Dường như muốn đền bù cho năm trước, sau một hồi đại hạn ở khu vực sông Lạc mưa trở nên không dứt.
Tục ngữ có câu, mưa xuân quý như vàng, mùa đông tuyết rơi khiến cho ruộng đất đã được nghỉ ngơi mà sau khi trải qua mưa xuân tựa hồ đã báo hiệu năm nay mùa màng sẽ tốt tươi, người dân thân mặc áo tươi, cần cù làm việc, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nói cười.
Từ tháng mười hai đến nay đã trải qua hai tháng Huỳnh Dương không có chiến sự.
Tuy là ở Khai Phong Úy thị cùng với Đại Lương ba thành bị Lý Mật chiếm cứ nhưng đối với dân chúng ở Huỳnh Dương Quản thành Củng huyện mà nói, cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, người sáng suốt đều biết bất kể là Lý Mật, Tùy thất triều đình hay Ngõa Cương trại đều muốn tích súc lực lượng, chiến sự sau này nhất định không thể né tránh, trung nguyên sẽ có biến hóa thế nào tất cả đều âm thầm suy đoán.
Lý Ngôn Khánh lần này tiến về Đông Đô dường như không thu hoạch được gì.
Nhưng hắn không thèm để ý.
Có thu hoạch được hay không hắn hiểu rõ trong lòng.
Lam Tử Cái tuy đi rồi nhưng Lô Sở ủng hộ mình, Đoạn Đạt cho thấy rõ ràng đã ủng hộ Vương Thế Sung mà Nguyên Văn Đô thì sao, xem ra cũng lắc lư trái phải, ở trung gian thu lợi ích.
Đông Đô kỳ thực không có gợn sóng nhưng nước ngầm đang chảy cuồn cuộn.
- Lang quân trở về rồi, Lý lang quân trở về rồi.
Ở bên ngoài Lý phủ truyền tới từng thanh âm hò reo vui mừng.
Vô số người ở trong phủ tiến ra nghênh đón Lý Ngôn Khánh, Diêu Nghĩa Hứa Kính Tông bọn họ chạy ra, khiến cho Lý Ngôn Khánh cảm thấy ấm áp vài phần.
Nhìn thấy Hứa Kính Tông hơi chút tỏ vẻ nhưng có chút ít chân thành Lý Ngôn Khánh không nhịn cười được.
- Lão Diêu, Duyên Tộc mọi người tại sao lại ở đây? Được rồi, tất cả đừng đứng ở đây nữa để mọi người chú ý, mau vào trong phủ đi.
Duyên Tộng chính là tự của Hứa Kính Tông.
Lý Ngôn Khánh gọi thẳng tên hiệu của Hứa Kính Tông khiến cho hắn mặt mày hớn hở.
Hắn tự biết tình huống của mình tuy rằng Hứa Kính Tông được Lý Ngôn Khánh trọng dụng nhưng trong lòng hắn biết mình không phải là tâm phúc của Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh hiện tại gọi thẳng danh tự của hắn cho thấy thái độ rằng ta đã xem trọng ngươi.
Hứa Kính Tông cung kính tiến lên:
- Lang quân lần này đi Đông Đô tất cả mọi chuyện đều bình thường.
Lý Ngôn Khánh mỉm cười vỗ vỗ vai của Hứa Kính Tông:
- Duyên Tộc để ý chuyện trong nhà hai ngày nữa bất kỳ lúc nào cũng có thể tùy thời báo cáo với ta.
Nói xong hắn nói với Diêu Nghĩa:
- Lão Diêu lần này ta tiến về Đông Đô, may mắn mời được Từ Văn Viễn Từ công tới tọa trấn Kỳ Lân quán đoán chừng chút ít thời gian nữa sẽ tới Củng huyện hiện tại Kỳ Lân quán tạm nghỉ học, nhân thủ cũng không quá đông đại sự trong quán ngươi phải tốn nhiều tâm tư, chớ để sau khi Từ công tới cảm thấy Kỳ Lân quán chúng ta vô lễ không tôn kính thánh hiền.
Diêu Nghĩa vào năm Đại Nghiệp thứ ba đã sửa chữ Nghĩa thành chữ Ý.
Trước đây Tiết Thu đảm nhiệm Kỳ Lân quán, Diêu Ý làm phụ tá.
Tuy nhiên Diêu Ý không có tài bằng Tiết Thu, hắn văn học uyên nguyên, tài cán không kém, phẩn đức xuất chúng, nhưng mà đảm nhiệm chức Kỳ Lân quán thì có phần không phù hợp, nguyên nhân rất đơn giản hắn không có tài trấn nhiếp người khác.
Nghe thấy Từ Văn Viễn đến đây Diêu Ý liền mừng rỡ:
- Từ công từ xa đến đây Kỳ Lân quán nhất định thanh danh đại chấn, ta cũng có thể cởi bỏ được trách nhiệm trên người rồi.
- Ha ha vào trong phòng rồi hãy nói.
Lý Ngôn Khánh kéo Diêu Ý vào trong phủ.
Nô bộc tụ tập ở trước cửa cũng liên tục tản đi.
- Bá Bao huynh có quay trở lại không?
- À, lão Tiết trở về rồi, tuy nhiên hắn nói để muội muội của hắn ở bên này ít nhiều cũng không thuận tiện cho nên sau khi thương lượng với Cao phu nhân đã dọn tới Hào Đồi ổ.
Lý Ngôn Khánh khẽ giật mình, sau đó minh bạch ẩn tình ở bên trong.
Tiết Thu hiện tại ở Củng huyện hoàn toàn nhờ vào phủ của Lý Ngôn Khánh không có sản nghiệp gì.
Hắn có thể ở tại phủ của Lý Ngôn Khánh mà không lo lắng gì.
Nhưng mà muội tử của hắn tới thì không như vậy dù sao miệng lưỡi người đời cũng đáng sợ, một khuê nữ hoàng hoa mà đi ăn nhờ ở đậu chắc chắn sẽ dẫn tới những lời đồn không hay mà ở tại Hào Đồi ổ thì cũng không phải là một lựa chọn tệ, Trưởng Tôn Thịnh lúc còn sống đối với Tiết Đạo Hành rất tôn sùng, Cao phu nhân cũng là tài nữ, Tiết Anh ở bên kia có thể tránh khỏi những phiền toái không cần thiết. Có lẽ mình cũng cần phải lựa thời điểm mua một chút sản nghiệp cho Tiết Thu ở Củng huyện.
Lý Ngôn Khánh nghĩ tới đây lập tức gọi Mã Tam Bảo tiến tới.
Hắn thấp giọng phân phó một phen Mã Tam Bảo lập tức minh bạch rồi rời đi.
- Lão Diêu lần này nhà ngươi có tốt không?
Năm ngoái Diêu Ý đã trở về nhà thăm.
Hắn sinh trong một gia đình thế gia quan lại, cao tổ là Diêu Hoành tằng tổ là Diêu Tuyên Nghiệp đều là hiển quý ở trong triều đình, tổ phụ Diêu An Nhân tỏng năm Khai Hoàng nhiều lần đảm nhiệm chức vụ Thanh châu, Phân châu thích sứ, mà phụ thân của hắn cũng đảm nhiệm chức vụ trưởng sử Hoài Châu, kiêm nhiệm chức vụ kiểm giáo Đô Úy Hàm Cốc quan.
Diêu Ý khẽ cười nói:
- Thật không biết phải nói sao lần này ta về nhà đã thành thân rồi.
- Sao?
- Tổ phụ của ta trước kia đã định hai mối thân sự cho ta lần này ta về vừa vặn thành thân à đúng rồi ta lần này dẫn theo gia quyến chuẩn bị đặt mua một số sản nghiệp ở Củng huyện.
Lý Ngôn Khánh nghe được lông mày không khỏi nhăn lại.
- Thế cuộc Quan Trung có phải không tốt không?
- Năm ngoái Quan Trung gặp đại hạn, kênh mương trở nên khô cằn.
Hơn nữa ở khu lũng hữu đạo phỉ bộc phát, phía Tây vực thì có Đột Quyết làm loạn cho nên trong nhà cũng có chút rung chuyển.
- Vậy ngươi định làm gì?
Diêu Ý nói:
- Kỳ thật nhà của ta là khá lắm rồi.
- Chỉ là binh mã năm đó dưới trướng cha ta cảm thấy bất an, trước kia bọn họ theo cha ta, ta cũng không nỡ nhìn bọn họ khổ sở cho nên muốn ở Huỳnh Dương tìm mua một chút sản nghiệp mặt khác muốn cầu ngươi một nhân tình tìm cho bọn họ vị trí sắp xếp thỏa đáng, những người kia mặc dù tuổi tác tuy lớn nhưng vô cùng dũng mãnh, hiện tại Huỳnh Dương chiến sự liên tục không chừng có thể có ích.
Lý Ngôn Khánh nghe ra chuyện này.
Diêu Ý không muốn ở Kỳ Lân quán nghiên cứu học vấn nữa mà muốn có một vị trí khác.
- Bao nhiêu người?
- Ta ước tính tầm 300 người tuy nhiên bọn họ không cần tôi luyện có thể lập tức cầm thương lên lưng ngựa chinh phạt chiến trường.