Trở về Hong Kong, Lục Minh hiện vốn lo lắng tiểu quả phụ Trương Vân sẽ tới giờ tới thật rồi.
Cũng không biết cô lấy tin tức từ đâu, chắc các nàng khác không nói với cô ta, vậy thì cô có tin ở đâu vậy? Lục Minh nghĩ mãi không thông, nhưng, bề ngoài lại tỏ vẻ ngạc nhiên vui mừng : “A! Vân tỷ, tôi vừa định gọi điện cho cô”.
“Anh ấy, nếu không phải tôi chờ anh ở đây, chắc anh rời khỏi Hông Kông, cũng không gọi điện cho tôi nhỉ. Quay về lâu như vậy, anh gọi cho tôi mấy lân?” Trương Vân rất kích động, rất có ý cảm động muốn khóc, biết rõ lời Lục Minh nói là giả, nhưng nhìn nụ cười sáng lạng của hắn, lại không khỏi mềm lòng, lại nhìn Mira cứ nhìn chằm chằm mình, cô lập tức ý thức được mình là đối tượng đề phòng của rất nhiều cô gái, nhanh chóng tiêu trừ địch ý một cách thông minh nói: “Lần này tôi tới, có chuyện quan trọng, lúc trước đã gọi điện cho Niếp tiểu thư và Giai Giai tiểu thư rồi, nếu không sao tôi biết anh đang ở đây. Mira, cô đừng đa nghi, cùng đi đi”.
“Chị Mira” Cốc Linh Linh bên cạnh Trương Vân nhìn nhìn Lục Minh, cố nén xúc động nói chuyện với hắn, muốn thân thiết nhận vật kỷ niệm của Lục Minh mang từ Ma Cao về trong tay Mira.
“Huynh đệ, cậu cứ làm việc đi, chúng tôi cũng có việc” Theo cách của Lại Bàn và Giang Tự Lưu, vốn dĩ muốn đưa Lục Minh lén đi *** một chút.
Bây giờ e là không thể rồi, bọn họ thức thời đi trước rồi.
Lãnh Khốc Nam số 2 giống như chiến sĩ t-850 đi theo Lục Minh. Trương Vân vốn muốn chào hỏi hắn, nhưng thấy người này đúng là một cỗ máy giết người, quyết định gật đầu là xong. Lúc Lục Minh lên xe của Trương vân, Lãnh Khốc Nam số 2 cũng chạy xe bám phía sau, di chuyển tới quán bar Khô lâu của Trương vân. Lục Minh thấy bên ngoài quán bar còn nguyên, nhưng bên trong đêu thay đổi, biến thành một căn nhà bí mật dưới lòng đất.
Trương Vân thấy vẻ ngạc nhiên của Lục Minh, mĩm cười nói: “Không kinh doanh sòng bạc nữa. Bây giờ tôi đã làm ăn chân chính rồi. Người ta cũng muốn về con đường chính đạo mà! Lúc thay anh bán bốn loại thuốc Đế vương, Lãnh cung, Thanh quan và Phi tử, ai cũng tranh nhau nhét tiền cho tôi. Hơn nữa, số tiền tôi có, đã đủ cho tôi tiêu mười đời không hết, nên tôi cũng không để ý tới mấy thứ đó. Chỉ là các anh em đi theo kiếm ăn trước đây. Mở hai sàn nhảy rất lớn bên ngoài, còn có chút phỉ khí, hết cách, chân nhúng chàm rồi rất khó rửa sạch.... Lúc ngừng mở quán bar Khô lâu, tôi cãi nhau với mấy lão đại. Bọn họ chuyển đồ đi rồi, kéo cả khách đi, tiền cũng mang đi tám phần. Nhưng bây giờ tôi rất yên tầm, ăn ngon ngủ ngon, chính phủ đặc khu cũng bỏ qua chuyện cũ của tôi, nên tôi miễn cưỡng có thể nói là một thương nhân thành công tới bến rồi”
Nơi lớn như vậy mà lại trông không thế này?” Lục Minh có chút kỳ lạ.
“Cũng không phải vắng, có khi cho người khác mượn làm phòng khách! chỗ trong cùng, tôi để lại cho anh. Anh có gì quý có thể cất trong đó. Tôi cho thuê cũng có thể được chút lợi gì đó”
Trương Vân dẫn Lục Minh tham quan khắp nơi. Thì ra phòng khách quý trong này đúng là thay đổi rồi. Thay đổi bố cục khiến Lục Minh thầm khen ngợi. Mặc dù ở đây là dưới đất, nhưng cách bài trí lại vô cùng tuyệt vời, cảm giác lại giống như đi trong một ngôi nhà rất lớn. Ngoài không có bầu trời ra, những cái khác hoa cỏ, hồ cá, hòn non bộ, xích đu hành lang đều đầy đủ.
Đi vào đây, có cảm giác ấm áp khi trở về nhà.
Ở đây có thể làm phòng khách xa hoa hình thành vẻ tươi mới đối lập trước đây, bên ngoài phồn hoa, ở đây thoải mái, nhất động nhất tĩnh, tôn thêm hứng thú cho nhau.
Hoa lá bên trong đều là màu xanh da trời, còn vẽ mặt trời, ánh trăng, ngôi sao, còn có không ít đồ trang sức làm thủ công. Sợi tơ tằm dài trên ngôi sao lấp lánh cực lớn. Đi tới gần, ngôi trên xích đu, nhìn lên đỉnh tường, có loại cảm giác mộng ảo.
Hồ cá trong suốt làm thành hình bình phong, thật ra là gian tường nhựa thủy tinh.
Đèn sáng khắp nơi, ánh lên đá san hô giữa phòng, rực rỡ nhiều màu, đủ các loại cá cảnh nhiệt đới bơi lội tung tăng, vô cùng sinh động.
Lục Minh lại vào trong phòng, thấy phòng khách liền với phòng bên, bên cạnh còn có phòng sách, phòng ăn, phòng tạp vụ, thậm chí có phòng dạy trẻ bày một cái giường của em bé. Điều này khiến Lục Minh toát mồ hôi, lại vào phòng chủ, thấy trống không, không có giường.
Phòng chủ trống trơn thể hiện cuộc sống của chủ phòng trống vắng, có lẽ là phản ánh nơi đây không có chủ.
Lục Minh thấy Trương Vân chớp mi có chút u oán, cố ý điều hòa lại không khí: “Rất lớn, nhưng tiên thuê có rẻ nữa cũng vô dụng, tôi không có gì bày trong này cả”.
“Anh không có?Anh không biết có bao nhiêu đồ chất đống ở chỗ tôi?” Trương Vân cười hì hì: “Đồ lấy ra từ đại ốc, chính phủ Hông Kông đều không nhận, mang hết tới chỗ tôi rồi, nếu không phải tôi từ chối, chắc là thùng rượu trống họ cũng chuyên tới”.
“Trong đại ốc lục soát ra cái gì?” Lục Minh nghe thấy lạ, hầm trống trơn mới đúng, nhiều lắm cũng có chút đồ rỉ sắt không dùng được.
Về phần kho báu trong động bí mật kia, ngoài Lục Minh, ôn Hinh phu nhân và Ngả Vi Nhi ra, chỉ có Niếp Thanh Lam, cảnh Hàn, Trầm Khinh Vũ mới biết, chắc chính phủ Hông Kông không thể tìm được động bí mật đó chứ?
Cốc Linh Linh không nhịn được lên tiếng: “Có rất nhiêu, vì sau khi trải qua chuyện Thạch Trung Kiếm dẫn đội tập sát, chính quyền đặc khu cuối cũng lại phái người tìm hồi lâu trong phòng lớn đó, cuối cùng phát hiện rất nhiều gian phòng, bên trong cất giấu không ít đồ cổ thất lạc từ xua, còn một số sách vở và hàng mỹ nghệ cận đại, chính quyền đặc khu điều tra chuyện này, không tiện giao những vật này ra ngoài giới, cuối cùng quyết định tặng hết thảy những đồ này cho anh... bây giờ, đều bày trong phòng trưng bày.”
Cô thấy phản ứng kinh ngạc của Lục Minh, nhớ tới hôm đó hắn ở đó trêu cợt mình, cũng với vẻ mặt này, không khỏi mặt đỏ ửng lên.
Lý Minh nghe xong toát mồ hôi hột, tặng mình làm gì, đồ cổ quốc bảo không nên trả lại.
Nhưng ngẫm nghĩ, bây giờ trộm đạo viện bảo tàng nghiêm trọng, lấy giả thay thật, rất nhiều đồ thật đều để những người trông giữ quốc bảo mang ra nước ngoài, bây giờ nhận lại lượng lớn, há chẳng phải bằng với đưa dê vào miệng cọp sao?
Lần trước mình tặng quốc bảo cho Lão Trương, họ đều chỉ lấy tượng binh mã đầu người tướng quân là thôi, chắc cũng nghĩ tới chuyện này.
“Cò đồ gì hay không?” Lục Minh không quá hứng thú với đồ cổ, chỉ là trong lòng tò mò, vẫn lên tiếng hỏi.
“Nếu có quốc bảo vô cùng tốt, chính quyền đặc khu cũng đưa tới nhà nước rồi” Trương Vân cười trộm nói: “Có đồ tốt, nhưng chẳng là gì với đại tài chủ như anh cả, cho dù Tử Thần Trung Quốc, hay công Phu tiểu thần tượng trong lòng người Hồng Kông đều phải nhật lý vạn kỵ, không biết là có thể bớt chút thời gian tới xem không?”
“Không phải nói có chuyện vô cùng quan trọng sao?” Mira có chút bất mãn, vốn dĩ về tới khách sạn, Lục Minh đồng ý trọng tổ kinh mạch cho cô, bây giờ lại ở lại đây.
“Đúng là có” Trương Vân khẽ nói: “Tôi quen biết một người bạn làm thuyền, anh ấy nói bạn anh ta lúc vớt thuyền đắm của hải tặc, phát hiện rất nhiêu đồ cổ quái hiếm thấy. Tôi bỏ ra năm trăm vạn mua một viên đá màu đen, dùng dụng cụ đặc biệt mài qua, nó chắc chắn có tác dụng loạn từ, kim chỉ nam tới gần nó liền quay điên cuồng, hơn nữa có tính phóng xạ nào đó, bạn tôi nói hải vực gần khu thuyền đắm, cá tôm biến dị rất kinh khủng, tính công kích cũng quá mạnh, có hai thủy thủ bị cắn thương không chữa được, nếu không xảy ra án mạng, vậy thì thuyền hải tặc chìm đã được vớt lên lâu rồi”.
“Hòn đá kia đâu?” Lục Minh có hứng thú nhất là với những đồ đặc biệt như thế.
“Tôi dùng một rương chì đựng lại, vì tính phóng vạ của vật này, tôi sợ sẽ gây ra ảnh hướng tới cơ thể” Trương Vân dẫn Lục Minh tới phòng chếch bên, mở cửa ngầm ra, bên trọng đặt đủ các lại đá thạch anh và hòn đá cỗ quái quý hiếm, chắc cô thu thập những hòn đá rực rỡ muôn màu này, chẳng những hao tâm tổn trí, mà mất cũng không ít tiền.
Góc tường có một rương chì, Cốc Linh Linh lấy chìa khóa mở ra.
Trương Vân kéo Lục Minh hỏi: “Nếu có nguy hiểm, thì chúng ta ném hòn đá đi là được rồi”.
Lục Minh cười, khẽ an ủi: “Cho dù là phế liệu, cũng không thể nhìn một cái là trúng phóng xạ được, hơn nữa tôi cảm ứng qua rồi, tính phóng xạ của nó mặc dù có chút cỗ quái, nhưng không có tác hại lớn lắm với cơ thể con người, chỉ là từ trường của nó có chút cỗ quái”.
“Không sao là tốt, không sao là tốt” Trương Vân sợ nhất là mình đưa cho hắn một hòn đá có hại, tới lúc đó không chỉ các cô gái trách cứ, mình cũng áy náy.
“Mọi người đứng xa ra một chút...” Trong lòng Lục Minh có chút lo lắng.
Hắn giơ tay cầm hòn đá màu đen trong trong rương chì ra, đưa vào tiên thiên chân khí, đột nhiên, cả hòn đá lóe sáng, từ đen chuyển sang đỏ, lại từ đỏ sang tím, vô cùng kỳ lạ.
Mặt ngoài hòn đá, có màu xanh sâu kín hiện lên, hình như là văn tự, lại như là hình họa ký hiệu, dù sao cũng vô cùng kỳ lạ. Trương vân, Mira và Cốc Linh Linh nhìn thấy, mắt Lục Minh từ đen biến thành vàng óng lóe sáng, lại chuyển thành vàng sậm, hai tay dân chuyển thành màu kim, có hoa văn rồng lóe sáng.
Cả phòng đột nhiên có chấn động đặc biệt. Trương vân và mấy người đều không nhìn thấy, chỉ có thể cảm thấy khác nhau.
Tất cả các hòn đá thạch anh, đều tỏa ra ánh sáng chói mắt, giống như bị tỏa năng lượng.
Từng ánh sáng màu sắc rực rỡ hiện lên trên hòn đá: đan vào thành ánh sáng ảo mộng.
Lục Minh thầm hô lên một tiếng, ba cô gái không nghe thấy tiếng, nhưng có thể cảm thấy đỉnh đầu đau nhói, như bị cái gì đó chui xuyên qua, lại rót vào nhiệt lượng. Hòn đá đó ánh sáng tỏa ra, nhưng hai tay Lục Minh càng thêm vàng, trong ánh sáng chói mắt, Mira có nhãn lục tốt nhất có thể nhìn thấy hòn đá có ánh sáng màu tím không ngừng bị Lục Minh hấp thu vào hai tay.
Hai tay hắn, lại thêm tím xanh, càng vàng sậm, càng có chất cảm.
Sóng xung kích không nhìn thấy tản ra trên người Lục Minh, mắt ba cô đều không nhìn thấy, nhưng có thể nhìn thấy tất cả hòn đá thạch anh bên cạnh Lục Minh đều hóa thành bột, ngay cả quần áo hắn, cũng biến mất hoàn toàn.
Không tới nửa giây, sóng xung kích đó khuếch tán, ba cô kinh ngạc phát hiện quần áo, đồ trang sức, kính mắt... của mình đều biến mất.
Vách tường cũng biến mất, cả không gian, chỉ còn lại Lục Minh hai tay câm lấy hòn đá và ba cô gái sợ tới mức ngơ ngác đứng im. Ba cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra, rốt cuộc có chuyện gì? Vách tường và quần áo sao lại không thấy đâu? Các cô nhìn Lục Minh khỏa thân, lại nhìn mình không mảnh vải che thân, trong lòng đều vô cùng ngượng ngùng, xấu hổ, nhưng lại không thể nhúc nhích, như tiên thuật trong truyền thuyết hoặc điểm huyệt cho người đứng yên trong tiểu thuyết võ hiệp.
Lục Minh ngửa mặt lên hét, làm cả không gian run rẩy.
Ba cô nhìn thấy, một dải ánh sáng màu vàng như rồng chui ra từ đỉnh đầu hắn, quấn quanh người, chui vào bụng, đan điền.
Lại chui ra từ hai chân, quấn quanh lưng, tiến vào gáy rồi biến mất....
Rồng, trên thế gian này có rồng thật sao?
Đây là lỗi giác của mắt, hay là tồn tại thật?
Khi ba cô gái có thể động đậy, vội vàng che ngực và tiểu hoa viên bên dưới, ai nấy đều vô cùng xấu hổ, nhưng lại không nỡ rời khỏi, cuối cùng trao đổi ánh mắt, do Trương Vân cất lời hỏi Lục Minh toàn thân ánh sáng giảm dần, hai tay trở lại bình thường, mắt cũng biến thành màu đen, nói: “Này, chuyện gì thế? Hòn đá này có gì cổ quái?"