Hơn nửa ngày một lão quản sự đi vào trong phòng cầm lấy một cái chổi quét hết mảnh vỡ.
- Dương Chính?
Dương Khánh tức giận la lên.
Lý Ngôn Khánh cười nói:
- Vương gia cớ gì lại không cẩn thận vậy, chắc nghe nói Trịnh thành được phung đoạt, nội gian bị giết chết cho nên cao hứng quá.
Lão Dương ngươi mau quét cho sạch sẽ, không được chậm trễ.
Dương Chính cái tên khốn kiếp này.... Ánh mắt Dương Khánh như phóng hỏa nhìn chằm chằm vào Dương Chính.
nào biết Dương Chính sau khi quét xong mảnh vỡ thì ngẩng đầu lên:
- Vương gia lão nô có một chuyện cần bẩm báo với vương gia.
- Nói đi.
- Lão nô lớn tuổi rồi chỉ sợ khó có thể hầu hạ vương gia, vừa rồi vương
gia gọi lão nô tới lão nô nghĩ lại thấy nên mang người nhà rời khỏi, đi
tới Củng huyện.
- Đi Củng huyện?
- Đúng vậy, lão nô còn có một tôn nhi đầu năm sẽ đi vào Kỳ Lân học tập... ha ha lão nô muốn đi
tới đó chiếu cố cho tôn nhi của mình một chút.
Bên kia Ngôn Khánh cũng mở miệng:
- Dương quản sự? Tôn nhi của ông muốn tới Kỳ Lân quán sao?
Ngươi còn giả bộ sao? Dương Khánh nghiến răng nghiến lợi mà Liễu Chu Thần nhịn không được thở dài một hơi.
Lý Ngôn Khánh đây là bảo toàn mặt mũi cho hắn, thanh danh của hắn, nếu
không Dương Khánh biết hắn bán đứng Liễu Chu Thần không biết phải đối
mặt thế nào.
Nhưng mà Lý Ngôn Khánh tại sao lại đáp ứng với Dương Chính.
Liễu Chu Thần trong lòng thầm nghi hoặc khó hiểu.
Dương Chính sau khi trả lời xong vấn đề của Lý Ngôn Khánh liền từ từ rời đi khỏi phòng.
Hí kịch một màn này khiến cho Dương Khánh nhất thời không biết phải tiếp
tục thế nào. Hắn ngơ ngác nhìn Lý Ngôn Khánh trò chuyện vui vẻ với đám
người Trịnh Nhân Cơ, đột nhiên Dương Khánh chán nản cúi đầu xuống, thở
ra một hơi dài.
Kỳ thật hắn cho rằng mình thông minh nắm giữ mọi
thứ ở trong tay, nhưng thực tế thì sao, mình chỉ là người ngu xuẩn mà
thôi, Huỳnh Dương quận cho tới bây giờ hắn không hề khống chế được.
Buồn cười cho mình tưởng rằng còn có thể nắm giữ toàn cục... sau một hồi ho
khan kịch liệt, Dương Khánh ngẩng đầu lên, ngưng mắt nhìn khuôn mặt của
Lý Ngôn Khánh.
- Lý lang quân, cô bỗng cảm thấy không khỏe, không thể phụng bồi tiếp được.
- Hoài Kính con thay phụ thân chiếu cố tốt cho chư công, cô mệt mỏi rồi
muốn đi nghỉ ngơi một chút. Chu Thần ngươi đỡ ta ta muốn đi nghỉ ngơi.
Liễu Chu Thần vội vàng buông dùi trống xuống vội vàng đi tới bên cạnh Dương Khánh, đem hắn dìu dậy.
Qua chuyện này hắn cảm thấy Dương Khánh đã mềm yếu hư không, nhịn không
được mà nhìn lại Lý Ngôn Khánh, chỉ thấy nụ cười trên mặt Ngôn Khánh đã
tắt từ lúc nào không thấy nữa.
Dương Khánh nhận thua!
Hắn nguyện ý giao ra toàn bộ quyền lực.
- Vương gia vất vả vì Huỳnh Dương quận đúng là nên nghỉ ngơi một thoáng.
Không bằng như vậy đi, Động Lâm Tự là phật môn trọng địa cảnh đẹp vô cùng,
đúng là nơi tĩnh dưỡng, vương gia tại sao không tới đó? Sau khi khôi
phục thân thể Huỳnh Dương quận còn chờ vương gia chủ trì.
Ngươi
đã cúi đầu vậy thì hãy dứt khoát đem chức vụ quận trưởng Huỳnh Dương
giao cho ta....nhường chức quận trưởng mới là giải thoát chính thức.
Dương Khánh thân thể hơi run lên, hắn nhắm mắt lại... lúc này hắn đã thua triệt để.
Hắn nhìn về phía Lý Ngôn Khánh, ánh mắt rất phức tạp.
- Như vậy Huỳnh Dương quận xin Lý huyện bá lưu tâm.
Dương thành đoạt lại, bão tuyết qua đi khiến cho Lạc Dương thêm một bầu không khí vui mừng.
Việt Vương Dương Đồng cao hứng vạn phần, hạ chiếu chúc mừng. Cũng khó trách
bọn họ vui mừng như vậy từ khi Lý Mật chấp chưởng Ngõa Cương từng tòa
thành trì bị mất đi, tuy Hổ Lao quan đại thắng, Hắc Thạch phủ đại thắng
nhưng những nơi bị mất đi vẫn chưa thu hồi được, đúng là một chuyện tiếc nuối.
Dương Đồng không phải không nghĩ đến chuyện thu hồi đất
đai bị mất, tuy nhiên trong mắt của hắn người thu phục Dương thành huyện hẳn là Lý Ngôn Khánh.
Thật không ngờ Lý Ngôn Khánh còn chưa kịp
xuất kích thì Vương Thế Sung đã trình tấu tin vui, Dương thành được thu
phục rồi, có lẽ đây là chuyện thoải mất nhất vào mùa đông năm Đại Nghiệp thứ mười ba.
Vương gia Dương Đồng hiện tại bày tiệc trong nội
cung, sau khi tiệc rượu chấm dứt hắn lưu lại mấy người Nguyên Văn Đô, Lô Sở còn có cả Độc Cô Vũ.
Vốn Dương Đồng còn định mời cả Đoạn Đạt
tới nhưng mà Đoạn Đạt hôm nay đã nhiễm phong hàn không vào triều, trận
gió tuyết này Giam Môn đại tướng quân Bùi Nhân Cơ cũng bị bệnh nhưng mà
Bùi Nhân Cơ không phải ngẫu nhiên nhiễm phong hàn mà là do trong cơn bão tuyết đi dò xét hoàng thành nên mới bị bệnh.
Tuy nhiên Bùi Nhân Cơ có tới hay không Dương Đồng cũng không quá để ý.
- Vương Thế Sung vừa thu hồi được Dương thành hiện tại đổi tướng chỉ sợ khiến cho quân tâm chấn động.
- Vương thượng cần gì phải lo lắng, đến lúc đó Độc Cô tướng quân tiếp
nhận quân vụ chỉ cần mời Lý huyện bá tướng cùng nhau đi tới là có thể
trấn nhiếp sĩ tốt.
Lô Sở cười ha hả hồi đáp:
- Với uy vọng của Lý huyện bá tước ở trong quân, hơn nữa hắn còn là đệ tử của Trưởng
Tôn đại tướng quân, con rể của Bùi đại tướng quân xem ra cũng không có
chuyện gì sai lầm. Độc Cô tướng quân cũng là lão soái ở trong quân hơn
nữa còn là dòng họ hoàng thất chỉ cần vững vàng tiếp chưởng quân vụ
không đến quá lâu là khống chế được binh lính. Đến lúc đó bên trong có
Độc Cô tướng quân tọa trán, ngoài có Lý huyện bá tước bày mưu tính kế,
Lý nghịch có càn rỡ thế nào thì cũng không kéo dài được, đợi đến khi Lý
nghịch bị diệt vương thượng có thể xưa binh tiến vào Quan Trung, hốt gọn một mẻ đám Lý Uyên.
- Đúng thế, Vương thượng trong tay có Độc Cô tướng quân cùng với Lý huyện bá tước hai thanh lợi kiếp lo gì không
bình được thiên hạ?
Nguyên Văn Đô lộ vẻ tán thành, trong lời nói giống như xem thiên hạ này đã bình được đại loạn.
Ngồi đối diện Nguyên Văn Đô là một nam tử trung niên, đầu rất cao, biểu hiện bất phàm, hàm râu dài có vài phần khí thế trang trọng, hắn một tay vê
râu mỉm cười một mặt thì lại nhẹ nhàng gật đầu, người này chính là Độc
Cô Vũ chính là tộc chất của Độc Cô hoàng hậu, cùng thế hệ với Dương
Quảng.
Độc Cô gia tộc chính là hậu duệ của bát đại trụ quốc thời Tây Ngụy, Độc Cô Tín.
Độc Cô Tín nổi danh nhất ngoại trừ công danh hiển hách mà còn là bảy đứa con gái của hắn, nổi danh là thất tiên nữ.