Đại Nghiệp đầu năm thứ mười ba, Đột Quyết xâm phạm biên giới.
Tuy nhiên Thủy Tất Khả Hãn lần này không phải tới cướp bóc mà để kiềm chế binh mã Lý Uyên ở Thái Nguyên.
Lần đầu tiên vào tháng giêng, giáo úy Ưng Dương phủ Mã Ấp Lưu Vũ Chu giết chết thái thú Vương Nhân Cung, hưng binh tạo phản, Lưu Vũ Chu này xuất phân từ nhà phú hào, lúc còn trẻ đã dũng mãnh thiện xạ, thích kết giao với anh hùng thiên hạ, vào năm Đại Nghiệp hắn tiến về phía Lạc Dương nương nhờ thái bộc Dương Nghĩa Thần, trong năm Đại Nghiệp thứ tám, Tùy Dạng Đế thân chinh Cao Ly, Lưu Vũ Chu hưởng ứng chiêu mộ Đông chinh, sau đó lập công huân hiển hách được đề bạt làm Kiến Tiết giáo úy.
Sau lần chinh phạt Cao Ly lần thứ ba, Lưu Vũ Chu được nhận chức vụ giáo úy Ưng Dương phủ Mã Ấp.
Đây là chức vụ cơ sở của vệ phủ không cần báo cáo với vệ phủ.
Lưu Vũ Chu vô cùng hiểu rõ hắn muốn đứng vững chân ở Mã Ấp cũng không dễ dàng.
Mà cần phải nói, đơn giản chỉ một lưu thủ ở Thái Nguyên đã khiến hắn cảm thấy áp lực cho nên đã tìm được đầu ra đầu phục Đột Quyết Thủy Tất Khả Hãn.
Thủy Tất Khả Hãn dã tâm trong lòng vốn cũng đã bừng bừng.
Hắn không giống phụ thân Khải Dân Khả Hãn nhu nhược của mình, đối với Trung Nguyên vẫn luôn chằm chằm để ý.
Tùy Thất lúc cực thịnh hắn vẫn trung thực, nhưng khi Trung Nguyên đã đại loạn, Thủy Tất Khả Hãn bắt đầu rục rịch hắn cũng biết năm đó Đột Quyết thất bại không phải là vì bọn họ kém cỏi mà vì Tùy thất lúc đó người tài ba quá nhiều, đêm Đột Quyết chia năm xẻ bảy, Đốt Cát nếu như muốn lấy trung nguyên cần phải dùng nhiều thủ đoạn, Lưu Vũ Chu quy thuận khiến cho Thủy Tất Khả Hãn rất vui mừng.
Hắn chỉ cần chế trụ Lý Uyên còn Lưu Vũ Chu có đem Tùy quân đánh tan được không thì còn phải dựa vào bản lãnh của hắn.
Lý Uyên đối với chuyện này lại thờ ơ.
Hắn không hề đi chinh phạt Lưu Vũ Chu.
Người Đột Quyết đích thực có thực lực nhưng cũng chỉ là một phương diện nhỏ nhoi mà thôi, Tùy Dạng Đế ra lệnh cho hắn ra trấn Bắc Cương đồng thời lại phái Vương Uy cùng với Cao Quân Nhã tiết chế giám thị, Lý Uyên mặc dù muốn ra tay thì cũng vô cùng khó.
Đậu phu nhân năm ngoái đã mất, Lý Uyên lúc đó ruột gan đứt từng khúc, bệnh nặng không dậy nổi.
Tin tức truyền tới Giang Đô, Dương Quảng thậm chí nói với người bên cạnh:
- Lão già này còn chưa chết sao?
May mà bên cạnh Dương Quảng có một phi tử là cháu ngoại của Lý Uyên cho nên một phương diện an ủi Dương Quảng một phương diện lại bí mật sai người báo cho Lý Uyên biết.
Từ đó Lý Uyên trở nên ít xuất hiện, cả ngày ẩn náu.
Tuy nhiên hắn thật sự sợ sao?
Thái Nguyên từng là bá phủ thời Bác Triều.
Luận về lịch sử chưa chắc đã thua kém Lạc Dương hay Trường An.
Vào giữa xuân vạn vật nảy nở, ở bên bờ sông tại một tòa trang viên, Lý Uyên đang ngồi ở đó thả cần câu, gió xuân ấm áp thổi qua khiến cho người ta buồn ngủ nhưng hắn vẫn không hề nhúc nhích, trong đôi trong mắt ẩn chứa sự trầm ngâm.
Nếu như Lý Ngôn Khánh ở chỗ này chắc chắn sẽ cảm khái.
Hiện tại Lý Uyên đã không còn tư thái phong độ như tám năm trước, tư thái càng ngày càng già đi.
Tuy nhiên ở sau hắn còn có rất nhiều người.
Tất cả đều xuôi tay đứng nghiêm không dám mở miệng thở mạnh, người đứng đầu chính là Lý Hiếu Cơ.
Ở đằng sau Lý Hiếu Cơ phân theo thứ tự đứng trang nghiêm là thứ tử Lý Thế Dân, tam tử, Lý Huyền Phách ngoài ra đều là tâm phúc của Lý Uyên.
Một người mặc thanh y, tướng mạo gầy gò tên là Bùi Tịch, là bàng chi của Hà Đông Bùi thị.
- Quốc công mắc câu rồi.
Bùi Tịch đột nhiên mở miệng chỉ thấy trên mặt sông bong bóng khẽ động.
Lý Uyên vội vàng kéo tay không ngờ con cá kia lại giảo hoạt, không mắc câu mà thoát đi.
- Huyền Chân, ngươi đoán sai rồi.
Lý Uyên tựa hồ không thèm để ý tới con cá kia thu hồi cần câu ha hả trách móc Bùi Tịch một câu tuy nhiên có thể nhìn ra được ở bên trong hắn và Bùi Tịch quan hệ rất mật thiết, Bùi Tịch không hề để ý.
- Nhị lang, Vương thị Thái Nguyên phái người tới cùng ngươi nói chuyện kia sao?
Lý Thế Dân bước lên phía trước một bước mà chắp tay nói:
- Phụ thân Thái Nguyên Vương Vinh thông qua Vương Thông Vương tiên sinh đem lễ vật của bọn họ tới, hi vọng có thể thông qua hài nhi khuyên bảo phụ thân ủng hộ Vương Thế Sung. Hắn còn nói nếu như thành công sẽ tặng thêm một nghìn thớt chiến mã.
Sắc mặt Lý Hiếu Cơ trở nên trầm xuống.
Lý Uyên lười biếng đứng dậy, tiện tay đưa cần câu cho Bùi Tịch.
Hắn nhìn thoáng qua Lý Hiếu Cơ rồi lại nhìn Lý Thế Dân:
- Vậy ý của ngươi thế nào?
- Vương Thế Sung, người này là sài lang... Hắn nếu như khống chế Huỳnh Dương thì sẽ khiến cho thế cục ở Trung Nguyên trở nên rối loạn, tuy nhiên phụ thân cũng có thể đục nước béo cò, nhất cử lưỡng tiện.
- Thế nào là nhất cử lưỡng tiện?
- Để cho Vương Thế Sung đảo lộn cục diện, phụ thân thứ nhất có thể đục nước béo cò là điều đầu tiên thứ hai có thể kết giao với Vương thị sau này chúng ta đứng vững chân là điều thứ hai.
Lý Uyên trầm ngâm không đáp một lát sau lại nói:
- Lão Cửu ta hôm qua nhận được mật báo từ Huỳnh Dương.
Sắc mặt của Lý Hiếu Cơ tựa hồ thay đổi, Lý Uyên không để ý tới Lý Thế Dân, cười ha hả nhìn Lý Hiếu Cơ rồi lấy từ trong người ra một phong thư.
Huỳnh Dương mật báo?
Lý Hiếu Cơ vui vẻ tiến lên phía trước nhận thư tín.
Những người khác thì vẻ mặt mờ mịt.
Lý Thế Dân nghi hoặc nhìn Lý Hiếu Cơ và Lý Uyên không thôi, hắn không rõ là chuyện gì xảy ra mà Lý Uyên lộ vẻ thoải mái như vậy.
- Các ngươi xuống trước đi, Huyền Chân và lão Cửu hai người các ngươi ở lại ta có chuyện cần bàn.
Lý Thế Dân trong lòng ngạc nhiên hắn lập tức ý thức được chiêu thức một hòn đá ném hai con chim vừa rồi của mình tựa hồ không được Lý Uyên tán thành.
Nhưng hắn nghĩ mãi mà không ra đây rõ ràng là một chuyện tốt vì sao Lý Uyên lại không tiếp nhận?
Từ sau khi mẫu thân qua đời, Lý Thế Dân đã cảm nhận được tâm tư của Lý Uyên, hắn thậm chí biết rằng phụ thân của mình không phải là người đơn giản cúi đầu, sở dĩ hôm nay giả bộ ngu ngốc hào sắc, xế chiều hồ đồ là vì mưu đồ, Lý Thế Dân âm thầm kết giao anh hùng hào kiệt, Lý Uyên biết rõ nhưng lại giả vờ không hay gì, mà lại còn âm thầm giúp đỡ tiền bạc để hắn làm việc.
Phụ thân tính toán cũng không nhỏ.