Soán Đường

Quyển 7 - Chương 10: Bí mật

Ngôn Khánh nở nụ cười:

- Nếu đệ vụng trộm đi ra ngoài sư phụ dĩ nhiên là mất hứng, nhưng hiện tại đệ theo ta, nếu sư phụ có trách cứ thì ta cũng sẽ vì đệ cầu tình.

- Huynh nói rồi đó, nếu sư phụ trách cứ huynh phải đứng ra nói chuyện giúp đệ.

- Ha ha, một lời đã định.

Lý Truân Phong lập tức cao hứng, nói một câu:

- Chờ đệ một chút.

Hắn chạy về đạo quán thu dọn đồ đạc.

Lý Ngôn Khánh thì đứng ở bên ngoài mà chắp tay chờ đợi.

- Thiếu gia tại sao phải mang theo đạo đồng này trở về.

Hùng Khoát Hải nhịn không được mà thấp giọng hỏi.

- Thiếu gia tại sao phải mang tên đạo đồng kia trở về.

Hùng Khoát Hải nhịn không được mà thấp giọng hỏi, Ngôn Khánh sau khi nhận được tước vị Nam Tước Củng huyện, Hùng Khoát Hải được Hùng Đại Chuy dặn dò thay đổi xưng hô với Lý Ngôn Khánh.

Dù sao thân phận và địa vị của Lý Ngôn Khánh hiện tại cũng không giống với trước kia.

Nếu như hắn còn là Vân Kỵ Úy võ tán quan thì cũng không sao, nhưng hiện tại đường đường làm Nam tước Củng huyện.

Thân phận này so với Thiên Ngưu Bị thân còn cao quý hơn, Hùng Khoát Hải nếu như vẫn gọi Ngôn Khánh là ca ca như lúc trước chỉ sợ sẽ bị người ta ghi tội là phạm thượng.

Ngôn Khánh bản thân cũng không quá để ý, nhưng cũng không có nghĩa là những người khác không để ý.

Từ Thế Tích còn dễ nói hắn là mệnh quan của triều đình, lục phẩm Ưng Dương Lang Tướng, gọi thẳng tên của Ngôn Khánh có vẻ vô lễ nhưng vẫn có thể tiếp nhận mà Hùng Khoát Hải thì không giống vậy.

Cho nên xưng hô phải được cải biến.

Tuy cách xưng hô thay đổi nhưng Lý Ngôn Khánh vẫn là Lý Ngôn Khánh, Hùng Khoát Hải vẫn là Hùng Khoát Hải.

Có lẽ trong lòng của Hùng Khoát Hải và Lý Ngôn Khánh, hai người tuy không phải là huynh đệ ruột thịt nhưng còn thân hơn cả huynh đệ ruột thịt.

Lý Ngôn Khánh cười nói:

- Tuy hắn là đạo đồng nhưng có thuật thông thiên.

- Đại hắc tử, đệ chớ xem thường người này, nói không chừng một ngày hắn sẽ có thủ đoạn quỷ thần khiếp sợ.

Hùng Khoát Hải bĩu môi thầm nói:

- Kinh thiên triệt địa khiến quỷ thần khiếp sợ thì đệ không biết nhưng hiện tại một cái tát của đệ đủ khiến cho hắn vãi cứt vãi đái.

Tuy nói như vậy nhưng trong lòng hắn vẫn nhớ rõ lời nói của Lý Ngôn Khánh.

Hùng Khoát Hải biết rõ, Lý Ngôn Khánh không lừa gạt hắn, không chừng hài tử này đúng là có bổn sự.

Lúc này Lý Truân Phong đã đổi một đạo bào màu xám, trong tay còn cầm một cuốn đạo thư, kích động chạy ra.

- Mang nó làm gì vậy?

Lý Ngôn Khánh kinh ngạc hiỏ.

Lý Truân Phong cười nói:

- Bộ dạng như vậy thoạt nhìn có vẻ rất học vấn không?

Lý Ngôn Khánh nhịn không được mà cười rộ.

- Đã như vậy chúng ta chuẩn bị đi.

Lý Ngôn Khánh xoay người lên trên lưng ngựa, Lý Truân Phong thì ngây người ở bậc thang.

- Lý công tử, bần đạo không biết cưỡi ngựa.

Lý Truân Phong đỏ mặt mà nói.

Hùng Khoát Hải thúc ngựa tới mà nói:

- Lớn như vậy mà còn chưa biết cưỡi ngựa, thiếu gia năm sáu tuổi đã có thể hàng phục Bạch Long mã rồi.

Nói tới nói lui hắn vẫn vươn nhẹ tay ra, lấy tay ôm lấy Lý Truân Phong mà phóng người đi trước.

- Đạo sĩ, sao ngươi lại nhẹ như vậy?

- Ta.....

- Tuổi tác này của ngươi, cho dù không được ăn thịt thì cũng không thể nhẹ như vậy.

Ngôn ngữ tuy đột ngột nhưng lại khiến cho Lý Truân Phong có cảm giác ôn hòa.

Hắn sau khi sinh được không lâu, phụ thân đã xuất gia, mẫu thân tái giá với người khác, tính tình của Lý Bá lạnh lùng rất ít biểu hiện thái độ với Lý Truân Phong, ngay cả Nguyên đạo trưởng cũng không thích nói chuyện, biểu lộ tình cảm với người khác.

Viên Thiên Cương và Triệu Hi Tiếu tuy đỡ một chút nhưng cả hai đều là người tu đạo, thanh tâm quả dục, hỉ nộ không lộ.

Còn ngôn ngữ thiện ý như Hùng Khoát Hải, đối với Lý Truân Phong đây là lần đầu tiên.

Lý Ngôn Khánh thúc ngựa đi, Lý Truân Phong ở bên tai của Hùng Khoát Hải mà khẽ nói:

- Sư phụ và sư bá đều là người tu tiên, rất ít khi ăn uống.

- Mẹ nó, tu tyên thì sao? Thần tiên thì không cần ăn cơm sao?

- Đã vậy sao mỗi lần tới tế tự còn bắt mang nhiều cống phẩm, thiếu gia đã từng nói qua, thần tiên cũng là người phàm, cần phải ăn cơm.

Lý Truân Phong vội vàng khoát tay:

- Hắc đại cái, ngàn vạn lần đừng bất kính với thần linh, cử đầu ba thước có thần minh.

Hùng Khoát Hải biến sắc liên tục gật đầu.

- Hắc đại cái huynh là người tốt tuy nhiên hơi xấu một chút mà thôi.

- Hắc hắc thiếu gia cũng nói ta là người tốt.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện bất tri bất giác đã tới Bách Hoa cốc, kỳ thực Bách Hoa cốc này cũng không phải là một thung lũng mà chỉ là một khố đất trũng mà thôi.

Bởi vì địa hình của nó giống như là sơn cốc, cộng thêm hoa cỏ khá nhiều, cho nên có tên là Bách Hoa cốc.

Kỳ Lân quán giống như một gian nhà cự đại.

Lúc này ở trên đài Kỳ Lân quán, Đạo Tín và Tiết Thu đang tranh luận say sưa.

Kỳ thật Lý Ngôn Khánh đối với tôn giáo hiểu biết cũng không nhiều.

Hắn là một người vô thần, sau khi trùng sinh cũng hơi dao động nhưng dù sao cũng không phải là một tín đồ thành kính.

Trước khi trùng sinh, hắn nhận được giáo dục bốn mươi năm, cho nên cũng không dễ dàng xóa bỏ.

Cho nên sau khi sống lại hắn đối với sự tranh đấu của tôn giáo đã thờ ơ lạnh nhạt, mặc dù năm đó làm Nguyên Đạo nhưng cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

- Lý công tử Lý công tử.

Thanh âm của Lý Truân Phong vang vọng bên tai khiến Lý Ngôn Khánh đang từ trầm tư mà tỉnh lại.

- Chuyện gì vậy?

- Đã xong rồi.

Lý Truân Phong dùng một ngón tay chỉ lên trên Kỳ Lân đài:

- Vừa rồi Tiết công tử và Đạo Tín pháp sư biện luận với nhau đã chấm dứt.

- Ai thắng ai thua?

Lý Ngôn Khánh cất tiếng hỏi.

Lời này vừa ra tới miệng hắn đã cảm thấy hối hận.

Thắng bại này dễ phân như vậy sao? Đạo Tín và Tiết Thu tranh luận một năm cũng không có kết quả, hôm nay tham luận, chỉ sợ cuộc tranh luận này càng trở nên kịch liệt mà thôi, nói thắng nói bại đúng là ngu xuẩn.

Quả nhiên Lý Truân Phong không trả lời mà lại hô to:

- Sư phụ ta cũng lên đài rồi.

- Sao?

Tuy nhiên ông ấy lên đài cũng không tham dự chỉ nói kỳ hội tháng sau ông ấy sẽ gia nhập vào trong...

Lý Ngôn Khánh trong lòng vui mừng: Đạo môn đã bắt đầu hành động.

- Vậy thì rất tốt.

Lý Ngôn Khánh âm thầm gật đầu.

- Lý công tử, công tử hi vọng ai sẽ chiến thắng?

Lý Truân Phong nhẹ giọng đưa ra một vấn đề.

Ngôn Khánh khẽ giật mình nghĩ một lúc rồi cười gập cả lưng.

- Ta nói cho đệ biết nhưng đệ phải giữ bí mật không nói cho ai nghe.

Bí mật?