Solo Leveling - Thăng Cấp Một Mình

Chương 184: Địa bàn của AhJin

Cục thợ săn Hoa Kỳ đã công bố danh sách các bang hội được mời.
[Hội Sicario, Alon Dias (Mexico)]
[Hội Ah-Jin, Sung Jinwoo (Hàn Quốc)]
[Hội Irtevia, Fabio Garcio (Ý)]

Hội nghị quốc tế của các bang hội Thợ săn.


Đó là một sự kiện cực kỳ quan trọng đối với mọi thợ săn trên toàn thế giới, một địa điểm tuyệt vời để thảo luận về định và quan điểm của hệ thống Thợ săn mỗi quốc gia. Vì vậy, khách mời đều là những bang hội hùng mạnh, đại diện cho mỗi quốc gia.


Tuy nhiên, bang hội Ah-Jin đã được chọn làm đại diện của Hàn Quốc.
Sự tham gia của hội ‘Ah-Jin’ đã gây xôn xao dư luận trong và ngoài nước.
Đây là bang hội của thợ săn giỏi nhất ở Hàn Quốc, nhưng cũng là bang hội chỉ có duy nhất một người đột kích các hầm ngục.


Tuy nhiên, FBH xác nhận rằng Hội Ah-Jin, dù phụ thuộc hoàn toàn vào sức mạnh của Sung Jinwoo, song vẫn xứng đáng đứng ngang hàng với các bang hội hàng đầu thế giới.
Và tất nhiên, không có ai phàn nàn về điều này.


Chẳng ai thắc mắc về chiến lực của hội Ah-Jin. Cả thế giới không thể quên được hai lần Jinwoo đột kích thành công cổng hạng S ở Hàn Quốc và Nhật Bản. Họ cũng không thể quên được hình ảnh anh đơn đả độc đấu với Vua Kiến và người khổng lồ gác cổng.


Vì vậy, ai cũng cho rằng việc FBH mời hội Ah-Jin là chuyện hoàn toàn bình thường.
Thay vào đó, công chúng tỏ ra phấn khích trước cuộc gặp gỡ của những người mạnh nhất thế giới.


Vô số báo chí và đài truyền hình quốc tế đã sản xuất những chương trình bình luận và đưa tin vềvề Hội Ah-Jin cũng như về Hội nghị của Hội Thợ săn Quốc tế.
Tất nhiên, Hàn Quốc không phải là ngoại lệ.


Một đài truyền hình đã tiến hành một cuộc phỏng vấn với đại diện của Hội Thợ săn.
Choi Jongin, Chủ hội Thợ săn đã đồng ý ghi hình.
Cuộc phỏng vấn được truyền hình trực tiếp trên toàn quốc vào lúc 8 giờ tối, giờ vàng của mọi chương trình phát sóng.


“Xin chào, tôi là Choi Jongin, Chủ hội của Hội Thợ săn.”
Nụ cười rạng ngời của Choi hiện lên trên khuôn mặt thanh lịch của anh làm lay động trái tim hàng vạn phụ nữ.


Đến nỗi, nhiều cô gái đã phàn nàn trên mạng xã hội, rằng FBH nên mời Choi Jingin làm đại diện của Hàn Quốc để cả thế giới được ngắm khuôn mặt đẹp trai của anh.
“Rất vui được gặp ngài, ngài Choi”
Nữ MC cúi đầu và đưa ra câu hỏi mà cô đã chuẩn bị.


“Thời gian qua, Hội Ah-Jin đã nhận được rất nhiều sự chú ý. Ngài nghĩ gì về điều đó, thưa ngài Choi?”
Choi Jongin nói mà không nghĩ ngợi gì nhiều.
“Tôi nghĩ rằng sự lựa chọn của Cục thợ săn rất hợp tình hợp lý, đó là chuyện đương nhiên.”
“Một chuyện đương nhiên?”


“Vâng, tôi nghĩ thế”.
“Nhưng chẳng phải điều đó là quá ưu ái cho “bang hội một người” như Hội Ah-Jin sao?”
“Chính xác, nhưng thợ săn Sung Jinwoo xứng đáng được ưu ái như thế.”
Choi cười và bình thản trả lời. Nữ MC trước mặt anh cũng cười theo.
Choi tiếp tục.


“Nếu xác chiến lực của một bang hội thông qua số người người có thể tham gia đột kích, thì Sung Jinwoo đã có hàng trăm chiến binh như thế.”
“Ngài đang nói về những triệu hồi của anh ấy?”


“Phải. So với các bang hội ở Hàn Quốc lẫn bất kỳ quốc gia nào khác trên thế giới, sức mạnh của Hội Ah-Jin không hề thua kém”.
“Tất cả là nhờ thợ săn Sung Jinwoo?”
“Chính xác, là nhờ anh ta.”
Khán giả xôn xao bàn tán.


Thái độ quyết đoán của Choi trái ngược với thái độ của những cô gái đang ủng hộ anh, nhưng anh vẫn bình tĩnh.
Choi Jingin đã nhiều lần chứng kiến màn trình diễn của Jinwoo, nên anh hiểu rỡ sức mạnh của người đàn ông đó.
Nhớ lại ánh mắt của Jinwoo trong tổ kiến, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng anh.


‘Ai mà tin được anh ta từng là Thợ săn hạng E chứ.‘
Cuộc phỏng vấn nóng lên khi Choi nói về khoảng cách sức mạnh giữa các bang hội.
Người phụ nữ dẫn chương trình mỉm cười và cẩn thận kiểm tra phản ứng trên mặt Choi.


“Từ trước đến nay, hội Thợ săn luôn là bang hội đại diện cho Hàn Quốc. Là chủ hội Thợ săn, ngài không thấy khó chịu sao?”
“Tất nhiên là không dễ chịu lắm… Tôi đã mất công gia hạn hộ chiếu của mình.”
Câu nói của Choi khiến khán giả bật cười.
“Nhưng dù sao, tôi cũng rất tự hào.”


Khuôn mặt của Choi, lúc nào cũng mỉm cười, trở nên nghiêm túc.
Tiếng cười của khán giả giảm dần và nét mặt của nữ MC cũng nghiêm nghị hơn.
Từ bây giờ sẽ là điểm nhấn của cuộc phỏng vấn.
Biểu hiện của Choi khiến bầu không khí trở nên căng thẳng.
Tự nhiên, mọi người nhìn vào môi anh.


Choi Jongin, người khá quen thuộc với các cuộc phỏng vấn, đã dừng lại một chút trước khi cất lời.
“Nghĩ lại thì, từ khi Sung Jinwoo xuất hiện, tôi cảm thấy an tâm vì đã có một thợ săn mạnh mẽ để nương tựa và tin tưởng. *(Trans: Ế ồ… Câu này nhạy cảm lắm nha)*


Những lời nói đầy chân thành và nghiêm trang. Mọi người trong phòng lặng thin và nhìn Choi Jongin.
Choi tiếp tục
“Trên thực tế, các thành viên bang hội của tôi, nhiều thợ săn khắp Hàn Quốc này, và ngay cả tôi, đều nhợ cậu Sung một mạng”.
Choi nhìn khán giả.


Mặc dù anh không cố tình, nhưng bằng cách nào đó, lời nói của anh đã mang lại một bầu không khí trang trọng.
Để xoa dịu tâm trạng của mọi người, Choi mỉm cười và kết luận:
“Tôi thực sự tự hào về việc thợ săn Sung Jinwoo được chọn làm thợ săn đại diện của Hàn Quốc.”


Khán giả vỗ tay như sấm.
* * *
Tiếng chuông điện thoại vang lên từ Choi, người đã rời trạm phát sóng sau khi quay thành công.
Burr-Burr-
‘Hửm?‘
Nhìn vào điện thoại di động của mình, Choi nhận ra người gọi điện là nhân viên phụ trách việc đặt quyền đột kích cho Hội Thợ săn.


“Vâng, có chuyện gì vậy.”
“Thưa ngài, chúng tôi đã đặt chỗ đột kích một Cổng ở Suseo-dong (Khu phố ở Seoul). Đó là một cổng hạng A mới xuất hiện sáng nay, nhưng năng lượng phát ra từ nó không quá cao.”
“Tốt.”
Choi Jongin, người chuẩn bị gật đầu vì tin tốt, bất ngờ giật mình.


“Khoan, thế Hội Ah-Jin cũng giành chỗ rồi sao”
“Không thưa ngài, mấy ngày nay Hội Ah-Jin hoàn toàn im lặng.”
Bốn ngày đã trôi qua kể từ khi thợ săn Sung Jinwoo trở về từ Nhật Bản.
Và bốn cổng cấp cao đã xuất hiện trong khu vực đô thị. Một cái mỗi ngày.


Mặc dù số lượng cổng hạng cao đang tăng lên đáng kể, nhưng thật bất ngờ khi Hội Ah-Jin và Sung Jinwoo đều án binh bất động. Bình thường, họ sẽ vung tiền đặt chỗ nhanh như một cái máy.


Tất nhiên, sự vắng mặt của hội Ah-Jin đã cho các bang hội khác cơ hội kiếm ăn. Không khí lễ hội lan tỏa khắp các bang hội ở Thủ đô.
Họ cảm thấy may mắn khi Sung Jinwoo – Kẻ hủy diệt ngục tối đã im lặng trong nhiều ngày.
Nhưng…
Sự vắng mặt của Sung Jinwoo khiến Choi Jongin cảm thấy khó chịu.


‘Không biết Baek Yoonho hay Lim Taegyu sẽ cảm thấy thế nào, nhưng mình thì khác.‘


Sự khác biệt này giống như phản ứng của một người khi nhìn thấy một quả táo rơi từ trên cây xuống. Có người bỏ ngay vào mồm, nhưng cũng có những người khác nhìn quả táo và phát hiện ra trọng lực. Cùng một hiện tượng nhưng thiên tài và người thường có phản ứng khác nhau.


Choi Jongin là người lo xa, nên anh không hề hạnh phúc trước sự may mắn bất ngờ này.
Nhân viên phụ trách đặt Cổng lên tiếng.
“Vì không phải cạnh tranh với Hội Ah-Jin, thu nhập từ các cánh Cổng đã tăng tới 40%, thưa ngài!”
“Đây là một điều may mắn.”
“Hửm?”
“Không có gì.”


Choi Jongin nhanh chóng rút lại những từ mà anh ta vừa phát ra.
“Hiệp hội biết gì không?”
“Theo thông tin tình báo của chúng ta, thợ săn Sung Jinwoo đang nghỉ ngơi.”
“Hừm …”
“Có vấn đề gì không, thưa ngài?
Choi Jongin lắc đầu.
“Không có gì.”
‘Sung Jinwoo đang làm gì vậy?‘
Choi Jongin nói,


“Trước đây, thợ săn Sung Jinwoo thường dọn dẹp ba đến bốn cổng mỗi ngày, và thậm chí một mình đến Nhật Bản và giải quyết sự sụp đổ của ngục tối hạng S.”


Jinwoo chưa bao giờ tỏ ra mệt mỏi với các cuộc đột kích. Đến mức mọi người gọi anh là kẻ hủy diệt hầm ngục. Vì vậy, thật kỳ lạ khi hội Ah-Jin không có động tĩnh gì.
“Hay là anh ấy đang phỏng vấn ứng viên?”


“Ồ phải, hôm nay có hàng loạt người đến đăng ký tham gia Hội Ah-Jin. Nhưng ngay cả trong cuộc phỏng vấn, thợ săn Sung Jinwoo cũng không tham dự. Phó hội Yoo Jin-ho đã tự làm mọi thứ.”
“…”
Một khoảng lặng trôi qua.
Choing Jongin hỏi một cách bình tĩnh:
“Làm sao cậu biết điều đó?”
* * *


“Chắc em sẽ kiệt sức mà chết mất”.
Vồ lấy điện thoại, Jin-ho nói rằng anh sẽ kiệt sức mà chết.
Jinwoo mỉm cười.
Cậu ta hẳn đã gặp khó khăn khi nhìn phải liên tục từ chối những người khao khát muốn gia nhập Hội Ah-Jin.
Dù sao, Jin-ho vẫn là hội phó.


‘Điều đó sẽ đánh thức bệnh nghề nghiệp của cậu ấy?‘
Mặc dù có thể hơi buồn, nhưng Yoo Jin-ho có máu nghề nghiệp của Yoo Myung-han.
Nhờ đó, Jinwoo đã có thể giao công việc của bang hội cho Yoo Jin-ho và tự do bay nhảy.
“Jinho, cảm ơn cậu đã làm việc chăm chỉ.”


“Không, hoàn toàn không, đại ca, nhưng anh đang làm gì ở đó?”
“Anh á?’
Jinwoo nhìn phía sau cậu ta.
Những người lính chờ đợi cho biết họ đã sẵn sàng. Một nụ cười xuất hiện trên miệng Jinwoo.


“Giống như mọi khi, tôi nghĩ hôm nay tôi sẽ đến muộn một chút, vì vậy hãy làm điều đó thay tôi.” – “Được rồi, đại ca.”
Sau lời chào lịch sự từ Yoo Jin-ho, hai người kết thúc cuộc trò chuyện của họ.


Một nhân viên của Hiệp hội thợ săn Nhật Bản đã chạy và lấy hành lý từ Jinwoo, bao gồm cả điện thoại di động của anh.
Sau khi bỏ lại đồ đạc, Jinwoo từ từ nới lỏng cổ và vai.


Cảm giác phấn khích ngày càng tăng khi anh thư giãn gân cốt trước một cuộc đột kích. Điều đó luôn khiến anh cảm thấy thoải mái.
Mặc dù nhân viên hơi sợ hãi, anh ta vẫn hỏi Jinwoo bằng giọng sự tò mò.


“Nếu ngài thông báo cho Hội Hunter rằng ngài đang đột kích Cổng cấp cao được tạo ra trong lãnh thổ của họ, danh tiếng của ngài sẽ tăng lên, tại sao ngài lại giữ bí mật?”
Câu trả lời của Jinwoo rất đơn giản.
Anh mỉm cười khi nói xong, anh bẻ cổ.
“Tôi thích sự thư thái.”


Khiêm tốn là một trong những đức tính được coi trong nhất nhất ở Nhật Bản.
Nhân viên giải thích sau khi thấy phản ứng của anh và đã khóc.
“Nếu ngài cần một cái gì đó, đừng ngần ngại nói với tôi! Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để giúp ngài”.


‘Dường như có một sự hiểu lầm, nhưng nếu kết quả vẫn tốt …‘ Jinwoo bối rối mỉm cười, và tiếp cận cánh Cổng.
Những người lính Nhật nói với Jinwoo và cúi chào.
Đó là một cánh cổng cao cấp.


Jinwoo đã đi lòng vòng giữa Hàn Quốc và Nhật Bản mỗi ngày, độc quyền chinh phục các cổng cao cấp khó khăn nhất của cả hai quốc gia.
Nhờ có công nghệ vệ tinh, Hội Thợ săn Nhật Bản có thể phát hiện mana của các Cổng này.
Jinwoo đứng trước Cổng và nhìn lên.
‘Chà’


Cái cổng lớn đến mức nó chắc chắn là Hạng A.
Jinwoo không có nhiều tiền để đặt Cổng, nhưng chính phủ Nhật Bản hứa sẽ miễn phí cho anh.
Dù sao, Nhật Bản cần Jinwoo đóng tất cả các Cổng trên lãnh thổ của mình. Họ không còn bang hội nào đủ khả năng làm điều này.
[Dao găm của Quỷ vương]


“Oh.”
Khi nhìn thấy con dao găm trên tay Jinwoo, một người lính trẻ thở phào nhẹ nhõm.
Jinwoo mỉm cười với anh ta và đi về phía Cổng.
Vẫn còn hai ngày trước khi Hội nghị quốc tế bắt đầu.
Jinwoo thề sẽ không lãng phí một ngày nào. Sau khi anh bước vào cổng, âm thanh máy móc quen thuộc vang lên.
*~ Ring*


*[Bạn đã vào hầm ngục.]*
* * *
“Điều này sẽ ổn chứ?”
Woo Jincheol cẩn thận hỏi.
Go Gunhee xem báo cáo, dường như không hề thấy khó chịu.
“Ý cậu là gì?”
“Thợ săn Sung Jinwoo … Gần đây cậu ấy thường xuyên ở Nhật Bản.”


Hiệp hội thợ săn có thể tìm ra nơi ở của thợ săn thông qua chức năng theo dõi trên điện thoại của họ.
Theo lệnh của Go Gunhee, hiệp hội đã chuyển thông tin sai lệch cho những người truy tìm nơi ở của thợ săn Sung Jinwoo.
“Nếu thợ săn Sung quyết định ở lại Nhật Bản …”


Hàn Quốc chỉ có thể trơ mắt nhìn thợ săn tốt nhất của mình biến mất.
Đó là điều khiến Woo Jincheol lo lắng.
Tuy nhiên, Go Gunhee, chủ tịch hiệp hội, người coi trọng Jinwoo hơn bất kỳ ai, tỏ ra không hề bận tâm đến vấn đề này.
Điều đó khiến Woo Jincheol cảm thấy căng thẳng hơn nữa.


Có lẽ Go Gun Hee cảm thấy hối hận sau khi nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của anh ta, ông mở miệng với một nụ cười lớn.
“Đừng lo”.
“Ngài có biết gì về điều này không, thưa ngài?”
“Biết, trước khi đến Nhật Bản để giết những gã khổng lồ, cậu ấy đã đến gặp tôi.”


Đó là điều hiển nhiên.
Người đầu tiên tuyên bố rằng thợ săn Sung Jinwoo sẽ cố gắng đánh bại những người khổng lồ là Go Gunhee.


“Tôi đã cố gắng ngăn chặn cậu ta, nhưng ý chí của cậu ta quá mạnh mẽ. Dù phải đối mặt với quá nhiều nguy hiểm ở Nhật Bản, nhưng cậu ấy không hề quan tâm. Có vẻ như cậu ta không hề hứa suông.
Woo Jincheol gật đầu.
Jinwoo chỉ cần quyền sở hữu xác những con thú ma thuật mà anh đã giết.


Giá trị của chiến lợi phẩm quá nhỏ so với việc cứu vớt một quốc gia.
“Tuy nhiên, Jinwoo không có đủ thời gian để đàm phán với một quốc gia nơi các thành phố sụp đổ mỗi ngày …” Đó là một kết quả không thể tránh khỏi.


Thế nhưng Go Gunhee, người đứng đầu hiệp hội, đáng ra phải bảo vệ thợ săn của mình trước sức hút từ Nhật Bản.
“Nhưng cậu ấy đã nói trước về điều đó.”
Go Gunhee mỉm cười khi nhớ lại cuộc gặp gỡ của họ.
Woo Jincheol không thể kiềm chế sự tò mò của mình, vội hỏi:


“Cậu ấy đã nói gì?”
Go Gunhee trả lời:
“Tôi muốn biến Nhật Bản thành địa bàn săn bắn của Hội Ah-Jin.”
*Khụ*
Một tiếng ho phát ra từ miệng của Woo Jincheol. Anh bị sặc.
Nhớ lại thì khi đó, Go Gunhee cũng phản ứng tương tự.


“Hầu hết các bang hội lớn ở Nhật Bản đã bị suy yếu sau thiệt hại ở đảo Jeju và cuộc tấn công của những gã khổng lồ. Thế là, Jinwoo bảo rằng cậu ta sẽ đảm nhiệm việc xử lý các cánh cổng”.
“Ho …”
Woo Jincheol không thể ngậm miệng, nó hoàn toàn bật ra tiếng.


‘Đó có phải là sự tự tin hay là một sự tính toán xuất sắc? Lẽ nào cậu ấy đã nghĩ đến điều đó từ trước khi giết những người khổng lồ?‘
Dù sao, Jinwoo đã đạt được mục tiêu của mình.
“Vì vậy, làm sao tôi có thể cản cậu ta”


Trong khi các bang hội khác tranh giành để chiếm lấy một địa bàn nho nhỏ ở Seoul, Hội Ah-Jin đã chiếm được một địa bàn khổng lồ gọi là Nhật Bản.
Một trong những phẩm chất của thợ săn là khả năng chọn nơi săn bắn.
Sung Jinwoo mang bản năng của một thợ săn hàng đầu, bao gồm cả khả năng săn bất kỳ con mồi nào.


Go Gunhee nói với giọng ngưỡng mộ.
“Cậu ấy là một người đàn ông tuyệt vời.”
“Tôi đồng ý.”
Woo Jincheol đồng ý với Go Gunhee.
Khả năng di chuyển giữa Hàn Quốc và Nhật Bản nhanh chóng cũng rất đáng kinh ngạc, nhưng điều họ ngưỡng mộ là khả năng biến những mục tiêu điên rồ thành hiện thực.


Cuộc phỏng vấn của Choi Jongin hiện lên từ chiếc tivi mà ông vừa bật.
[Tôi thực sự tự hào về việc thợ săn Sung Jinwoo được chọn làm thợ săn đại diện của Hàn Quốc.]
Go Gunhee nằm ngửa ra ghế và cười. Ông nói như thể đang đối thoại với Choi Jongin, người đang trả lời phỏng vấn trên truyền hình:


“Tôi cũng nghĩ như vậy.”
*Trans: Nguyễn Trà*
*Edit: Linye*