Sòng Bạc

CHƯƠNG 10

Một gói hàng. Từ nay trở đi tôi biết cảm giác làm một gói hàng (xa sỉ phẩm) là như thế nào. Tôi cũng chẳng cần phải nói một lời nào ngoài câu trả lời “phải” khi người ta hỏi tôi có phải đúng là ông Franz Cimballi de Saint Tropezt[8] không. Từ đó trở đi, người ta im lặng săn sóc tôi. Chiếc Rolls đã đến đón tôi ở ngay dưới chân cầu thang dành riêng cho một mình tôi. Người ta đưa tôi lên xe, gần như bế tôi vào ghế sau. Người ta cho xe chạy khoảng hai trăm thước. Đến cửa một chiếc máy bay lên thẳng, mà nếu không nhầm, là một chiếc Kawasaki, made in Nhật Bản. Bây giờ tôi đang ở trong máy bay: “Ông dùng champagne ạ, ông De Saint Tropez?” Tôi chưa kịp trả lời, người ta đã đặt vào tay tôi một cái ly cao cổ bằng pha lê chính hiệu. “Ngài hầu tước, ngài dùng một chút trứng cá ạ?”. Người ta ngồi bên phải và bên trái tôi. Người ta kiểm tra lại cho chắc chắn xem tôi đã thoải mái chưa. Người ta xoa bóp, chấm mồ hôi, người ta nâng niu nuông chiều tôi bằng đủ mọi cách.

Và tôi, cảm thấy khá bằng lòng là người ta ngồi sát vào tôi đến thế, bởi vì “Người Ta” đây là bốn cô Tầu đẹp cực kỳ, đẹp đến mức tôi tưởng không thể nào lại có người đẹp đến thế được.

Chúng tôi bay qua sông Ngọc.

Tôi đã có đến Macao một lần, cách nay năm năm. Tất cả tôi chỉ ở đó một ngày, nên chẳng còn nhớ gì được nữa. Hồi đó, Sarah đi cùng với tôi, đã ghét cái thành phố này ngay từ khi cô mới nhìn thấy nó và chúng tôi cùng đồng ý với nhau là không đặt chân đến đó nữa, trong suốt thời gian chúng tôi ở Hong Kong.

Chiếc trực thăng của tôi hạ cánh xuống thẳng bán đảo, đến nỗi trong vài giây đồng hồ, tôi tưởng là người phi công đã phát điên và đang có tham vọng muốn cắm máy bay vào một chiếc thu lôi. Nhưng đến phút cuối cùng, thấy hiện ra một khoảng đất bằng phẳng bên cạnh sòng bạc Jai Alai. Người ta đưa tôi xuống với cả nghìn sự thận trọng đối với tấm thân quý tộc của tôi. Một chiếc Roll khác, xe lăn bánh. Tôi nhận ra một số công trình kiến trúc trong đó có cái khách sạn khổng lồ, kỳ quái Lisboa, và nhà thờ Saint Paul chỉ còn lại cái mặt tiền với phong cảnh hoa mỹ kỳ cục in bóng sừng sững trên nền trời cao mầu xanh gắt, trên đỉnh một cầu thang bằng đá hoa cương. Xe vẫn chạy. Tôi hoàn toàn không hiểu người ta đưa tôi đi đâu, và mỗi lần tôi mở mồm ra để hỏi thì người ta lại hôn chùn chụt lên môi tôi để làm cho tôi im đi.

Việc tiếp theo cũng diễn ra như thế: Bí mật và hơi đáng lo ngại nhưng không thấy có gì là khó chịu. Chiếc Rolls đỗ ở sân trong của một tư thất. Trong một cảnh vườn cực kỳ mỹ lệ, còn thấy vết tích những bức tường cũ của thị trấn - là tôi nghĩ như thế. Người ta đưa tôi vào, gần như bế ẵm tôi, để tránh cho tôi mọi cử động.

Rồi “Nàng" đi vào.

Nàng khoảng từ hai nhăm đến ba nhăm tuổi, và nếu chỉ riêng những thiếu nữ đến đón tôi ở sân bay Kaitak - Hong Kong đã đáng để làm một cuộc du lịch như thế này rồi, thì còn nói gì được về cái người phụ nữ này nữa.

— Ngài tắm xong đã thấy hết mệt rồi chứ ạ, thưa Ngài Cimballi de Saint Tropez.

— Tên tôi là Cimballi. Chỉ đơn giản là Cimballi thôi, chứ không có gì khác. Và tôi không phải là một hầu tước.

Tôi chắc tôi được cái danh hiệu quý phái này là do một sự bỡn cợt của Lý và Lưu đây.

— Tôi đến đây là vì có một cái hẹn về công việc với một ông Đeng.

— Là tôi đây - Cô ta trả lời.

— Bà không thể là ông Đeng được.

Rõ ràng là như thế. Chỉ cần nhìn chiếc áo dài bằng lụa đen mặc rất sát người kia đến nỗi tưởng như đã được vẽ lên người cô ta.

— Nhưng chính tôi là Đeng đây - Cô ta lại nói - Và chính tôi là người mà ông sẽ phải thuyết phục đây. Xin mời ông qua lối này, thưa ông Cimballi.

Cô ta đi trước dẫn tôi qua một loạt buồng, đến một phòng làm việc. Trên mặt bàn ở đây có để hai gói giấy bạc.

— Khi nào thì ông cần đến cái số năm mươi triệu dolars ấy, ông Cimballi?

— Ngày thứ năm 25, vào mười giờ rưỡi sáng, giờ địa phương ở Philadelphie. Liệu bà có thể cho tôi một câu trả lời nhanh chóng được không?

Cô ta cười.

— Các ông Lý và Lưu đã khen ông rất nhiều với tôi.

— Tôi cũng khen các ông ấy như thế.

— Ông sẽ có câu trả lời vào tối nay. - Cô ta chỉ cho tôi đống tiền để trên bàn. - Vì vậy chúng ta sẽ không nên để mất thời gian. Chắc ông hiểu rằng, muốn quyết định được trong một thời hạn ngắn ngủi như thế, tôi cần phải có một vài thử nghiệm. Thử nghiệm thứ nhất ngay bây giờ. Đây là một triệu dolars Hong Kong[9]. Bây giờ là hai giờ trưa, tôi cho ông đến hai mươi giờ... -Một nụ cười rộng - Để đánh thua hết trong sòng bạc của tôi.

Mỗi ngày có từ mười đến hai ngàn con bạc từ Hong Kong đi những chiếc tầu nhẹ lướt sóng đổ bộ xuống đây. Thêm vào đó là những dân bản xứ của Macao - Centre và từ những đảo Taipa và Coloan đến. Thế cho nên vào giây khắc tôi bước vào cái phòng rộng - hai tầng lầu của sòng bạc - thì tôi không phải là người duy nhất. Thực ra tôi lập tức bị cuốn hút, xô đẩy, chìm vào một đám đông sôi sục nóng nảy, mà từ người cu ly khố rách áo ôm đến nhà kinh doanh đại phú, tất cả các loại, nam nữ đều trộn lẫn vào nhau. Tất cả mọi việc đều diễn ra rất nhanh, với sự hữu hiệu lạnh lùng nhưng lúc nào cũng tươi cười mà người ta bao quanh tôi, từ khi tôi đến Hong Kong và Macao. Những thiếu nữ đi hộ vệ tôi đưa tôi đến cửa sòng bạc để tôi ở đấy, với một cử chỉ cuối cùng mời tôi đi vào đánh bạc.

Đánh bạc với nghĩa đen của chữ này.

Và với nhiệm vụ là phải thua trên những bàn bạc này một số tiền tương đương với hai trăm ba mươi ngàn dolars. Rõ ràng đây là một cuộc thử nghiệm mà người ta áp đặt cho tôi, và cũng không tốn kém gì vì cái người đẹp Đeng gì gì ấy, đã đưa tôi vào đánh bạc ngay trong cái sòng của chính bà ta, và tay này vung tiền ra, thì tay kia sẽ thu hồi lại. Nhưng bài toán không phải là ở chỗ đó, mà là tìm hiểu xem thực sự người ta chờ đợi gì ở tôi, và cố gắng dựng lại sự lập luận của những người hùn hạp Tầu tương lai của tôi để xem họ nghĩ gì không phải là dễ. Ngoài cái việc là nhảy cao được ba thước năm mươi, tôi không biết một cái gì lại hắc búa hơn là đoán ý nghĩ của một người Tầu khi họ định mánh mung một chuyện gì.

Thực ra, tôi đã nhanh chóng lựa chọn: Tôi sẽ là tôi, Cimballi. Và nếu để biết cá nhân cái tên Cimballi này thì tôi xin nói rằng tôi là một người rất ghét việc phải thua một cái gì. Cho nên ở đây tôi sẽ cố gắng được bạc, để rồi xem ra sao.

Tôi trèo lên lầu. Đám con bạc ở trên này đông cũng không kém gì bên dưới, thậm chí có cả những tay chơi, ngả người một cách nguy hiểm trên những bao lơn, để ném tiền xuống bàn bạc cách xa bốn thước ở bên dưới và không làm cho ai phải ngạc nhiên cả. Tiếng ồn ào thật đinh tai nhức óc, một bản hòa tấu ríu rít mà cả những người cầm cái cũng tham gia vào, gọi hối con bạc, hét lên những câu pha trò từ bàn này qua bàn khác, người này đang nhồm nhoàm nhai kẹo cao su trong khi một đồng ngiệp khác của anh ta dùng cây cào đập một cách hách dịch vào một tay chơi chậm đặt tiền quá, theo anh ta. Và không cần phải nói đến chuyện pourboire “cho nhân viên”: Người được bạc tự động bị trừ tiền ngay, bị móc túi ngay, mà không ai dám kêu ca gì cả. Giữa cái hỗn loạn Viễn Đông này, với cái không khí êm dịu của Vegas, và của các sòng bạc ở Âu Châu, có sự cách biệt giữa một buổi hòa nhạc rock với một buổi lễ misa âm u ở Nhà Thờ Vezelay.

Từ trên cao, tôi đã quan sát hết một tua các loại cờ bạc: Tất cả khoảng hơn mười loại, không kể những máy xu mà ở đây người ta gọi là những “con hổ đói”. Những cái máy này không làm tôi chú ý, vì tiền đánh bạc thu được không mấy cao. Tôi là Cimballi, tôi đến đây để đi kiếm năm mươi triệu dolars, chứ không phải đến để kiếm đủ tiền mua một cái bánh rán.

Cũng trong ý nghĩ đó, tôi quyết định bỏ qua không ngó ngàng tới bàn chơi Fan Tan. Người ta dốc một cái bát đựng đầy những khuy trai xuống một cái thảm, rồi đếm bốn cái một với bốn khả năng sau này: Sẽ còn dư lại một, hai, ba hay bốn khuy, thế là có bốn cửa để đặt tiền. Phải là người Tầu thì mới có thể thích cái trò chơi này được, và tiền đặt cửa bắt đầu không quá đến một dolars Hong Kong.

Tôi cũng bỏ qua trò Sikpo (đặt tiền về những con súc sắc ném từ một cái ống xuống) và trò Keno. Trò này cũng có ở Vegas, và là một thứ xổ số lôtô, cứ hai giờ xổ một lần, với những con số vẽ trên những trái bóng bàn,

Trò Paiko làm tôi lưu ý hơn. Chơi bằng những con bài donmino, nhưng trên có những chữ Tầu. Nhưng chỉ vài phút quan sát thôi, mặc dầu đã được một cô chiêu đãi viên giải thích cặn kẽ cũng đủ thuyết phục tôi rằng: Tôi không bao giờ có thể hiểu nổi được cái trò chơi này, dù tôi có để vào đó cả mười năm của cuộc đời tôi. Vả lại với cái bộ mặt Châu Âu của tôi đứng đó, người ta đã bắt đầu nhìn tôi bằng những khóe mắt sắc như dao. Bỏ rơi cái trò này thôi.

Và đi sang những trò nào nghiêm chỉnh hơn. Liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: Tôi chỉ còn có năm tiếng đồng hồ và mười lăm phút nữa thôi. Tôi phải chọn lựa giữa trò Baccara (ở đây không đánh trong những phòng kín), trò Craps, trò Blackjack (còn được gọi ở đây là Pontoon), rồi Roulette, quả cầu và trò xe lửa. Roulette và quả cầu là những trò chơi quá thụ động. Tôi chọn trò Blackjack.

Những điều tôi biết về trò chơi này không làm tôi phải rối trí: Chỉ có việc làm sao cho tổng số những quân bài người ta chia cho anh lên đến con số hai mươi mốt. Trong vòng hai mươi lăm phút, mỗi lần đặt tiền cao nhất là năm trăm dolars Hong Kong, tôi thua một số tiền không đáng kể là mười bốn ngàn đô. Tôi đổi sang bàn khác. Cũng không hên gì hơn: Số tiền thua lên đến gần hai mươi bảy ngàn. Nhưng tôi đã bắt đầu hiểu được một vài quy luật đơn giản, mà một anh lính mới tò te như tôi trước đây hoàn toàn không biết. Đại loại là nghệ thuật phải biết “trụ lại” trên những cây bài mà người cầm cái chia cho. Lại chuyển sang một bàn khác để thử nghiệm những kiến thức mới toanh của tôi: Tiền thua trở về dưới hai mươi ba ngàn. Khá hơn rồi, tôi quyết định chơi mười lăm ván nữa. Tiền thua lùi về còn không đến mười bẩy nghìn. Một cái hất hàm của người cầm cái báo động cho tôi biết: Có vẻ tôi đã trở thành nguy hiểm, vì tôi đã bắt đầu được nhiều quá. Chúng tôi đang ở Macao đây, và tôi biết chuyện gì sẽ xẩy ra cho những kẻ nào cứ ngoan cố hốt tiền của sòng bạc: Đến một lúc nào đó, người ta sẽ tùy tiện kéo tay anh ra một cách đơn giản thôi, dù điều đó có làm anh vui lòng hay không. Và tốt hơn hết là anh không nên cự nự lại.

... Trừ phi là, từ trên những thượng tầng thần thánh của ban quản trị, có người quyết định khác đi… Và dường như chuyện đó đã xảy ra cho tôi. Bởi vì một cô chiêu đãi viên, mặc quần áo màu hồng từ đầu xuống đến chân đã hiện ra. Cô ta tiểu chú vài lời vào tai người cầm cái. Anh này tức khắc dịu ngay đi, cười với tôi, và làm hiệu cho tôi tiếp tục đánh. Với kết quả là bốn mươi phút sau, chẳng những tôi đã thu hồi lại được số tiền đặt trước, mà tôi còn lãi thêm được khoảng mười lăm ngàn dolars.

Một tờ giấy nhỏ đến tôi bằng một bàn tay vô danh, tôi vừa quay lại, thì người đưa thư đã tan biến vào trong đám đông đang bao quanh cái bàn tôi đang ngồi. Tôi mở tờ giấy ra: You Must Lose[10] (ông phải thua đi). Đến lượt tôi viết: I am not a loser[11] (Tôi không phải là người chịu thua). Không cần quay lại, tôi cứ cầm mảnh giấy đã gấp đôi giơ đại ra đằng sau. Một bàn tay vô danh đã cầm lấy ngay. Một giờ đồng hồ sau, tôi đã ở mức được bẩy mươi lăm ngàn dolars. Tôi không bao giờ biết được là tôi có nhiều may mắn hay có ai đó đã giúp cho sự may mắn này.

... Bảy mươi lăm ngàn đô mà tôi thua mất một phần lớn ở trò Baccara.

... Và lại được lại một phần quan trọng ở trò Craps...

... Rồi lại thua ngay ở trò Xe Hỏa, sau hơn một giờ chơi.

Nhưng không có lúc nào tôi cảm thấy cơn sốt say mê mà người ta nói cờ bạc thường tạo ra. Có lẽ về mặt tâm lý tôi không thể có cơn sốt này được. Hay là vì chơi bằng một số tiền không phải của tôi. Tôi xem đồng hồ đều đều, và cũng rất ngạc nhiên thấy thì giờ sao đi nhanh quá thế. Còn năm mươi phút nữa đến tám giờ tối, thì tôi trở lại mối tình lúc đầu của tôi, nghĩa là trò Blackjack. Và ở đó, hoặc do sự may mắn hỗn xược của tôi, hoặc do một vài động tác khéo léo nào đó của những người trong sòng bạc, mà tôi được tất cả mọi ván bài. Đến tám giờ kém ba phút, tôi có ngoài một triệu lúc bắt đầu, thêm một trăm chín mươi lăm ngàn dolars nữa. Tôi liếc mắt nhìn thấy những người bảo vệ đã trở lại tìm tôi. Tôi phát ra một câu như sấm vang bằng tiếng Pháp: “Cho nhân viên”, rồi để lại toàn bộ số tiền tôi được bạc trước mặt người cầm cái vô cùng sửng sốt.

Rồi những cô bảo vệ kéo tôi đi một cách nhẹ nhàng nhưng cương quyết.

— Tôi đã yêu cầu ông phải đánh thua số tiền này.

— Tôi không thể thua được. Điều ấy quá sức tôi.

Bà ta yên lặng và bình thản nghiên cứu tôi một lát.

Hai hay ba cô gái đang lăng xăng dọn một bàn ăn tối cho hai người. Cái bàn được kê thế nào để khi ngồi vào thì mụ Đeng và tôi đều quay mặt ra một cửa sổ rộng có kính che. Sau tấm kính là biển Trung Hoa, lác đác có vài chiếc thuyền buồm lẫn với một chiếc tàu chở hàng mà cờ hiệu xa lạ với tôi, nhưng chắc phải từ Quảng Đông tới. Đêm ập xuống, và nói cho ngay, chính bản thân tôi cũng đã muốn ngã gục. Trong ba mươi tiếng đồng hồ vừa qua, tôi chưa được ngủ một phút nào, người tôi đau dần sau cuộc chạy lông nhông ở New York theo gót con bé Tyrol tý hon của tôi.

— Ông có đói không, ông Cimballi?

— Cực kỳ. Tôi phải gọi tên bà là gì? Bà Đeng nhé?

— Miranda.

Tôi kinh ngạc.

— Miranda?

— Xin mời ông ngồi xuống.

Chính tiếng động đã làm tôi phải chú ý: Một tấm màn sắt đang trượt theo rãnh trước tấm kính cửa sổ, biển Trung Hoa bị xóa đi. Đèn trong buồng tắt từng cái một. Trước mặt tôi bây giờ là một màn ảnh chiếu bóng.

— Xin mời ông vừa xem vừa ăn, ông Cimballi.

Hình ảnh đầu tiên đã mang một bức thông điệp. Cuốn phim cỡ siêu tám, đen trắng, có lúc hơi rung, với một sự định hình khủng khiếp, sự thản nhiên câm lặng của những tài liệu lưu trữ, của sự sống bị đánh cắp chứ không phải tái tạo lại. Một cái mặt người hiện ra trong một cận cảnh rất lớn. Đó là một người Tàu. Mồm mở rộng ngoác, người ấy đang thét lên sự sợ hãi hay sự đau đớn trong một im lặng dày đặc. Tôi đã sắp đưa lên mồm tôi một lát thịt vịt quay, tôi phải ngừng lại.

— Ông hãy nhìn xem, ông Cimballi. Tên của người này không quan trọng. Cứ tạm cho đây là một người đã đánh bạc rất nhiều ở Macao, trong một sòng bạc nào đó không rõ. Và đã thua bạc, quá cái số tiền mà người ấy có thể có.

Hình ảnh không di động. Máy quay phim đứng nguyên. Nhưng người đàn ông đó thì động đậy: Người đó lắc đầu, khóc, hai mắt mở to như lồi ra.

— Anh ta đã thua quá nhiều, ông Cimballi. Và ban bảo vệ của sòng bạc nói trên, đã đến thăm anh ta, yêu cầu anh ta trả nợ. Anh ta đã giải thích là không thể trả được. Thậm chí anh ta còn viện ra nhiều lý do chính đáng.

Người đàn ông câm lặng bỗng giật nảy người một cách dữ dội. Và biến khỏi khuôn hình. Nhưng lại trở lại ngay, bị đẩy tới bởi một bàn tay đeo găng, chắc chắn không phải là tay anh ta. Bàn tay giữ chặt cho anh ta phải quay mặt vào ống kính.

— Dĩ nhiên, đây không phải là một thằng cu ly. Được phép chơi chịu trong một sòng bạc đòi hỏi phải trình bày được một số bảo đảm. Chính phận sự người giám đốc sòng bạc, người chịu trách nhiệm về sòng này - tôi muốn nói là chịu trách nhiệm trước những cổ đông, - là phải quyết định xem ai có thể chơi chịu và ai không được chơi chịu. Và tốt nhất cho những người có trách nhiệm này là anh ta đừng có nhầm lẫn nhiều quá trong lĩnh vực đó.

Bây giờ chúng tôi đang ngồi một mình, mụ Tầu Miranda, bởi vì có Miranda thật và tôi. Mụ vừa bình luận cuốn phim vừa ăn, với một giọng thản nhiên, cũng không nhìn lên màn ảnh nữa, như một người đã xem quá nhiều lần rồi và không chú ý đến nữa.

— Thế mà, bất cứ sòng bạc nào thì tự nhiên cũng có lúc đồng ý cho một số những con bạc lớn có khả năng được chơi chịu. Đó là kinh doanh mà.

Ống kính cuối cùng cũng di động đi. Quay xuống từ từ rất từ từ. Hiện ra cái cổ, đôi vai, thân mình ở trần. Lúc đó tôi mới nhận xét thấy người đàn ông như bị hoàn toàn đóng đinh câu rút: Cổ tay và cẳng tay bị những dây thép trói chặt vào một tấm gỗ sù sì.

— Vấn đề những người chơi chịu là phổ biến đối với tất cả các sòng bạc trên thế giới, ông Cimballi.

Ống kính lại di động, thay đổi tiêu cự rất nhanh, để đưa thành cận cảnh một mảng da ngực của người bị hành tội: Tôi thấy một chữ Tầu, kèm theo một cái gì có lẽ là bởi dịch ra tiếng Anh: Cheat (cờ bạc gian). Những chữ có thể đã được viết lên da bằng một bút dạ đỏ, nhưng rõ ràng là người ta đã dùng một mũi dao. Và người ta không hà tiện việc ấn sâu mũi dao xuống. Những cái ghê gớm hơn nữa bây giờ mới tới...

— Ông Cimballi, đó là một vấn đề không có giải pháp hợp pháp. Thế thì phải làm thế nào bây giờ? Bài toán ấy rất quan trọng.

Cái ghê gớm ấy cho tới khi ống kính đi xuống và cho thấy trong một khuôn hình rộng, một cái bụng bị bổ dọc ra, và trong kẽ hở đang òng ọc sủi bọt ấy, một bàn tay đeo găng...

Tôi nhắm mắt lại, rồi quay đầu đi, muốn ói mửa, hai thái dương đánh trống, mình vã mồ hôi.

— Ông có muốn xem thêm nữa không, ông Cimballi?

— Không. Tôi đã nhận được bức thông điệp.

Phải cố gắng một chút nên tôi đã ăn xong nổi được bữa tối đó. Thực ra màn ảnh đã lại nhường chỗ cho phong cảnh biển Trung Hoa. Chúng tôi đã bàn công việc một cách bình tĩnh lịch sự. Chúng tôi đã nói về những con số. Về cái điểm tại sao những người Tầu ở Macao, có gắn bó chặt chẽ với Bắc Kinh, lại sẵn sàng tham gia vào một việc làm ăn trên đất Mỹ, thì Lý và Lưu đã có giảng giải rõ cho tôi hiểu: Những tiền lãi từ các sòng bạc của Macao, từ sự khai thác các khách sạn, các phương tiện giao thông giữa Macao và Hong Kong, thậm chí các xí nghiệp dệt và các xí nghiệp khác trên mảnh đất chính thức là một thuộc địa của Bồ Đào Nha này. Nhưng vai trò của chính quyền Lisbonne ở đây chỉ hạn chế trong việc bảo dưỡng một đội cảnh sát không mấy nhiệt tình, và đài thọ một cách khiêm tốn cho vài tổ chức Tin Lành. Số tiền lãi ấy lên đến và rất có thể vượt quá ba tỷ francs Pháp, dĩ nhiên là đồng francs mới. Mỗi năm Bắc Kinh khấu một phần lớn, cả chính quyền địa phương nữa. Nhưng phần còn lại cũng khá bộn. Đem đầu tư số tiền đó ở Macao thì vô lý, vì ở đây thiếu chỗ. Còn Hong Kong thì đã tự đầy đủ cho mình rồi! Lý và Lưu nói rất khẳng định: “Franz, cậu đến rất đúng lúc. Họ đã đi tìm các thị trường khác. Nếu cậu có thể thuyết phục được họ việc kinh doanh của cậu là tốt, và họ có thể tương đối tin tưởng được ở cậu, thì họ sẽ quyết định rất nhanh”

Miranda nói:

— Tôi đã hứa với ông là sẽ có trả lời vào tối nay.

Mấy cô gái tới dọn bàn ăn đi.

— Trong một tiếng đồng hồ nữa, ông Cimballi, ông sẽ có trả lời. Dù sao tôi cũng phải tham khảo ý kiến của những người hùn hạp của tôi đã.

***

— Tôi có câu trả lời cho ông rồi đây. Ông thấy không, cũng không đến một tiếng đồng hồ nữa.

— Cũng không có gì vội lắm - Tôi nói.

Thực ra tôi đang có một ý nghĩ thầm kín ở đằng sau đầu.

— Ông đặt tên cho cái sòng bạc của ông là gì?

— Con Voi Trắng.

— Ở Á Châu, những con voi trắng là thiêng liêng đấy,

— Có thành vấn đề đối với bà không? Chúng tôi vẫn có thể lấy một cái tên khác.

— Không có vấn đề gì. Cái tên ấy đẹp đấy.

Bà ta đứng cạnh tôi hai thước, hoàn toàn bất động, hai tay buông thõng. Tôi thì ngồi trên giường. Từ khi người ta đổ bộ tôi xuống đây, tôi cảm nhận thấy là đã phải chịu hai cuộc thử nghiệm: Cuộc thử nghiệm về một triệu đồng phải thua hay được, và cuộc thử nghiệm về cuốn phim. Tôi hiểu rằng có lẽ đây sắp sửa là cuộc thử nghiệm thứ ba đây... Về chính thân thể tôi.

Bà ta nói rất bình tĩnh:

— Có một điều vẫn làm chúng tôi băn khoăn, mặc dầu ông đã có giải thích.

— Điều gì vậy?

— Cái người mà sau này sẽ làm quản lý của sòng Con Voi Trắng. Ông chưa tìm thấy người ấy, và...

— Tôi đã giải thích để bà rõ là tôi sẽ mộ được người đó.

— Hãy cứ cho là thế. Nhưng vấn đề không phải ở chỗ đó: Chúng ta sẽ không bình đẳng giữa ông và chúng tôi. Không thật sự bình đẳng: Đúng là ông sẽ được chia một nửa phần như chúng tôi, nhưng lại chính ông tuyển lựa người quản lý. Sự thương lượng thế là không bình đẳng.

— Thế bà gợi ý thế nào để lập lại cái thế quân bình ấy?

— Một người phó quản lý. Do chúng tôi chỉ định.

— Thế ai sẽ là người phó quản lý đó? Bà ư?

— Không phải tôi.

— Thật đáng tiếc.

— Người phó quản lý do chúng tôi chọn lựa tên là Caliban. Ông sẽ có một sự bất ngờ đấy. Ông sẽ rất ngạc nhiên đấy, ông Cimballi...

Cuối cùng bà ta nói trong một hơi thở:

— Câu trả lời là đồng ý đối với cái số năm mươi triệu.

— Thật là một sự ngạc nhiên. Nhưng tôi phải có cái số đó vào ngày thứ ba này.

— Mười giờ rưỡi. Tôi đã ghi rồi.

 

[8] Cimballi de Saint Tropez: Tên gọi theo kiểu một nhà quý tộc.

[9] 1 dolars Hong Kong bằng 1,07 franc Pháp.

[10] Bằng tiếng Anh trong nguyên bản.

[11] Bằng tiếng Anh trong nguyên bản.