Sau khi ra bên ngoài Hoắc Sơn, hắn tiến về phía Thanh Long quan, bái phỏng Triệu Hi Tiếu và Viên Thiên Cương, Thanh Long quan diện tích cũng không lớn, phân thành hai viện độc lập, Triệu Hi Tiếu chiếm lấy một đình viện phụng dưỡng tam thanh tổ sư, lúc vô sự thì luyện đan tu hành, vô cùng tiêu dao.
Người dân Củng huyện biết rõ Thanh Long quan nhưng lại không biết Triệu Hi Tiếu.
Ngược lại Viên Thiên Cương lại vô cùng quen thuộc với bọn họ nguyên nhân cũng bởi vì hắn gieo quẻ linh nghiệm, y thuật tinh thông nên được mọi người tôn trọng.
Đại Nghiệp năm thứ mười một, Viên Thiên Cương đến núi Nam Đà sơn thăm Nguyên đạo trưởng, trong lúc đi phát hiện ra một kỳ tài.
Người này tên là Lý Truân Phong, cha hắn là Lý Bá, ở trong năm Khai Hoàng vì xuất thân không tốt đi làm trọc quan, về sau Tùy Dạng Đế lên ngôi, lập lại chế độ quan lại, Lý Bá bị bãi quan trở về quê.
Sau đó hắn bắt đầu xuất gia tu đạo.
Tài văn chương của Lý Bá rất không tầm thường, trước lúc xuất gia Lý Bá đọc không ít sách thánh hiền, hi vọng tạo phúc một phương, nhưng lại thủy chung không được trọng dụng, vì vậy sau đó dốc lòng vào thiên văn lịch, Âm Dương phong thủy, cũng bởi vì vậy mà Lý Truân Phong thuở nhỏ hướng đạo, cũng có tiếng là học giỏi.
Đại Nghiệp năm thứ bảy, Lý Bá biên soạn Phương Chí Đồ toàn văn tập, cho nên phó thác cho Lý Truân phong đến tu hành tại chỗ của Nguyên đạo trưởng.
Lý Truân Phong từ nhỏ đã có tiếng là thần đồng, đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác, giỏi thiên văn âm dương.
Viên Thiên Cương sau khi khảo thí trường học của hắn một phen thì giật nảy mình, xin Nguyên đạo trưởng thu hắn làm môn hạ. Viên Thiên Cương lúc nhắc Lý Truân Phong với Lý Ngôn Khánh, Ngôn Khánh mặc dù biểu lộ bình thản nhưng trong lòng lại âm thầm kinh dị, Viên Thiên Cương, Lý Truân Phong.... hai đại thần căn thời Sơ Đường, tại sao lại rơi vào tay ta?
Lý Ngôn Khánh vào đầu năm Đại Nghiệp thứ chín được phong Nam tước Củng huyện.
Ở Củng huyện, Lý Ngôn Khánh không quan không chức nhưng quyền lực của hắn thậm chí còn áp đảo cả huyện phủ.
Cộng thêm việc hắn mở Kỳ Lân quán, biên Thánh Hiền chú, văn tên vang vọng, có người gọi hắn là tông sư của sĩ lâm.
Hôm nay đến Thanh Long quan, dĩ nhiên là Lý Ngôn Khánh không bỏ qua cơ hội gặp mặt Lý Truân Phong.
Hắn bước xuống ngựa trước Thanh Long quan, đi tới bậc thang, lớn tiếng gọi.
- Ai đó?
Từ bên trong đạo quán truyền ra thanh âm non nớt, sau đó một người đi ra, tướng mạo của hắn thanh tú, niên kỷ thì chừng mười ba mười bố, thân thể gầy gò, ánh mắt trong vắt hiếu kỳ nhìn Lý Ngôn Khánh.
- Sư phụ không có ở nhà, thí chủ nếu có chuyện thì xin ngày khác hãy tới.
Lý Ngôn Khánh nheo mắt lại, nhìn đạo đồng rồi nói:
- Ngươi là Lý Truân Phong?
- Thí chủ là ai, tại sao lại biết tên của ta?
Quả nhiên là hắn.
Lý Ngôn Khánh cười ha hả nói:
- Ta không nói cho ngươi biết ta là ai, tuy nhiên ta nghe nói ngươi ưa thích thiên văn, âm dương chi học cho nên ta tới đây khảo thí trường học của ngươi một chút, ngươi có thể đoán ra ta là ai không?
Lý Truân Phong mở to hai mắt nhìn Lý Ngôn Khánh nửa ngày sau mới đột nhiên cười nói:
- Hóa ra là ân chủ tới nhà, công tử chính là Ngỗng công tử, có đúng không?
Lý Ngôn Khánh chưa bao giờ nhìn thấy Lý Truân phong, hơn nữa mấy năm nay hắn cũng ru rú ở nhà, ít xuất hiện, Lý Truân phong dĩ nhiên cũng chưa bái kiến Lý Ngôn Khánh.
- Ồ làm sao ngươi có thể tính toán được mà biết là ta?
Lý Truân Phong nói:
- Đây cũng không phải là thuật Âm Dương, chỉ là bần đạo đoán được mà thôi.
- Công tử diện mạo bất phàm, bần đạo đã nhiều lần nghe sư phụ và Triệu sư bá nhắc tới, Ngỗng công tử ở Cao Ly mang theo hai mươi bốn hổ vệ, còn có hắc bạch song sát làm tùy tùng.
Hắn cười hì hỉ, chỉ những người sau lưng Lý Ngôn Khánh.
Ngôn Khánh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ liên tục gật đầu.
- Đạo trưởng, sư phụ của đạo trưởng và Triệu đạo trưởng đi đâu rồi?
Lý Truân Phong nói:
- Hôm nay Tiết công tử và Đạo Tín pháp sư ở trong Kỳ Lân quán đàm luận cho nên sư phụ và Triệu sư bá cũng tới xem.
- Vậy sao đạo trưởng không đi?
- Bần đạo cũng muốn đi nhưng mà bài học hai ngày trước làm chưa tốt, bị sư phụ bắt chép phạt ba trăm lượt.
Hiện tại mới chép được sáu mươi lượt cho nên không cách nào đi xem lễ.
Tiết Thu là một người điển hình cho nho gia sĩ tử mà Đạo Tín lại được y bát của Thiền Tông tam tổ Tăng Xán phật hiệu tinh thâm.
Tâm Duyến Tự và Kỳ Lân quán khoảng cách lại không xa lắm, cho nên hai bên trao đổi với nhau rất nhiều.
Tiết Thu và Đạo Tín nho phật tranh giành đã ước định mỗi tháng vào ngày mười lăm hai người sẽ ở Kỳ Lân quán luận đàm, chuyện này hấp dẫn rất nhiều người, Lý Ngôn Khánh cũng biết, Phòng Huyền Linh thậm chí còn viết thư, để Lý Ngôn Khánh lưu ý nhưng Lý Ngôn Khánh lại không thèm để ý, thậm chí còn ngấm ngầm trợ giúp tăng thêm sức ảnh hưởng của nho phật tranh giành này, ngay cả Pháp Thuận đại sư ở thành đô xa xa cũng phái người tới đây tham dự.
Pháp Thuận đại sư đã phái người tới thì học sinh nho gia dĩ nhiên không đứng ngoài quan sát.
Vì vậy cuối năm ngoái, có một vị tiến sĩ Viên Tử giám ở Trường An, tên là Khổng Dĩnh Đạt đã tới Kỳ Lân quán, tham dự cuộc tranh luận này, Khổng Dĩnh Đạt mặc dù không phải là đại nhân vật nhưng lại là hậu duệ của Khổng thánh nhân, ở sĩ lâm có vài phần danh vọng.
Song phương hậu viện không ngừng gia tăng, Kỳ Lân quán này trở thành tiệc lễ, một thịnh hội của sĩ lâm.
Vì thế có thể nói Lý Ngôn Khánh hao hết tâm tư.
Hắn không muốn chỉ dừng lại ở đây còn muốn đem Đạo gia cuốn vào bên trong.
Đáng tiếc danh sĩ của Đạo gia nhiều người trầm mê tu tiên, ít người có hứng thú đối với chuyện này.
Viên Thiên Cương và Triệu Hi Tiếu trước đay đối với chuyện này chẳng thèm ngó tới.
Lý Ngôn Khánh mấy lần mời bọn họ bọn họ cũng không chịu tham dự nhưng hôm nay hai người lại chủ động tiến tới, đây liệu có phải là đạo môn hành động không?
Càng náo động càng tốt.
Lý Ngôn Khánh nghĩ tới đây trong lòng cười thầm.
Hắn nhìn Lý Truân Phong rồi đột nhiên hỏi:
- Lý đệ có đi xem lễ với ta không?
Ngữ điệu này vô cùng mê người, Lý Truân Phong mặc dù học thức không kém nhưng dù sao cũng chỉ là một hài tử khó trách khỏi tâm lý thích náo nhiệt, hắn sớm đã muốn đi tới xem thịnh hội nhưng Viên Thiên Cương một mực không đồng ý, khiến cho Lý Truân Phong tiếc nuối không thôi.
Hắn vô thức cắn móng tay, hơi do dự.
Lý Ngôn Khánh nói:
- Đệ đã không muốn vậy thì ta cũng không miễn cưỡng, ta đi trước, đệ ở lại từ từ sao chép kinh văn, trông coi đạo quán.
- Nếu như đệ đi, sư phụ trách phạt thì sao bây giờ?
Lý Truân Phong nhịn không được mà mở miệng hỏi.