sao” Lục Minh thấy không sao, máu tự sản sinh, nhưng Trương Vân cất giữ chén ngọc và ngọc không đủ, chỉ đủ cho hắn năm bát, ngọc thạch mình mang tới đều bị nát thành bột khi mở rộng không gian trữ vật rồi, thạch thủy tinh trong thạch thất cũng vậy. Giờ ,chỉ có thể trồng vài chén, khi nhỏ đủ máu, hắn vận tiên thiên chân khí vào chén ngọc, khi năng lượng của hạt giống có máu, ngọc thạch tiếp nhận từ từ, năng lượng chúng giao hòa, cuối cùng đạt tới cân bằng, lại lấy ra nảy mầm.
Năng lượng bao quát không có thời gian trong không gian trữ vật đạt được cân bằng chỉ cần ý nghĩ của Lục Minh dẫn tới.
Nên trong mắt Trương Vân, Mira và Cốc Linh Linh, Lục Minh chỉ là biến chén không lại biến ra, phát hiện chén ngọc ngọc thạch đều đã hòa tan phân nữa, biến thành ngọc dịch và ngọc thạch nửa trong suốt. Các cô đều không biết, nếu để thời gian tự nhiên trôi qua, có lẽ cần tới mấy nghìn vạn năm, mới có thể biến thành thế này, nếu không chắc chắn càng thêm kinh ngạc.
Hạt giống nảy mầm càng thần kỳ, chỉ thấy hai tay Lục Minh biến thành màu vàng, trong chén lờ mờ có thể nhìn thấy hạt giống chìm trong đáy có chút động đậy.
Cuối cùng chồi chui lên, dần dần mọc ra hai lá bụ bẫm, chồi chui ra, thân trắng chồi lên trong chén ngọc, sau đó chậm chậm sinh trưởng, sau khi tan hết ngọc dịch, lại mọc lên cái lồng nửa vòng tròn như một quả trứng gà màng mỏng, mọc ra khỏi dịch ngọc khoảng ba cm, sẽ không lớn nữa, là cắm rễ.
Lục Minh vì một chén mà quá mệt mỏi, làm liền năm chén, lại không có ngọc thạch bổ sung năng lượng, cơ thể hét lớn không chịu được.
“Mệt thì nghỉ ngơi một lát. Đâu có làm như anh, muốn cái gì cũng tốt” Trương Vân lấy khăn tay lau mồ hôi cho Lục Minh.
“Đây là hoa gì thế? có tác dụng gì?” Cốc Linh Linh đợi Lục Minh thu chén ngọc lại, hỏi với vẻ hiếu kỳ. Cô nghĩ những thứ này có lẽ là bí mật của Lục Minh, vội vàng xua tay nói: “Nếu là bí mật, thì không cần nói, dù sao cũng không hiểu” Lục Minh nghe thấy thế khẽ cười nói: “Không phải bí mật gì, đây là một loại thực vật cổ đại, bây giờ không có, ở Sơn Hải Kinh mới có, năm chén đều không phải cùng một loại thực vật. Đều giống nhau cụ thể có hình dạng thế nào, tôi cùng chưa nhìn thấy, đợi chúng lớn lên mới biết được...
Cuối cùng, Lục Minh gật gật đầu với Trương Vân nói: “May có hòn đá của cô, nếu không tôi còn phải tìm tòi lâu nữa mới có thể hiểu được cách trồng những hạt giống này”.
Trương Vân vui sướng, lại tức giận.Hắn nói khách khí vậy, mình làm nhiều chuyện như vậy, đều là vì hắn.
Cô rất muốn cho hắn một đâm, nhưng nghe hắn nói hòn đá có tác dụng, lại nhanh chóng nói: “Bạn làm thuyền của tôi chắc vẫn có loại đá này, hay là tôi mua toàn bộ lại, anh đợi chút, tôi gọi điện cho anh ta liền...”
Lục Minh giữ tay cô lại, ý bảo cô đừng đi, bảo cô ngồi xuống: “Đừng vội, nếu hỏi thẳng đối phương chắc chắn người ta sẽ không dễ dàng bán đi. Đầu cơ kiếm lợi, đạo lý này ai cũng hiểu. Hơn nữa, tri thức hòn đá này mang theo cũng vậy, ít nhiều đều giống nhau, chỉ là năng lượng kỳ lạ cất giấu trong nó, đáng cho chúng ta mua về. Giờ nghĩ cớ đã, thăm dò xem còn đá, chúng ta sẽ ra giá”.
Trương Vân cầm lấy tay hắn, toàn thân mềm nhũn, khẽ ngồi xuống, trong lòng suy nghĩ làm thế nào mới có cớ hợp lý nhất.
Khi Lục Minh mệt mỏi tỉnh lại, hắn thấy mình đang nằm trên giường, đắp chăn thơm ngào ngạt.
Vừa đứng dậy thấy Cốc Linh Linh đang cong mông gần đó dùng khăn tay lau bàn. Thu dọn tàn cuộc sau khi mình đột phá.
Mira hình như vừa tắm xong, bên dưới là quần quân nhân, vắt trên vai một cái khăn mặt. Dáng vẻ nữ binh, cô bị Lục Minh nhìn tới mặt đỏ bừng, vội vàng mặc áo vào, vứt khăn tay cho Lục Minh : “Mau đi rửa mặt đã, hình như Trương Vân đã liên lạc với bên kia rồi’.
Còn chưa nói xong, Trương Vân từ trong đi ra, vừa nhìn thấy Lục Minh ngồi dậy, cô quay người đi ra.
Tới lúc đi ra, đã có một chậu nước ấm, quả thực còn ngoan ngoãn khéo léo hơn cả vợ.
“Tôi đã liên lạc với Lục Cân rồi, nói với hắn trong nước có một người họ hàng nghiên cứu có chút hứng thú. Cuối cùng còn giảm xuống hai giá tiền. Bởi vậy nhưng Lục cân trữ không ít hòn đá này, nhưng khổ nỗi là không có người mua, bị tôi ép giá, nhưng hắn cũng chấp nhận rồi” Trương Vân có chút ý. Mình lại làm một chuyện giúp đỡ hắn, mặc dù không so sánh được với sự giúp đỡ của các cô gái ở Lam Hải, nhưng mình cũng không phải không có tác dụng gì.
“Cô bảo tôi giả mạo nhân viên nghiên cứu khoa học trong nước?” Lục Minh bật cười. Nếu Lục Cân không xem tivi thì còn được, nếu xem rồi, khả năng nhận ra mình là tiểu tử kungfu là rất lớn.
Nhanh chóng suy nghĩ, nếu mình có thể chế tạo ra dung dịch có thể thay hình đổi dạng bất cứ lúc nào thì tốt.
Mặt nạ người, bây giờ Hollywood cũng có những công cụ hóa trang giả như da người bằng cao su. Mình cũng nên làm một cái, tận dụng kiến thức của mình lần sau vào trong linh thai huyên diệu chi cảnh, lại thông qua Hà Xa biết đề ra nghi vấn hỏi chiếc hộp nhỏ thần kỳ, xem có thứ gì tương quan không. Nếu mình có thể biến thành người khác bất cứ lúc nào, vậy thì hành động càng thêm bí mật.
Tưởng tượng này lại có cảm giác bí mật.
Hình như đúng là có đồ phù hợp có thể cũng cấp hóa trang, chỉ là không bắt tới linh cảm này, không thể lĩnh ngộ được kiến thức mới.
Lục Minh vẫn bỏ suy nghĩ này lại trước. Mua đá của chủ thuyên Lục cân về, rồi từ từ nghiên cứu cũng chưa muộn.
Mira vừa thấy Lục Minh đồng ý, liền lập tức ra ngoài lấy xe.
Lúc sắp xuất phát Lục Minh nghĩ, dính râu quai nón lên, lại đeo kính râm.
Ba cô gái bật cười, vì Lục Minh sau khi hóa trang đơn giản có chút buồn cưỡi, không giống với tiểu tử kungfu, mà lại giống một đại ca xã hội đen.
Tới bãi bỏ phế liệu mà chủ thuyền Lục cân hẹn trước, chủ thuyền Lục cân mặt đen cao lớn đột nhiên lắc đầu, ý muốn nâng 30 giá, nếu không hắn sẽ lỗ vốn. Trương Vân vô cùng tức. Trước khi mua bán đã thương lượng rồi, sao có thể nâng giá lung tung, cô giận dữ mang hắn thấy lợi quên nghĩa, năm đó cha mình là thủy thủ còn có ân cứu mạng, không ngờ lại vong ân tới vậy.
Chủ thuyền Lục Cân nghe rồi, mặt đen đỏ lên, lắp bắp vài câu, xua tay nới: “Vậy tôi cũng không thể lỗ vốn được, không thể thêm tiền, thì không được”.
Lục Minh thấy có chút không ổn, hỏi: “Lục tiên sinh, hay là, dẫn chúng tôi đi xem hàng thử? Đúng là hàng tốt, chúng tôi mua cũng chưa muộn”. Lục cân vừa nghe liền xua tay : “Tôi sao biết được anh có phải là người của hải quan không? Điều này không thể”.
Bãi đỗ xe xuất hiện một người, vóc dáng thấp bé, tới đưa cho chủ thuyền Lục Cân một điếu thuốc Hông Kông, lại đưa thuốc tới Lục Minh. Sau khi Lục Minh từ chối nói: “Mấy vị chớ trách, chúng tôi để hải quan bắt được nhiều rôi. Nếu không phải người Trương tiểu thư dẫn tới, chúng tôi không dám tiếp. Bây giờ hải quan kiểm tra nghiêm ngặt, anh Lục Cân không phải không muốn bán cho các người, chỉ là anh ấy có chỗ khó xử..." Quay mặt lại nói với chủ thuyền Lục Cân: “Anh Lục Cân, anh không cần đa nghi, em kiểm tra rồi, không có đuôi bám theo. Bọn họ không phải người của hải quan, dẫn họ đi xem hàng đi”.
Chủ thuyền Lục cân cúi đầu không nói, chờ người đó dẫn đường, vẫn hỏi Trương Vân: “Mọi người cần gấp như vậy, hòn đá này hữu dụng sao?” Trương Vân nghe xong rồi kinh ngạc, Lục Minh lại thầm nắm lấy tay cô.
Sau đó lại dặn Mira và Cốc Linh Linh: “Mira, Linh Linh, chúng ta cũng tới mở mang tầm mắt thôi”.
Người thấp bé kia vẻ mặt tươi cười, hoàn toàn ngược lại với vẻ phụng phịu của Lục Cân, ngậm thuốc nói với Lục Minh dán râu quai nón: “ông chủ này nói có lý, lần này chúng tôi xuất hàng lớn, đồ sứ vớt từ thuyền hải tặc chìm, những nam châm này càng nhiều, nặng nhất cũng tới một tấn..."
Vượt qua bãi đỗ xe cũ hỏng, tới một dãy nhà kho thấp nhò. Người thấp đó thuần thục mở cửa ra, ý bảo Lục Minh và ba cô vào trong.
Sau khi Lục Minh và ba cô vào, hắn đột nhiên lùi ra “Kịch” đóng cửa sắt lại.
“Lục Cân, các người như vậy là có ý gì?” Trương Vân phẫn nộ đập của sắt. Trên cửa sắt có một khe nhỏ hoạt động mở ra, mặt người thấp bé lộ ra: “Trương tiểu thư, mấy vị, xin lỗi, chúng tôi muốn các người chịu khổ ở lại đây hai ngày. Đợi chuyên gia của chúng tôi tới, kiểm tra nếu đá đúng là không có tác dụng gì, chúng tôi sẽ thả các người ra. Nếu đá hữu dụng, các người có thể hiến tặng nó cho Xuất Vân quốc. Các người cũng có thể trở thành dân lành bậc nhất trong Đại Đông Á dân chủ quang vinh, chúng tôi sẽ không bạc đãi bạn bè chúng tôi từ Đại Đông Á đâu... Bây giờ hi vọng các người nghe lời chút”.
Dứt lời, hắn còn lấy súng ngắn ra lắc lắc, ý bảo Lục Minh và Trương Vân yên phận chút.
Lục Cân nhét nước và bánh mì từ khe vào, lại dừng lại.
“Các người nghe lời chút, nếu không, đừng trách chúng tôi giết người diệt khẩu giữ bí mật. Trương tiểu thư, cô ra đây đi. Tôi có thể nói chuyện hợp tác với cô. Mấy người theo sau nếu không các người đừng trách” Tên thấp đó thấy Trương Vân kiêu ngạo vì tức giận mà ngực phập phồng không thôi, lại càng thêm hấp dẫn. Hắn nuốt nước bọt, cười dâm đãng, thay đổi ý rời đi, lấy súng chỉ vào Lục Minh, Mira, và Cốc Linh Linh, lệnh cho Trương Vân đi ra.
Sau khi mở cửa ra, hắn lấy tay chặn lại, muốn kéo cô ra ngoài cửa.
Đột nhiên phát hiện có điều bất ổn, thiếu mất một người?
Không thấy người đàn ông râu quai nón đâu nữa?
Rõ ràng lúc nãy hắn còn đây, sao lại không thấy đâu? Tên thấp đó còn chưa kịp hiểu, gáy tê rần, bị người đánh phía sau. Giọng nói lạnh lùng như tử thần vang lên: “Ngươi muốn chết thế nào đây? Ta cho ngươi mấy chọn lựa? Nổ đầu, moi tim? Hay là ta moi nội tạng của ngươi ra? Dùng ruột thông khí? Cũng có thể rút máu ra, để ngươi trở thành một cái xác khô... Không, ta cho ngươi cách chết tốt nhất. Ta phải bóp nát từng khúc xương của ngươi.... Ngươi biết chúng ta là ai không? Bất cứ tên cặn bã nào dám chú ý tới nữ nhân của ta, chỉ có đường chết!”
Nghe Lục Minh nói như vậy, Trương Vân cảm động lệ rơi đầy mặt, nước mắt như mưa.
Vì hắn làm nhiều việc như vậy có thể nói câu như vậy, bây giờ cho dù chết đi cũng đáng!
Đời này chắc mình không thể trở thành người phụ nữ của anh ấy. Người phụ nữ của anh ấy, vợ anh ấy, chắc là xử nữ thuần khiết ở Lam Hải, mình đã dang dỡ, ngay cả làm tình nhân cũng không có tư cách, nhiều lắm cũng chỉ coi như hoa dại ven đường, chỉ cần khi anh ấy đi ngang qua Hông Kông, chắc chắn dừng lại, để ý tới mình, đã là phúc lớn nhất đời mình rồi. Bây giờ có thể nghe thấy anh ấy vì bảo vệ mình mà nỗi giận lôi đình nghe anh nói tới câu “bất cứ tên cặn bã nào dám chú ý tới người của ta, chỉ có đường chết”, trong lòng thấy thỏa mãn rồi.
Trước mặt Trương Vân tên lùn xương cốt kêu răng rắc mà kêu lên đau đớn thảm thiết, không chịu được lớn tiếng khóc.
Tiếng khóc thậm chí át cả tiếng kêu rên của đối phương, truyền đi rất xa, rất xa....
Giận một nỗi không gặp trước khi lấy chồng.
Đó là bi thương cùng tiếc nuối lớn nhất trong lòng Trương Vân. Đáng tiếc, đời mình đã không còn cách nào bù đắp lại tiếc nuối này. Đời người không lặp lại được, cô thật sự hối hận, sao không đợi tới hôm nay mới gặp được Lục Minh. Nhưng đã thành ra thế này, cho dù phải trả giá bao nhiêu tiền và công sức, đều không thể thay đỗi, cô nhìn thấy tận tay Lục Minh chặt đứt xương cốt toàn thân tên lùn đó, vẫn vô cùng thịnh nộ, đau đớn áy náy trong lòng càng lớn, khóc nói với Lục Minh: “Xin lỗi, xin lỗi, em không biết anh sẽ xuất hiện. Em không đợi anh... Hu hu. Em không đợi anh, xin lỗi..."
“Xin lỗi....."
“Xin lỗi....."