Sòng Bạc

CHƯƠNG 9

... Jimmy Rosen chờ tôi ở khách sạn Pierre. Anh ta đã được Lupino nói cho biết về câu trả lời không của Lý và Lưu.

— Franz, anh sẽ không tìm được một người hùn hạp từ nay đến thứ năm đâu.

— Anh hãy gọi cho ngân hàng Philadelphie vào ngay sáng thứ hai đi. Nếu cần, anh hãy cùng với Vandenbenrg xuống đấy và yêu cầu họ hoãn cho tôi thêm vài ngày nữa.

— Họ không nghe đâu, và anh cũng biết đấy. Họ đã không mặn mà lắm về cái việc bỏ tiền ra để sa vào một sòng bạc rồi.

— Dù sao các anh cũng cứ thử xem sao.

Sự thật là tôi đã quyết định phải làm tất cả những gì có thể làm được. Tôi sẽ đi gặp Hassan Fazzali mặc dù có tất cả những lý do đúng đắn là tôi không nên làm như thế. Tôi chẳng thích thú gì việc này.

— Thế còn nó?

Jimmy hất cằm chỉ về phía con bé Tyrol lúc đó đang lao vào một cuộc đối thoại sôi nổi với một trong những người phục vụ của khách sạn biết tiếng Đức. Một con bé có thể chất bình thường thì đã phải nằm bẹp từ lâu rồi, sau một ngày di chuyển như vậy. Nó thì không. Rõ ràng là nó đang sung sức.

Jimmy hỏi:

— Marc đã gọi về chưa? Vẫn chưa.

Và tôi không thể mang Heidi theo được, nhất là nếu tôi phải đi gặp hoàng thân Aziz ở Riad. Còn như để nó ở lại một mình, dù là ở với bà Nữ Thần Chiến Tranh này ở khách sạn Pierre đi nữa thì cuộc chạy trốn của nó sáng nay cũng đủ làm tôi phải thay đổi ý kiến.

— Franz, tôi có thể săn sóc nó trong khi anh vắng mặt để chờ đợi Marc hay anh tìm ra những lý do sự có mặt của nó ở đây. Nó sẽ đến sống với chúng tôi...

Jimmy Rosen có năm đứa con và ở New Rochelle, một ngoại ô lớn của New York, giàu có quá mức. Tôi có đến nhiều lần, lại có cả đến nghỉ cuối tuần cùng Với Sarah và Marc Andréa mấy tháng trước đây. Tôi chắc chắn là Heidi về đấy sẽ tốt, hai trong số ba con gái của Jimmy cũng sấp xỉ bằng tuổi của nó. Đấy là điều mà tôi phải giải thích cho nó trong những phút sau đó. Không dễ dàng lắm. Bỗng nhiên, nó òa lên khóc nức nở ngay ở buồng sảnh.

— Cháu không muốn rời bác, bác Cimballi.

Và lúc đó, tôi cũng mới đo lường được tôi đã gắn bó với con bé này đến mức nào. Một con bé mà tôi không biết một tý gì hay gần như thế về nó, và có thể mang lại cho tôi những chuyện rắc rối lôi thôi nhất. Cuối cùng, Jimmy cũng mang nó đi được. Tôi ở lại một mình buồn bã. Cái triển vọng đi đến gặp Hassan Fezzali để yêu cầu 50 triệu dolars - Nhưng ông ta đã đứng ngoài mọi việc kinh doanh trong một năm rưỡi nay rồi, và tôi phải đối đầu với Aziz kia - Cái triển vọng ấy không làm tôi có gì là thích thú. Tôi quyết định ngay sáng mai, chủ nhật, sẽ đi Luân Đôn. Tôi đi nằm, và vừa chợp ngủ đi được vào lúc một giờ sáng thì...

Marc ở đầu giây:

— Franz, chính cậu phải để tai nghe mình nói mới phải, ở đây bây giờ là bảy giờ sáng, và mình đã mất cả tối hôm qua, cả đêm hôm qua, để chạy từ một làng này sang làng khác, từ một ngôi nhà gỗ này sang ngôi nhà gỗ khác. Thế thì cái người lẽ ra phải rất bực mình, là mình chứ không phải là cậu.

Có, anh ta đã tìm thấy Anna Moser. Thậm chí cô ta đang ở trước mặt anh ta nữa, trong khi anh đang nói chuyện với tôi. Không, anh ta không thể để tôi nói chuyện với cô ta được. Không, cô ấy không câm. Nhưng cô ta không muốn nói chuyện với tôi, có thế thôi. Tôi muốn nghẹn lên đến cổ:

— Thế nghĩa là thế nào?

— Thế có nghĩa là cậu muốn có một sự giải thích, thì cậu cũng phải làm một chuyến mạo hiểm sang cái vùng Tyrol này như mình vậy. Cô ta chỉ muốn nói chuyện với một mình cậu, chứ không nói với ai khác. Mà nói ở nhà cô ta kia.

— Marc, anh đã nhậu xỉn rồi hay sao thế? Nhưng trước hết, bây giờ anh đang ở đâu thế?

— Gasthof Post ở Kocsen, vùng Tyrol thuộc Áo, và cậu không có chọn lựa nào khác đâu, theo lời của cái cô Anna xinh đẹp này: Hoặc là cậu đến tận đây mà tìm lấy lời giải thích của cậu, hay là cả hai chúng ta đều sẽ phải chết vì bệnh điên khùng. Tùy cậu đồng ý hay không đấy, Franz.

— Mẹ kiếp, nhưng chính cô ta đã phái em cô ta đến với tôi kia mà?

— Đúng.

— Nhưng tại sao?

— Cô ta cương quyết từ chối trả lời. Trừ ra nếu...

Nếu tôi đi sang vùng Tyrol để nghe. Ít nhất bây giờ đối với tôi có một điều đã rất rõ ràng: Nếu Heidi bản thân nó đã là một thí dụ về một kẻ quấy rầy khá xuất sắc rồi (đáng yêu nhưng quấy rầy), thì chị nó phá tất cả mọi kỷ lục.

— Cô ta có phải đúng là người đỡ đầu hợp pháp của Heidi không?

— Đúng.

Hãy cứ được việc ấy đã: Tôi sẽ không bị bắt bỏ tù vì tôi bắt cóc và bắt giữ gái vị thành niên.

— Thế đấy là tất cả những gì anh thu thập được hả Marc.

Marc bắt đầu kể lại một cách cay chua về cuộc Tyrol du ký của anh ta. Tôi cắt ngang:

— Marc, trong trường hợp tốt nhất, tôi cũng chỉ có thể đến cái vùng mắc dịch ấy vào thứ ba sau thôi. Và hơn nữa: Với điều kiện là cuộc đàm thoại của tôi với Hassan ở Jersey đủ để tìm được cho tôi một người hùn vốn. Bởi vì nếu tôi phải chạy mãi xuống tận xứ Ả Rập Saudi thì... Tôi cúp máy...

... Và tôi lại phải cầm máy lên: Lý hay Lưu ở đầu dây.

— Franz, bọn mình đã hối hận. Đúng là chúng tôi đã có hứa với anh, là sẽ cùng đi với anh vào công việc kinh doanh đầu tiên nào mà anh cho gọi chúng tôi. Chúng tôi thấy rõ là đã làm cho anh bị khó khăn. Thế là chúng tôi đã suy nghĩ, đã điện đi khắp nơi, và có lẽ đã tìm được cho anh một giải pháp. Người hùn hạp lý tưởng, người mà anh mơ ước: Sẵn sàng đầu tư gần như bất cứ số tiền nào, không hề có dính một đồng xèng nào với Mafia, đáng yêu, lương thiện, mắt đẹp, hơi thở tươi mát...

Nếu ở ai khác, thì tôi đã tin rằng đây là mấy thằng khùng. Nhưng đây là cách ăn nói thường xuyên của mấy người bạn Tầu của tôi, mà đã nhiều lần chứng tỏ rằng về mặt tài chính, mặc dầu bề ngoài có vẻ gàn dở hài hước nhưng thực chất bên trong nghiêm chỉnh hơn một người Thụy Sĩ nói tiếng Đức. Vả lại lần này họ cũng không đùa nghịch quá:

— Nói thế rồi, Franz, đây không phải là một người hùn hạp dễ chịu đâu. Đó là nếu cậu đi được đến chỗ thuyết phục nỗi người đó. Cậu có biết cái cú “mắc áo” không?

Tôi biết. Hiểu theo cái nghĩa ấy, thì một cái “mắc áo" nghĩa là một con dao lớn rất nhọn mà người ta cắm vào lưng anh một cách bất ngờ nếu anh không giữ đúng những cam kết. Tôi hỏi thêm:

— Thế liệu tôi có thể thuyết phục được cái người đó của các anh, trong ít thời gian thế không?

— Nếu do chúng tôi giới thiệu, thì anh có hy vọng đấy. Nhưng phải lẹ lên mới được.

Tôi không để mất thời gian. Tôi gọi điện xóa bỏ đăng ký vé đi Luân Đôn và Jersey. Và ngay sáng hôm sau, chủ nhật 21 tháng 9, tôi bay đi Macao.