- Hoàng thượng, hoàng thượng có gì phân phó không?
- Nô tài không dám rời khỏi Hàm Gia đại điện quá lâu, nếu không sẽ bị người khác nghi ngờ.
- Lô Dận ngươi có trung với ta không?
Dương Đồng tỉnh ngộ, vẻ mặt trẻ thơ lập tức biến mất.
Lô Dận chính là đệ tử của Phạm Dương Lô thị, năm đó hắn phạm tội bị
tiến vào cung, đổi tên thành Trương Dận, ngoại trừ Lô Sở không ai biết
được lai lịch của Lô Dận, sau khi Lô Sở chết Lô Dận nhanh chóng cùng với Dương Đồng liên lạc với nhau, cam nguyện làm tai mắt của Dương Đồng,
hôm nay hắn ở trong Hàm Gia điện trong lúc vô tình đã nghe được cuộc nói chuyện của Vương Thế Sung và Vương Tố.
Lô Dẫn liền nghĩ cách báo cho Dương Đồng, để Dương Đồng đưa ra quyết định.
- Nô tài sau khi vào cung, đã chịu ân sủng của gia thúc tổ, nô tài nguyện vì hoàng thượng xông pha nơi khói lửa.
Dương Đồng cũng khẽ gật đầu mà hít một hơi thật sâu.
Hắn nhanh chóng cầm bút, nghĩ nghĩ rồi viết một phong thư sau đó kẹp
lại, quấn ở bên hông, cẩn thận đem thư đưa ra sau đó giao đai lưng ngọc
cho Lô Dận, ý bảo Lô Dận thắt ở bên hông.
- Cô không muốn ngươi xông pha nơi khói lửa, chỉ muốn ngươi nghĩ cách truyền chỉ, đem đai lưng giao cho Bùi khanh.
Sắc mặt của Dương Đồng trở nên ngưng trọng:
- Lô Dận nguyên vì cô làm chuyện này không?
Lô Dận dùng sức gật đầu:
- Nô tài nguyện ý.
- Được rồi ngươi mau trở về đi, nếu như bị Vương tặc phát hiện thì cũng là vô ích.
Lô Dận gật đầu đáp ứng, lặng yên rời khỏi trở về Hàm Gia điện.
- Trương Dận ngươi mới đi nơi nào vậy?
Lương Bách Niên nổi giận đùng đùng gọi Trương Dận.
- A, Lương công công, nô tài vừa rồi cảm thấy đau bụng cho nên đi tiểu tiện một thoáng.
Lô Dận trong lòng lo lắng liếc mắt cẩn thận nhìn Lương Bách Niên.
Lương Bách Niên nhíu mày lại:
- Vậy bây giờ tốt rồi chứ?
- Vô sự rồi ạ.
- Lập tức thu thập một chút, theo ta đi truyền chỉ.
- Truyền chỉ?
Lô Dận khẽ giật mình nghi hoặc nhìn Lương Bách Niên mà thầm nghĩ:
- Không may mắn như vậy chứ, hoàng thượng vừa mới phân phó mà đã có cơ hội.
Lương Bách Niên nói:
- Hoàng thượng hạ chiếu, phân cho Bùi Nhân Cơ đi làm việc.
- Ngươi thu thập một thoáng rồi lập tức theo ta tiến về trước phủ tướng quân, nửa đêm canh ba, phó xạ đại tướng quân lại muốn truyền chỉ, đây
không phải muốn giày vò người khác sao?
Dương Đồng hiện tại đã bị Vương Thế Sung khống chế.
Cho nên thánh chỉ trong nội cung kỳ thật chính là ý tứ của Vương Thế Sung.
Nhắc tới Lương Bách Niên người này thanh niên phục thị Dương Kiên,
trung niên phục thị Dương Quảng, đến khi về già lại đi theo Dương Đồng,
trung thành và tận tâm, tuy nhiên Lương Bách Niên đã già rồi, lòng tham
càng nặng, về sau đã bị Vương Thế Sung thu mua, trở thành người tâm phúc của hắn.
Hắn lớn tuổi cộng thêm trời lạnh ngủ cũng sớm hơn so với người bình thường.
Đang nghỉ say lại bị Vương Thế Sung gọi dậy tâm tình dĩ nhiên không thoải mái.
Sau khi nhận được ý chỉ, hắn đi ra ngoài thì vừa vặn gặp được Lô Dận,
Lương Bách Niên cũng thuận tiện chọn hắn đi tới phủ đệ của Bùi Nhân Cơ.
Bùi Nhân Cơ sau khi đảm nhiệm chức hữu Giam Môn đại tướng quân đã đóng ở Đồng Trú phường.
Lô Dận theo sau lưng của Lương Bách Niên, vừa đi vừa nghĩ ngợi làm sao mới có thể đem đai lưng ngọc này giao cho Bùi Nhân Cơ.
Sau khi đi vào trong Bùi phủ, Lương Bách Niên tuyên đọc ý chỉ
Trên thánh chỉ tuy chỉ nói mệnh cho Bùi Nhân Cơ hướng về phía Thạch Lâm sơn, khen ngợi Lý huyện bá tước trung nghĩa.
Tuy nhiên Bùi Nhân Cơ là Giam Môn đại tướng quân, há có thể không rõ
thời cuộc hắn hỉ nộ không lộ, tiếp nhận ý chỉ. Bùi Nhân Cơ là Hà Đông
Bùi thị, làm sao không nhìn ra tâm tư của Lý Uyên, hắn đối với Lý Uyên
cũng không có ác cảm gì, dù sao mọi người cũng xuất thân thế trụ, ấn
tượng của Lý Uyên đối với hắn tốt hơn Vương Thế Sung gấp trăm lần.
Có người nói chúng sinh bình đẳng.
Kỳ thật nhân sinh có phân cao thấp.
Vương Thế Sung cùng với Lý Uyên đều là thế gia đệ tử nhưng tại sao Lý
Uyên vung tay hô lên thì bát phương hưởng ứng, mà Vương Thế Sung thì rất ít người để ý?
Rất đơn giản, Lý Uyên chính là hậu duệ tộc nhân của bát đại trụ quốc Lý thị.
Địa vị và thân phận của hắn vượt xa so với Vương Thế Sung, hiện tại hắn đã quy tông nhập vào Lý phiệt Lũng hữu, thậm chí còn cao hơn cả Hà Đông Bùi thị.
Mà Vương Thế Sung thì sao?
Tuy hắn là tộc nhân của Vương thị nhưng không phải huyết thống.
Điều quan trọng nhất chính là Vương Thế Sung ở trong Vương thị không
phải đích truyền, nói chính xác hắn thuộc về bàng chi, so với Lý Uyên
thì thua kém hơn rất nhiều. Bùi Nhân Cơ cũng thế, Lô Sở cũng thế có thể
tiếp nhận chuyện Lý Uyên tạo phản nhưng không tiếp nhận nổi việc Vương
Thế Sung ương ngạnh.
Sau khi tiếp nhận thánh chỉ từ trong tay của Lương Bách Niên, Bùi Nhân Cơ nhanh chóng suy nghĩ.
Vương Thế Sung tại sao vô duyên vô cớ đề cử mình tiến tới Thạch Lâm
sơn? Người khác có thể không rõ nhưng Bùi Nhân Cơ cũng biết, Vương Thế
Sung đối với Lý Ngôn Khánh kiêng kỵ cỡ nào.
Trong này liệu có âm mưu gì không?
Đúng lúc này, một gã người nhà đi tới, bưng lấy một cái đai lưng ngọc.
- Lão gia, vừa rồi ở bụi hoa ngoài cửa tìm thấy một chiếc đai lưng ngọc cũng không biết là của người phương nào làm rơi.
Bùi Nhân Cơ bị người hầu đánh gãy suy nghĩ, trong lòng vô cùng không vui.
Hắn chuẩn bị nổi giận thì ánh mắt nhìn đai lưng ngọc của người nhà, Bùi Nhân Cơ khẽ giạt mình trong mắt hiện ra một vòng sáng:
- A, đây không phải là đai lưng ngọc hai ngày trước ta làm rơi sao?
Bùi Nhân Cơ túm lấy đai lưng ngọc:
- Ta tìm hoài không được hóa ra bị rơi ở bên ngoài.
Hắn thân là Giam Môn đại tướng quân làm sao không nhìn ra đai lưng ngọc này có ký hiệu của hoàng thất, trái tim của hắn nhảy loạn liên tục, đai lưng ngọc này mang tới là có ý gì?
Hắn cầm lấy đai lưng ngọc trở về trong thư phòng.
Trên đường đi vô cùng khẩn trương, sau khi vào trong thư phòng, hắn tỉ
mỉ xem kỹ một phen, cuối cùng rút từ trong đó ra một phong thư.
Người truyền tin hôm nay ghê gớm thật.
Dám ném vào trong phủ của ta chẳng lẽ không sợ bị người khác lấy đi?
Tuy nhiên tưởng tượng lại thị gia phong của hắn rất nghiêm, tướng trong
đại phủ tướng quân ai cũng là thân tín của hắn, chỉ sợ đối phương cũng
biết chuyện này cho nên mới làm như vậy, tuy nhiên cũng là quá lỗ mãng,
quá lỗ mãng.
Bùi Nhân Cơ vừa nghĩ vừa mở thư ra.
Cũng may không phải là huyết thư.