Hiện nay các thế trụ gia tộc mỗi tháng kiếm tới mười vạn tới hàng trăm vạn quan.
Nuôi mấy tên kiệu phu thì có đáng gì, kết quả là kiệu phu đã trở thành một kỹ năng chuyên nghiệp.
Mà hiện tại kiệu phu hôm nay đều xuất phát từ Đường Nhân thương hội.
Trịnh Nhân Cơ mặc một bộ thanh y, mặc áo khoác đi xuống đại kiệu.
Trịnh gia đến đây có Trịnh Nhân Cơ, Trịnh Thiện Quả Trịnh Tổ Hành ba người,
Thôi gia thì có thúc chất Thôi Tố Chân, Thôi Quân Trụ.
Ngoài ra
còn có Phan gia, Lô gia hơn mười đại thế trụ tới, mọi người ở bên ngoài
phủ hàn huyên xong liền theo người nhà quận trưởng đi vào trong phủ.
- Hôm nay đúng là náo nhiệt.
- Đúng thế, đúng thế, mấy năm nay không gặp mặt chư công hiện tại mọi
người tụ hợp lại một chỗ chính là chuyện vui mừng, sau đó từng hồi cổ
nhạc truyền tới.
Tuy nhiên lúc này chỉ có nhạc dạo, bã ăn chính
còn chưa bắt đầu cho nên Dương Khánh không xuất hiện, hiện tại con trai
trưởng của Dương Khánh là Dương Hoài Kính tiếp khách
Một lúc sau ba hồi trống cổ vang lên, Dương Khánh cuối cùng cũng xuất hiện.
Hắn một thân mặc áo gấm, trên khuôn mặt nở ra nụ cười ấm áp.
.- Chư công, cô có việc nên đến muộn, xin thứ tội... Hoài Kính mau bày rượu ra.
- Trước hết cô kính chư công tạ tội.
Liễu Chu Thần thân là tư lễ, chuẩn bị cầm chùy đánh vào trống cổ.
Bỗng nhiên nghe Thôi Quân Trụ đột nhiên nói:
- Vương gia khoan đã.
- Thôi công, có chuyện gì vậy?
- Ta thấy ở tiệc rượu này hình như thiếu đi một người không biết tại sao vương gia lại không mời?
- Không biết là thiếu vị nào?
- Chính là Củng huyện bá tước, Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, Lý Ngôn Khánh, Lý lang quân...
- Thôi công đã mời danh sĩ Huỳnh Dương tới đây, Lý lang quân không đến thì chúng ta làm sao có thể dám xưng là danh sĩ.
- Đúng vậy Lý lang quân tại sao chưa tới?
Sắc mặt Dương Khánh trở nên biến đổi, trong lòng hắn mơ hồ có cảm giác không tốt, hắn lập tức nói:
- Lý huyện bá tước hiện tại đang ở Hổ Lao quan giao phong cùng với Lý nghịch, không rảnh để đến đâyđược.
- Vương gia vương gia chưa mời làm sao biết Lý huyện bá tước không tới?
Trịnh Nhân Cơ mỉm cười:
- Vương gia không mời chẳng bằng để tại hạ mời một phen, người đâu, mời Lý huyện bá tước nhập tọa.
Dương Khánh giật nảy mình, sắc mặt thoáng cái đã trắng như tờ giấy.
Chưa đợi hắn có phản ứng thì bên ngoài đã truyền tới một hồi cười to:
- Trịnh công, Ngôn Khánh là tiểu bối của Trịnh công làm sao nhận được chữ "mời"
Lời còn chưa dứt thì bên ngoài cửa phủ đã đại loạn, theo đó một đội quân
tốt khôi giáp sáng loáng đi theo hai nam tử vào bên trong.
Hai năm tử kia đều khoảng hai mươi, một người mặc hộ giáp sáng loáng, dưới sườn là bội kiếm khí phách lầm lẫm.
Ở bên cạnh hắn thì là một thanh niên mặc thanh sam, chân đeo hắc giày, tay cmầ hoành đao.
Tuy nhiên tay bên kia còn cầm theo một hộp gỗ hình như là lễ vật, thanh
niên này vừa xuất hiện khiến cho toàn phòng liên tục đứng lên.
Dương Khánh nuốt nước miếng, vô thức lui về phía sau một bước, hơi ưỡn ngực ra.
- Trịnh lang quân, lang quân tại sao lại ở đây?
- À mạt tướng phụng mệnh Lý tướng quân về đây thủ vệ Huỳnh Dương.
- Thủ vệ Huỳnh Dương? Huỳnh Dương huyện không có chiến sự cần gì thủ vệ?
Lý lang quân, ngươi tại sao không ở Hổ Lao quan đốc chiến mà lại chạy
tới nơi này, vạn nhất Hổ Lao quan gặp chuyện không may thì không phải là Huỳnh Dương gặp nguy sao?
Dương Khánh cảm thấy mình thoáng cái rối loạn lời nói cũng mất đi sự bình tĩnh.
Dương Hoài Kính cũng lo lắng, tay cầm chén rượu mà không biết phải làm sao
cho phải...Ngôn Khánh cười cười tiến tới, bảo một binh sĩ sau lưng dâng
hộp gỗ sơn đen lên:
- Vương gia không cần lo lắng, Hổ Lao quan là nơi phòng thủ kiên cố, cho dù Lý nghịch nhiều người nhưng cũng chỉ là
một đám ô hợp mà thôi.
Mạt tướng lần này tới đây chính là muốn chúc tụng vương gia... thiếu vương gia ở đây có chút lễ vật mong thiếu vương gia xem.
Dương Hoài Kính khẽ run rẩy hoảng sợ ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh:
- Chúc tụng chuyện gì?
Ngôn Khánh cười nói:
- Lúc vừa rồi mạt tướng đã nhận được tin tức, Trịnh thành đã được Tiết
thu đoạt lại, trước đây Vương Thế Sung tướng quân đã chiếm được Dương
thành huyện... hôm nay Trịnh, Dương nhị thành đã trở về với Vương gia
chẳng lẽ không phải là một đại hỉ sự hay sao? Tại sao lại không đáng
chúc mừng?
- Ngươi chiếm Trịnh thành? Chiếm khi nào?
Lý Ngôn Khánh thở dài:
- Đúng lúc Vương gia quyết định.
Dương Khánh nghe vậy thì ngồi xuống ghế ngưng mắt nhìn Lý Ngôn Khánh hồi lâu không nói gì.
- Vương gia không nhìn lễ vật của mạt tướng sao?
Trong lúc mọi người còn xì xào bàn tán thì Lý Ngôn Khánh lại mở miệng một lần nữa.
Dương Hoài Kính do dự một thoáng, đặt nhẹ chiếc cốc lên trên bàn, bước qua mà khẽ mở chiếc hộp gấm, vừa mở ra, Dương Hoài Kính đã hoảng sợ kêu lên
một tiếng, hắn lập tức buông tay lui về phía sau, trên mặt không còn
chút huyết sắc nào cả.
Trên hộp gấm kia có phủ một tầng vôi sống, ở trong đó có bày một cái đầu người, máu vẫn còn chưa khô... Trịnh Hiếu Thanh? Dương Khánh nhìn thấy cái đầu người này thì lòng liền run lên.
- Vốn mạt tướng có việc nên mới đến chậm trễ một chút, trước khi bái kiến vương gia mạt tướng đã mời Trịnh lang quân dò xét Trịnh Hiếu Khanh, từ
nhà của hắn tìm ra thư vãng lai với Lý nghịch, có cả vũ khí và áo
giáp... Ha ha, nghịch tặc như thế khiến cho người ta phải căm phẫn cho
nên mạt tướng tự mình chủ trương đem cả nhà Trịnh Hiếu Thanh 124 người
toàn bộ hành quyết, không biết Vương gia có cần kiểm kê một phen không?
Nói xong, Lý Ngôn Khánh hướng về phía bọn Trịnh Nhân Cơ chắp tay.
- Tiểu chất mạo muội chưa được tộc trưởng cho phép đã diệt một tông, xin thứ tội.
Trịnh Thiện Quả lạnh nhạt nói:
- Loạn thần tặc tử như thế, giết là đúng.
- Đúng thế, Trịnh thị dùng trung nghĩa làm gia truyền nghịch tặc như thế, giết rất hay.
Đến lúc này Dương Khánh còn chưa rõ chuyện gì nữa thì hắn đúng là đồ ngu rồi.
Đúng thế hắn còn có hậu chiêu, bên ngoài phòng khách hắn còn có 300 đao phủ
chuẩn bị nếu như bên trong có chuyện bất ngờ thì xuất hiện.
Trịnh Hoành Nghị chỉ dẫn theo một đội nhân mã mười người mà thôi.
Nếu như lúc này mình đánh cuộc thì nói không chừng...
Đánh bạc hay không đây?
Dương Khánh trong lòng thầm do dự.
Liễu Chu Thần nhìn thấy rõ ràng liền thầm kinh hãi, Lý lang quân quả nhiên
không động thủ thì thôi, mà đã động thủ thì đúng là ngoan độc.
Diệt môn, thủ đoạn ác độc thay. Đánh bạc. Dương Khánh nhìn thấy Lý Ngôn Khánh ngồi xuống thì lòng thầm tức giận.
Hắn khẽ làm rớt chén rượu xuống, theo kế hoạch của hắn, khi hắn ném chén
rượu đi thì đao phủ sẽ một loạn xông ra tuy nhiên hiện tại chén đã rơi
mà vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì.