Sòng Bạc

CHƯƠNG 15

Atlantic City cách lễ Giáng Sinh ba ngày. Trời rét một thứ rét Siberia. Mưa tuyết và gió từ Đại Đương thổi vào càng làm rét đậm hơn. Tôi như bị đóng băng tại chỗ, Henry Chance cũng vậy, tuy ông đã mặc trên mình khá nhiều áo lông để có thể đủ qua một mùa đông ở Bắc Cực. Đường nét trắng dài vô tận của bãi bể ở sau lưng chúng tôi. Trước mặt là mặt tiền của những khách sạn, nhà trưng bày nghệ thuật, tiệm cà phê, quán ăn, nhà hát. Bên phải và bên trái chúng tôi chạy đến tận chân trời là đại lộ Boardwalk.

Chiếc ghế mây hai người ngồi có gắn máy còn cách chúng tôi khoảng một trăm thước, nó đang mở hết tốc lực để tiến lại gần, nghĩa là cũng chỉ nhanh hơn người đi bộ một chút. Cái xe này không có gì là kỳ cục ở đây. Nó cũng bình thường như hàng trăm chiếc khác và làm thành một đặc điểm của Atlantic City. Chỉ có điều, trên xe là Caliban và Phu Nhân. Chúng tôi đang chờ họ, Chance và tôi, đã hơn mười phút rồi.

— Ông thấy thế nào?

Tất nhiên câu hỏi đó của tôi là cho ông quản lý sòng. Đây không phải là lần đầu tiên ông ta đến thăm Con Voi Trắng, cả ông ta và Caliban vẫn thường đều đều đến đây, nhất là trong những ngày đầu tháng mười, khoảng một tuần lễ sau cuộc gặp gỡ của chúng tôi ở Las Vegas. Vào lúc đó, những công trình sửa sang mới vừa bắt đầu thôi. Chance đã để ra hai ngày tròn để nghiên cứu những bản vẽ tân trang ngôi nhà của các kiến trúc sư. Nói chung ông tán thành tất cả, chỉ gợi ý một vài sửa đổi chi tiết. Với lại, nguyên tắc chung xây dựng một sòng bạc - khách sạn là đơn giản, đơn giản đến thô bạo: Phải làm sao cho cờ bạc có mặt ở khắp nơi, làm sao cho mỗi gian phòng, mỗi hành lang, mỗi nhà ăn, quầy rượu, thậm chí đến cả sân chơi tenis, bể bơi cũng phải là những cái bẫy tinh vi và thú vị căng chung quanh một con bạc tiềm tàng. Với cái điểm mà Chance nhấn mạnh nhiều lần, là phải làm sao cho có sự khác biệt cơ bản giữa một sòng bạc ở Vegas, và một sòng ở đây, bên bờ Đại Tây Dương, ở Vegas có cái nóng nặng nề của mùa hè, gió thổi suốt ngày trong mùa đông, còn sa mạc thì bao quanh nên có thể giam chân khách chơi vào trong cái khuôn viên dành cho họ và chỉ cho họ thỉnh thoảng lắm mới có lúc thoát ra được: Họ bị bắt buộc phải đánh bạc. Họ là tù binh của “vòng bao vây địch” (Chance dùng danh từ này bằng tiếng Pháp ngay trong khi ông nói tiếng Anh). Ở City không có “vòng bao vây địch”. Tất cả vấn đề là ở chỗ đó. Ông đã nói với tôi, ông còn nhắc đi nhắc lại với cái thói gàn gần như ám ảnh thích sự chính xác.

Và lại còn cái chuyện các sòng ở gần nhau quá. Chắc chắn là các con bạc sẽ luôn luôn chạy từ một sòng này sang sòng khác, trái với những gì diễn ra ở Nevada.

Tóm lại, là phải dự kiến Con Voi Trắng trên những đặc điểm của Atlantic City, nhằm vào hai loại khách: Loại do khách sạn cung cấp, và loại vãng lai có thể thay đổi sòng ba đến bốn lần trong khoảng thời gian một tiếng đồng hồ.

Vào thời của Baumer, Con Voi Trắng có hơn bốn trăm căn phòng. Sau khi sửa sang, dung lượng của nó sẽ là bảy trăm tám mươi phòng, thêm hai mươi bốn dãy phòng cực kỳ lộng lẫy nữa. Thế là đủ rồi, ông Cimballi. Giả thiết là tất cả các phòng đều có người ở, thì như thế cho là có một ngàn rưỡi khách, về mặt thống kê, như thế có nghĩa là sẽ có bảy trăm tám mươi người ở chung quanh các bàn bạc.

Êkíp của Lupino cũng đã làm một cuộc nghiên cứu về vấn đề này. Theo những kết luận của họ thì: Vào giờ cao điểm nhất của ngày nghỉ cuối tuần, “dân số trong các phòng đánh bạc” sẽ gồm có hai mươi mốt phần trăm do bộ phận khách sạn cung cấp, số còn lại là khách vãng lai. Nhưng số liệu của Lupino và của Chance phù hợp với nhau. Hệ quả là rõ ràng: Nếu bảy trăm người là thể hiện của một phần năm dân số trong các phòng, thì người ta có thể trông đợi có được từ ba nghìn đến ba nghìn năm trăm con bạc - Theo toán học thì con số người này, cứ năm tiếng đồng hồ thì lại thay mới một lần - Như thế nghĩa là ba nghìn hai trăm năm mươi nhân với năm: Mười sáu ngàn hai trăm năm mươi người đến chơi mỗi ngày.

Số người này nếu có cái lịch sự là để lại tiền cho chúng tôi theo như những tỷ lệ ở Vegas - Mà tại sao họ lại không làm thế nhỉ? - Nghĩa là hai trăm dolars bình quân mỗi đầu người, thì sẽ để lại ba triệu hai trăm năm mươi ngàn dolars. Với cái tỷ lệ, tỷ lệ thánh thiện và nổi tiếng hai mươi phần trăm trên “drop”, thì có thể nói như thế sẽ phải đưa lại sáu trăm năm mươi ngàn dolars tiền lãi mỗi ngày. Trừ hai mươi phần trăm tiền chi cho việc làm náo nhiệt phòng đánh bạc, còn lại năm trăm hai mươi ngàn, vẫn tính theo mỗi ngày.

Thế là Con Voi Trắng, cũng như những bạn hữu của nó ở City và Vegas (nhưng trái với ở Bahamas và Porto Rico, mỗi cửa có giờ) hoạt động hai mươi bốn giờ trên hai mươi bốn và ba trăm sáu mươi lăm ngày mỗi năm.

Vậy phải nhân năm trăm hai mươi ngàn với ba trăm sáu mươi nhăm: Một trăm tám mươi chín triệu tám trăm ngàn dolars mỗi năm. Khoảng bốn mươi triệu dolars đồng niên - Hai mươi triệu francs Pháp mới mỗi tháng. Trên số tiền đó, trước khi ghi nhận được số lãi thực sự đầu tiên, còn phải hoàn lại bốn trăm triệu cộng với tiền lãi, vay của ngân hàng ở Philadenphie.

Sẽ không phải là một sòng bạc giống như những sòng khác. Nó cũng có một vài thiết bị riêng chỉ nó có thật, nhưng cái độc đáo cơ bản, cái độc đáo to lớn của nó là nằm trong sự áp dụng một ý kiến của tôi, và ý kiến đó đã cơ bản được thực hiện vào cái thời điểm cuối tháng chạp này.

Nhưng dù sao, cũng giống như những sòng khác, Con Voi Trắng sẽ được tập trung vào một phòng chơi. Hơn là tập trung nữa kia: Thực ra quanh phòng này, trên phòng này, và để phục vụ nó mà đã dự kiến bố trí từng chi tiết nhỏ một. Phải làm sao để cho sự đi xuyên qua phòng này trở thành bắt buộc và sự có mặt của nó trở thành gần như một sự ám ảnh. Ngay từ cửa vào, ngay từ khi đến phòng tiếp đón, cả một hệ thống thang máy phục vụ các lầu là ở ngay gần các bàn đánh bạc.

Phòng chính trải dài trên hơn mười ngàn thước vuông. Nó được nối ra thêm bởi một dãy phòng khách để làm một khu vực “riêng” thứ nhất, cho những tay chơi chỉ muốn ngồi riêng với nhau thôi. Phòng chính tung các chân rết đi khắp các hướng, lên khắp các tầng lầu, và đến tất cả các phòng thể hiện bằng những khe bỏ tiền, những “máy xu” mà số tiền cao nhất thu được cũng lên đến cả triệu dolars. Cũng còn được thể hiện bởi những màn ảnh nhỏ video chỗ nào cũng có, đặt trước mặt người khách chơi, dù người đó đang ở nơi nào đó trong chín phòng ăn, tám quầy rượu... trên bờ những bể bơi, ở những sân thể thao hay ngay cả trong “Spa” là những phòng tắm bằng nước suối đặc biệt kiểu La Mã ngày xưa có thể nhiều người cùng vùng vẫy trong một bể chứa đầy nước jactizzi nóng sủi bọt. Nhờ những màn ảnh nhỏ đó, người khách có thể tùy ý mình theo dõi canh bạc ở bất cứ bàn nào mà người đó lựa chọn, và không chỉ bằng điện toán, thậm chí từ trong sự kín đáo của buồng tắm trong mỗi phòng ở, người ta vẫn có thể đặt tiền ở các bàn roulette, các cuộc xổ số, có cả loại xổ số Keno như tôi đã thấy ở Macao.

Phòng chính sẽ chứa đựng ba trăm năm mươi bàn bạc trong số đó sẽ có một trăm năm mươi bàn Blackjack và bốn mươi bàn roulette, những máy xu sẽ vào khoảng hơn sáu nghìn cái. Bảy trăm cô gái đẹp ăn mặc hở hang sẽ không có nhiệm vụ nào khác là lo săn sóc những vị mê say các máy này, sẵn sàng bất cứ lúc nào để phân phát những chiếc khăn ướp nước thơm dùng lau tay, vì việc vận hành những cái máy lỉnh kỉnh và nhấp nháy này là chúa làm đen tay, và nhất là lúc nào cũng tỉnh táo để luôn luôn đưa các thẻ tiền cho khách bỏ vào máy: Những cô gái sẽ mang giữa hai vú một cái ống đựng các thẻ này, và chỉ cần bóp vào một bên vú là sẽ có những thẻ tiền mà khách muốn.

Ngoài chín phòng ăn, tám quầy bạc, những bể bơi, phòng Spa, những phòng đánh cầu, phòng thể dục dụng cụ, những phòng xoa bóp, và hệ thống truyền hình nội bộ chỉ truyền đi những tin tốt lành, sẽ còn có ba sân khấu, một dãy cửa hàng, một ngân hàng, một phòng télex... Ấy là vội chưa kể hết đấy.

Ảnh hưởng của Henry Chance là đặc biệt mạnh mẽ đối với vấn đề an ninh. Những đòi hỏi của ông ta về vấn đề này rất lớn, ông ta nài nỉ phải có cho được một sự bố trí còn nghiêm khắc hơn là ở trong những sòng lớn của Vegas, vì lý do ông tin chắc rằng các bài toán về an ninh ở đây còn lớn hơn rất nhiều so với ở Vegas. Vẫn cái thuyết “Vành Đai Chống Địch” của ông. Và cũng vì lý do cảnh sát của Atlantic City nói riêng và của New Jersey nói chung không được dạy dỗ kỹ như ở Nevada, ở đó, ăn cắp những thẻ chơi của một sòng bạc, bất luận bằng cách nào đi nữa cũng được coi như một tội trạng còn nghiêm trọng hơn rất nhiều là ám sát năm mươi người bằng một cái cưa máy. Henry Chance không tin rằng một thứ tâm địa lành mạnh như vậy lại có thể có được trên bờ Đại Tây Dương này. Theo ông, những cảnh sát địa phương, chưa hiểu và sợ rằng sẽ không hiểu nổi tất cả sự nghiêm trọng của vấn đề. Điều này làm ông lo lắng. Cũng như ông lo lắng là thế giới trộm cướp của New York có cơ cấu chặt chẽ hơn, đông đảo hơn, tàn bạo hơn, và về mặt chính trị cũng được bảo vệ hơn là bọn ở Nevada - lý tưởng đối với con mắt của ông - mà ông không nói dỡn đâu, là phải xây dựng một bức tường Berlin thực sự ở giữa Atlantic City để ngăn cách các sòng bạc với phần còn lại của thành phố, thậm chí với phần còn lại của cả nước Mỹ nữa kia.

Các kiến trúc sư đã nhất nhất theo sự gợi ý của ông: Một người khách vào Con Voi Trắng, đi đến phòng tiếp đón, rồi đi một thang máy lên lầu một. Người đó khi đến nơi, sẽ có cảm giác là mình đã lên đến đúng trên đầu phòng chơi chính, nhầm rồi. Thực ra giữa tầng lầu một chính thức và phòng chơi chính ở giữa còn có một tầng khác, diện tích của phòng chơi, đặt đúng trên phòng chơi, không có cửa sổ, hoàn toàn có điều hòa nhiệt độ, sự ra vào chỉ dành riêng cho “nhân viên được phép”, có bảo vệ ăn mặc thường phục canh gác bên ngoài, ở trong phòng này, mà người ta có thể gọi là một Đài Chỉ Huy, có cả một hệ thống kỳ lạ những máy móc kiểm tra mà tôi chưa từng thấy bao giờ, có thể làm cho những nhà chuyên môn của NASA cũng phải ghen tức. Một phòng chơi bao giờ cũng được gắn kính ở trên tường và trên trần, không phải là một sự ngẫu nhiên đâu. Vì phải bố trí những máy quay phim và những người canh gác thế nào cho khỏi lộ liễu, mỗi bàn chơi sẽ được theo dõi bởi hai, thậm chí ba máy quay phim video, quay liên tục, ghi lại tất cả trên băng từ. Như vậy hễ hơi có sự nghi ngờ về một bất thường nào đó - Mà Chance lại là người rất dễ nghi ngờ - thì người ta có thể không những theo dõi trực tiếp ván bạc nghi ngờ, mà còn có thể chiếu lên một màn ảnh khác những hình ảnh quay chậm để nghiên cứu, bất kể bao nhiêu lần nếu cần thiết.

Máy quay phim đặt ở tất cả mọi nơi, kể cả ngoài phòng chơi, ở tất cả nơi nào công cộng của khách sạn, chỉ có các buồng riêng là được miễn thôi. Và không nên nói khích Chance, chứ nếu không ông sẽ bắt canh gác cả những nhà vệ sinh nữa đấy! Máy quay phim quét cả ngoại vi bên ngoài của các ngôi nhà, toàn bộ bãi để xe lớn ở dưới hầm, tất cả mọi con đường đi vào sòng, kể cả trên mái nhà. Và kèm theo là các máy micro, có thể từ phòng kiểm tra, mở lúc nào cũng được. Như vậy một người canh gác có thể bất cứ lúc nào, ghé mắt nhìn vào bất cứ điểm nào trong Con Voi Trắng, bằng cách mở bất cứ một màn ảnh nào ở trong tay anh ta, và nếu cần thì ghi lại cảnh tượng đó cả hình lẫn tiếng - Thêm nữa một người làm nhiệm vụ canh gác, thì chính bản thân anh ta sẽ bị một người sếp canh gác theo dõi anh ta - và người sếp này thì sẽ bị một đội đặc biệt để ý tới, bản thân cái đội này sẽ được kiểm tra bởi những người phụ tá của Chance và đích thân Caliban. Tất cả cái thế giới đẹp đẽ này cuối cùng nằm dưới con mắt đa nghi Tào Tháo của Chance. Có thể phát điên lên được.

Muốn đánh bạc trong một sòng bạc, người ta cần phải có những cái thẻ thay tiền. Con Voi Trắng sẽ có những thẻ riêng của nó, mang biểu tượng của nó và do một nhà chuyên môn - mà không phải bất cứ nhà chuyên môn nào đâu - chế tạo ra. Tôi sẽ không theo như mọi người đi đặt làm những thẻ này ở Nevada, mà ở Pháp kia, do hãng Bourgogne và Grasset ở Beaume làm. Những thẻ ấy sẽ được chuyển sang đây từng ít một, do một đội chuyên chở được chọn lọc rất kỹ lưỡng. Những thẻ này có giá trị từ một đến một nghìn dolars. Tiền đặt tối đa được quyết định là hai nghìn dolars. Có thể đổi tiền để lấy những thẻ này hoặc trực tiếp ở ngay bàn chơi, hoặc ở két trung tâm (nơi này tất nhiên là một thành trì ghê gớm, bởi vì lúc nào nó cũng giữ thường trực từ hai đến ba triệu dolars tiền mặt cùng với mười hai triệu dolars bằng thẻ). Trong trường hợp đòi tiền trực tiếp ở bàn, thì người trưởng bàn phải nhét ngay tiền mặt nhận được vào trong một cái khe được bố trí vào việc này, cái khe ấy được một ống hút thông với két trung tâm đưa tiền đến đó, không phải qua tay người. Một hệ thống máy điện toán kiểm tra liên tục sự lưu thông của các thẻ, hoạt động của mỗi bàn đến đâu sẽ được kết toán đến đó, từng giờ một. Thêm nữa, mỗi ngày bốn lần, mà không phải vào những giờ cố định, toàn bộ số thẻ sẽ được đếm lại. Tất cả những sự bất thường nào cũng sẽ được báo cáo ngay tức khắc. Tất nhiên, không ai cấm được một người khách mua một trăm ngàn dolars thẻ, rồi đem những thẻ này nhét vào một cái túi, và xách cái túi về chôn ở trong vườn của người đó: Chuyện khó xảy ra, nhưng có thể xảy ra được lắm. Thế thì sự biến mất này phải được ghi nhận ngay. Và nhất là, phải tức khắc phát hiện ra sự xuất hiện của những thẻ lạ, từ trước đến nay chưa được tài vụ tính tới. Sự đưa vào những thẻ dỏm, về mặt lý thuyết là có thể được, tuy rằng mỗi thẻ của Con Voi Trắng - cũng như của tất cả các sòng - đều có một thiết bị điện tử bí mật để người cầm cái có thể chỉ sờ tay vào là xác định được.

Sự kiểm tra chung này lại còn được tăng cường ở từng bàn một, bởi sự kiểm tra bí mật của những người được huấn luyện riêng. Đây là một trong những chức năng của Caliban, với chức vụ là phụ tá quản lý thứ nhất, đặc trách các phòng chơi, anh ta tỏ ra rất xuất sắc trong cái loại hoạt động này - Đi nhẩn nha dạo quanh một cái bàn nào đó, chỉ liếc mắt nhìn qua là anh đã có thể ghi nhận được số người chơi, số thẻ đặt trên bàn, số tiền của những tay chơi bỏ ra (gọi là drop), và suy ra tức khắc, ở cái bàn đó sòng đang được hay thua và thua được bao nhiêu.

Thế mà Caliban lại là một người lùn: Vóc người của anh ta không cho phép anh ta nhìn được mặt bàn, Ngay từ hồi ở Vegas, anh ta đã dùng những cà kheo bằng kim loại, và trông anh đi lại như vậy cũng không đến nỗi buồn lắm! Nhưng anh còn để dành một phương tiện tốt hơn thế nhiều: Anh đã cho gửi từ Macao đến - không phải một mà tới bốn bộ để đề phòng trục trặc - những dụng cụ thiệt kỳ quặc. Nói chung nó giống như những cái ghế của trọng tài sân quần vợt mà còn được nâng cao hơn nữa kia. Nhưng ở Wimbledon hay ở Roland Garos chưa bao giờ lại thấy một trọng tài ngồi trên cái ghế đó mà đi vòng quanh sân trên những bánh xe và đồng thời gọi điện thoại hay trao đổi với bạn bè và gia đình bằng radio. Caliban thì có thể làm được việc đó, thậm chí anh còn có thể, chỉ cần bấm một vài cái nút nào đó, kéo một cái cần nào đó ở tay ghế là có thể cho một màn ảnh ở phòng kiểm tra hoạt động và chiếu lên đấy hình ảnh của bàn chơi làm lưu ý đội theo dõi đến cái bàn này, mà không phải nói một tiếng nào cả. Cũng ngồi trên ghế đó, anh liên tục liên hệ với Henry Chance. Những bánh xe cao su của bộ máy của anh chạy không có một tiếng động, có thể tự quay ngang quay dọc đi về phía trước hay lùi về phía sau. Động cơ điện hoàn toàn im lặng. Và thật là một sự kinh ngạc rất khó chịu là hoàn toàn không nghe thấy gì cả nhưng bỗng nhiên cảm thấy có cái gì hay có ai đó ở sau lưng mình, quay lại xem thì bỗng đứng tim lại vì thấy một tên lùn cao hai mét rưỡi đang từ trên cao đó nhìn mình bằng môt cặp mắt đen, xếch, to tướng.

— Cậu chịu tớ chưa hả!

— Chắc là chịu rồi! Thế cậu định di dạo trong phòng chơi như vậy hay sao?

— Đúng thế, ông đồng nghiệp của tôi ạ. Và đó sẽ là một cách quảng cáo rất tốt. Anh ta nói không phải không có lý. Anh ta lại có cả ý định cải tiến cái xe máy ấy nữa, sẽ cho làm thêm một cái ghế phụ, thấp hơn cái ghế của anh và để Patty ngồi vào đó.

— Thế cậu có biết Patty sẽ làm gì trong khi minh đi lại ngang dọc giữa các bàn? Đan áo! Franz, cô ta rất thích đan lát.

Henry Chance thì hơi cằn nhằn, ông không mê gì cái kiểu lố lăng như vậy trong sòng của ông. Ở ông có sự tồn tại một cách kỳ lạ một bộ óc xảo quyệt và đa nghi nhất mà tôi chưa từng thấy, cùng với một thứ thanh khiết về đạo lý. Ông ta có cái gì của một ông thầy tu chiến sỹ. Chính đích thân ông đã đứng ra chọn lựa hàng nghìn nhân viên cho sòng. Ông biết rõ phần lớn bọn họ từ nhiều năm nay, thậm chí hàng chục năm nay nữa, nhưng ông vẫn nhìn tất cả như những người có thể gian lận. Nếu chưa bao giờ ông bắt được họ quả tang, thì không phải là vì họ lương thiện, nhưng chỉ đơn giản là vì những biện pháp phòng ngừa của ông hay của những quản lý sòng khác đã không để cho họ ăn cắp được. Ông ta đã kiểm tra cả những cái ghế lăn của Caliban, để xem có dấu diếm một thiết bị nào có thể, chẳng hạn, làm rối loạn sự vận hành của các roulette không. Tôi tỏ ra ngạc nhiên về sự cẩn thận ấy.

— Ông Henry. Caliban là đại diện cho những người cộng tác Tàu của tôi, hiện ông có tin rằng anh ta có thể phản bội lại những người chủ của anh ta không?

— Tôi phải chịu trách nhiệm trước những người Tàu cũng như trước ông, không thể tin ai được.

— Thế còn tôi, ông Henry, ít nhất ông cũng tin tôi chứ.

Đôi mắt ông ta nặng nề và lạnh lẽo:

—Tất nhiên là không.

Thế mà chính tôi là người thuê mướn ông ta! Nhưng phải thông cảm với ông ta mới được. Tất cả cái tổ chức khổng lồ này chỉ nằm trên một đôi vai của ông thôi. Tôi cũng không quên rằng giấy phép do Ủy Ban Cờ Bạc cấp mang tên ông, và chỉ một mình tên ông thôi. Pháp luật là khắc nghiệt: Chỉ cần một buổi tối nào đó, một tên khốn kiếp tuồn được lên bàn craps những con xúc xắc gian lận, ở đời bao giờ cũng có những thằng ngu, chỉ cần có một thằng ngu thôi để sự vi phạm pháp luật được một người đại diện vô danh của Ủy Ban xác nhận, thế là ngay trong giờ phút đó, giấy phép bị thu hồi, và sòng bạc bị đóng cửa tức khắc.

— Franz, chuyện đó đã xảy ra ở Vegas. Cái thằng tuồn được những con xúc xắc gian lên bàn bạc không phải là thằng ngu. Tất nhiên, nó đã lãnh đủ sáu tháng tù, nhưng ở tù ra nó đã nhận được một trăm ngàn dolars. Mà không phải là đắt giá đâu, vì tiền là do một sòng khác trả cho nó. Sòng này cạnh tranh với cái sòng bị vi phạm và đã làm cho sòng đó bị đóng cửa hàng bao nhiêu tuần lễ. Tôi không muốn việc đó lại xảy ra ở sòng của tôi.

Tôi cũng có một số ý kiến về Con Voi Trắng - có cái thì hoàn toàn ngu xuẩn, đến nỗi Chance và những người khác phải cực lực phản đối - nhưng Henry cũng đã chấp nhận một vài cái. Thí dụ: Để trong hai hòm kính vững chắc, ở ngay giữa phòng chính và giữa sảnh ra vào hai triệu dolars, một triệu bằng giấy bạc một dolars và một triệu bằng đồng tiền vàng. Trên mỗi hòm kính để một cái bảng mang dòng chữ: “Bạn có thể đoạt được ở đây triệu này”.

Trái lại, Chance đã cương quyết từ chối đề nghị của tôi cho những con voi non thực sự, có những cô quản tượng xinh đẹp ăn mặc không nhiều quần áo lắm chăn dắt đi lại trong phòng chính.

— Thế trong vườn thì sao?

— Cũng không được. Chúng ta sẽ bị tất cả những người bạn của súc vật trên Châu Mỹ này làm khó dễ ngay. Vả lại, tôi cũng không muốn chỉ huy cả một sở thú nữa.

Cuối cùng tôi đành phải bằng lòng với những giải pháp rút lui như vậy: Tất cả những ai thua ít nhất là một nghìn dolars sẽ được gắn tặng một con voi bằng ngà dài hai Centimetre. Con voi mini này sẽ bằng bạc nếu tiền thua lên quá mười ngàn dolars, và bằng vàng nếu quá một trăm ngàn. Và nếu ai có thể được bạc một trăm ngàn hay trên nữa thì sẽ được gắn tặng một con voi bằng thép. Sự trao tặng những chiến tích này - tôi trông đợi ở sự háo danh, người ta sẽ đánh nhau để được đeo những con voi này lên ve áo - sẽ được tổ chức ở một căn phòng đặc biệt, trong một buổi lễ càng huy hoàng bao nhiêu tùy theo số tiền thua bao nhiêu. Căn phòng này sẽ được gọi là Nghĩa Địa Của Những Con Voi.

Tôi cũng đã lôi kéo được Henry Chance phải chấp nhận thêm một con voi nữa: Con voi này sẽ an ủi tôi về tất cả những con voi khác mà tôi không đạt được ở đây: Nó sẽ bằng kim loại mạ vàng, cao mười chín thước, và muốn vào sòng bạc theo lối sau, đối diện với lối vào bằng cửa ở Boardwalk, thì người ta phải đi qua giữa các chân của nó, đi bằng xe hơi cũng được.