Người viết thư quả nhiên tuổi tác không lớn lắm, bên trong còn có một số từ ngữ không vận dụng thoả đáng, Bùi Nhân Cơ cũng nhận ra đây là bút
tích của Dương Đồng.
Trên thư Dương Đồng nói Vương Thế Sung muốn cùng với Lý phiệt ở Quan Trung cầu hòa.
Lý Ngôn Khánh xuất binh nhưng hiện tại bị Vương Thế Sung khống chế rất
khó có thể thành công, mà Lý vương hòa giải với Vương Thế Sung Lý Ngôn
Khánh sẽ gặp nguy hiểm cho nên Dương Đồng viết thư mong Bùi Nhân Cơ nghĩ cách ngăn cản Vương Thế Sung cùng Lý Uyên cầu hòa.
- Bùi khanh, Lý khanh chính là nhân tài duy nhất có thể phó thác hôm nay.
Lý khanh càng mạnh thì Vương tặc càng kiêng kỵ, Bùi công ở Đông Đô khó
có thể thi triển tay chân, nên đi tới bên canh Lý khanh, liên giải sầu
lo.
Vốn Vương Thế Sung cũng có chủ ý này.
Bùi Nhân Cơ xem thư xong lập tức ném vào trong chậu than, phong thư kia liền hóa thành tro tàn.
Hắn ở trong phòng bồi hồi thật lâu trầm ngâm không nói gì, chiêu này
cảu Vương Thế Sung đúng là độc ác cho ta ra mặt chặn Ngôn Khánh đợi sau
khi cầu hòa đánh cho Ngôn Khánh trở tay không kịp. Vương Thế Sung ngươi
rất cao minh để ta đi hại tính mạng con rể của ta.
Dương Đồng nói không sai, Lý Ngôn Khánh thực sự càng mạnh Vương Thế Sung càng kiêng kỵ,
Mà chính mình ở Đông Đô cũng không có cơ hội thi triển quyền cước, con
gái mình cũng chờ mình tiến tới Củng huyện, nhi tử cũng phái người đưa
tin nói mình nên rời khỏi Lạc Dương. Bùi Nhân Cơ cũng không phải không
rõ, hôm nay Dương Đồng đã bày tỏ thái độ hắn dĩ nhiên không từ chối, hắn tiếp tục lưu lại Lạc Dương lại khiến cho Lý Ngôn Khánh ném chuột sợ vỡ
bình.
Nhưng vấn đề là Bùi Nhân Cơ còn dễ dàng nghênh ngang rời khỏi Lạc Dương.
Nhưng thê tử và người nhà của hắn thì sao?
Chẳng lẽ lại ở lại Đông Đô để mặc Vương Thế Sung chà đạp?
Hai con mắt của Bùi Nhân Cơ khép hờ lại, sau nửa ngày khuôn mặt của hắn mới nở ra nụ cười:
- Chuyện đau đầy này để cho tên nữ tế kia nghĩ biện pháp, nếu như hắn
ngay cả chuyện này cũng không giải quyết được thì Thúy Vân chẳng phải
thiệt thòi gả cho hắn sao? Hắc hắc, đúng thế cứ để hắn lo chuyện này.
Trong đại trướng trung quân, chỉ có Lý Kiến Thành Lý Thế Dân hai huynh
đệ, lúc này trước mặt hai người bày ra một phong thư, cả hai nhìn nhau,
ai cũng không mở miệng mà nghi hoặc.
- Nhị lang, Lý lang quân gửi phong thư này đệ thấy thế nào?
Lý Kiến Thành cũng không rõ lắm Lý Ngôn Khánh cùng với nhà mình có quan hệ thế nào cho nên cau mày.
Lý Thế Dân cũng không rõ ràng lắm Lý Kiến Thành có biết thân phận của
Lý Ngôn Khánh hay không, chuyện này không thể nói lung tung, phụ thân hi vọng bọn hắn không biết, mà đã biết còn nói ra thì sẽ khiến cho Lý Uyên không vui. Lý Thế Dân nghĩ nghĩ rồi nói:
- Huynh trưởng, huynh định trả lời thế nào?
- Ta nghe nói Lý lang quân nhận ân huệ của Dương thị.
Trong hai năm qua liều chết bảo vệ an nguy của Huỳnh Dương, cùng với Lý Mật luân phiên giao thủ, người này mục đích còn không rõ ràng, đột
nhiên lại thỉnh cầu chúng ta lưu lại mười hai ngày, ta lo lắng hắn cùng
với Vương Thế Sung ước hẹn, Vương Thế Sung một mặt cầu hòa, Lý Ngôn
Khánh thì một mặt dựa vào, chặn đánh chúng ta ở Khuyết Môn sơn.
Trong đại trướng, ngọn nến đang cháy sáng rọi đột nhiên bị gió thổi dập tắt.
Ánh sáng tối sầm lại, đúng lúc đó Lý Thế Dân lóe lên nụ cười quỷ dị, Lý Kiến Thành nói câu này cho thấy hắn không biết thân phận của Lý Ngôn
Khánh.
- Ánh nến này tại sao đột nhiên tắt, người đâu nhen lên lại đi.
Quân sĩ ngoài cửa lấy hỏa tập tới, nhen nhóm rồi khom người lui ra.
Lý Thế Dân lắc đầu nói:
- Theo ta thấy Lý Ngôn Khánh có lẽ trung với tùy thất nhưng không phải
là người cổ hủ, trước kia ta có gặp hắn một lần ở Củng huyện, người này
tâm cao khí ngạo đồng thời tinh thông mưu tính tuyệt đối sẽ không làm
chuyện vô nghĩa, lần này hắn mạo hiểm đưa thư tới chắc chắn có dụng tâm
kín đáo trong đó, nhất định là vô hại.
- Huynh trưởng quên Đậu công năm đó có ân với hắn sao?
- Ngày nay Đậu công đang ở dưới trướng của phụ thân, lại nói tiếp hắn
và chúng ta quan hệ vô cùng thân mật, không bằng nghe theo lời hắn nói?
Kỳ thật Lý Kiến Thành cũng đã gặp Lý Ngôn Khánh tuy nhiên khi đó Lý Ngôn Khánh mới sáu tuổi.
Trong lòng hắn không có ấn tượng nhiều với Lý Ngôn Khánh, cho nên cũng
không có giao tình gì, ngược lại Lý Thế Dân ở Củng huyện một thời gian,
đối với Lý Ngôn Khánh kết giao rất nhiều, hiện tại Lý Ngôn Khánh cầm giữ binh mã Huỳnh Dương trong tay, nghiễm chiên là một luồng lực lượng ở
Trung Nguyên, hắn còn là con của Cửu thúc, là một con cờ mà Lý gia đặt ở Trung Nguyên.
Một khi Quan Trung bình định, xuất kích Đông Đô thì Lý Ngôn Khánh mấu chốt sẽ động thân.
Hắn ở sông Lạc thanh danh quá lớn khiến cho ngay cả Lý Thế Dân cũng cảm thấy ghen ghét, đồng thời Lý Thế Dân cũng hi vọng có thể kết giao với
Lý Ngôn Khánh, đem hắn kéo tới bên cạnh mình. Lý Uyên xưng đế tuy nhiên
sớm muộn gì sự giúp đỡ của Lý Ngôn Khánh cũng mang tới chỗ tốt cho mình.
- Ý của đệ là đáp ứng hắn?
- Đúng thế.
- Dừng lại mười hai ngày, hiện tại chỉ còn tám ngày nữa thôi.
Lý Thế Dân cười cười:
- Huynh trưởng, chỉ là tám ngày thời gian, Lý lang quân mặc dù cùng với Vương Thế Sung cấu kết nhưng có thể đánh bại chúng ta sao?
- Vương Thế Sung không dám khai chiến bởi vì đằng đông còn có Lý Mật
nhìn chằm chằm, Lý Ngôn Khánh cũng không dám khai chiến vì Vương Thế
Sung cũng thế, Lý Mật cũng thế đối với Huỳnh Dương đều thèm chảy nước
dãi, nhưng đều sợ hai người còn lại liên thủ.
- Tam phương chế ước lẫn nhau khiến cho chúng ta có thể thừa cơ mà vào.
Hôm nay mục đích của chúng ta đã đạt, cho dù kéo dài mười hai ngày cũng không ảnh hưởng tới đại cục, không bằng ở lại nhìn xem Lý lang quân
chơi trò gì.
Đúng thế, tam phương ngăn nhau, ai cũng không dám động thủ.
Cho dù như vậy Quan Trung muốn đánh tan Vương Thế Sung cũng không phải
là chuyện dễ dàng, Lý Uyên đồng ý xuất binh mục đích chỉ là trấn nhiếm
mà thôi, trước mắt cho dù Lý Ngôn Khánh xuất binh tương trợ Lạc Dương
cũng không thể trong một thời gian ngắn mà phá được, một khi lâm vào bế
tắc thì Quan Trung cũng xuất hiện nguy hiểm, cho nên Lý Ngôn Khánh đưa
phong thư này chỉ sợ cũng đã thấy rõ ảo diệu bên trong.
Đánh vỡ cân đối ở sông Lạc cần một cơ hội, mà hiện tại cơ hội vẫn chưa tới.
Lý Kiến Thành suy nghĩ thật lâu cuối cùng vẫn gật đầu đáp ứng.
Thương nghị một phen, Lý Thế Dân cáo từ trở về doanh trại của mình.
Ở trong doanh trướng một đám người đã chờ hắn trở về.