Trịnh Ngôn Khánh khoa chân múa tay nói ra những điều hắn học được ở kiếp trước tận lực giải thích.
Tuy đây là chiến thuật tư tưởng sau một nghìn năm, nhưng những người học thuộc lòng binh pháp như Tạ Khoa hay Trịnh Hoành Nghị cũng không khó khó có thể lý giải.
Thậm chí ngay cả Đậu Hiếu cũng nghe rõ ý của Trịnh Ngôn Khánh.
Mấy người bọn họ sau khi thương nghị xong liền nhanh chóng quyết định, theo lời của Trịnh Ngôn Khánh mà làm việc.
Vào ban đêm, một đạo tuần tra người Cao Ly từ trên quan đạo đi qua.
Trăng sáng hình lưỡi liềm, huyền bí trong đêm.
Hằng hà sa số ngôi sao hiện lên, đem ánh trăng càng trở nên nổi bật, tạo thành một tầng ngân sương.
Đội tuần tra phóng ngựa đi nhàn nhã.
Chiến sự Bình Nhưỡng đã đến bước cuối cùng, mặc dù Tùy quân chạy trốn nhưng đa phần đều là những tên mệt mỏi cực điểm, bụng đói kêu vang, không chịu nổi một đòn tấn công.
Cho nên đội tuần tra này cũng không xem quân Tùy ra gì, đi tuần tra giống như đi ngắm cảnh vậy.
Đi tới một chỗ rừng thưa, đội tuần tra đột nhiên vượt nhanh hơn, hiện tại cũng đã trôi qua một nén nhang bọn chúng cũng muốn về nhà ngủ một giấc.
Nhưng vào lúc này, thớt ngựa đi ở đằng trước đột nhiên hí một hơi dài.
Hóa ra phía trước đã có một sợi dây căn ngang để cản ngựa lại, người đi đầu không kịp đứng lại, ngã té lăn xuống mặt đất.
Tuần tra binh còn lại thì vội vàng ghìm chặt chiến mã.
Bọn họ chưa tìm thấy tung tích địch thì đã có từng đợt mũi tên bắn ra.
Sáu tên Cao Ly ngã xuống mặt đất, Trịnh Ngôn Khánh cầm cung tên lên, sáu mũi tên bay ra, bắn chết ba sĩ tốt Cao Ly.
Mà đối diện hắn Tạ Ánh Đăng cũng bắn tên như là Lưu Tinh, lệ bất hư phát, hàng loạt quân tốt thấy tình hình không ổn, vội vàng thúc ngựa quay lại.
Thế nhưng đúng lúc này từ trên ngọn cây có sáu bảy đạo nhân ảnh đã bổ nhào về phía tuần tra binh, từng thanh âm thảm thiết kêu lên, một mùi máu tươi nồng đậm truyền ra.
Trong chốc lát, Trịnh Ngôn Khánh và Tạ Khoa đã nhảy xuống từ trên cây, vung tay lên, từ trong rừng đi ra hơn trăm người.
- Kiểm tra một chút, không để ai chạy thoát.
Trịnh Hoành Nghị cũng dặn dò:
- Cởi hết áo giáp của đám Cao Ly mọi rợ này ra, binh khí đều thu lại, không để sót một mũi tên.
Đội tuần tra tổng cộng mười lăm người, nhưng đối với đám quân tốt dưới trướng Trịnh Ngôn Khánh đây là một thắng lợi cực lớn.
Mấy ngày liên tục bọn họ lo lắng hãi hùng không dám giao tranh trực diện với người Cao Ly, cho dù nhân số chiếm ưu thế, nhưng trên tâm lý thủy chung vẫn có vài phần sợ hãi, thật không ngờ mười lăm tuần tra binh lại bị bọn họ giải quyết dễ dàng như vậy, thậm chí còn được một đống áo giáp và mười lăm con chiến mã. Dưới trướng Trịnh Ngôn Khánh có rất nhiều người cưỡi ngựa không tinh nhưng chuyện này không sao, dù sao ngựa của người Cao Ly đều là những con ngoan ngoãn, cộng thêm với việc Ngọc Đề Tuấn là đầu lĩnh của đám ngựa, Thẩm Quang giỏi tài thần phục cho nên mười lăm con ngựa này rất nhanh chóng phục tùng.
- Toàn bộ thanh trừ sao?
- Không để lại một người sống sót.
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu:
- Tất cả mọi người nghe lệnh, rút khỏi đây.
Mọi người nghe được lập tức nhao nhao lên lưng ngựa.
Những quân tốt không có tọa kỵ thì cưỡi chung một con với đồng bạn, nhanh chóng rời khỏi cánh rừng thưa, để lạ thi thể khắp nơi trên mặt đất cùng máu tươi đỏ thẫm.
Sĩ khí trong chốc lát đã lặng yên khôi phục.
Nhưng Trịnh Ngôn Khánh biết đây chỉ là bắt đầu của bọn họ, con đường kế tiếp còn rất dài, rất dài.
Mưa lả lướt trên mặt sông bao phủ một tầng sương mù.
Đã vào giữa mùa hạ, liên tục mấy ngày khốc liệt, cuối cùng cũng có một màn mưa rơi.
Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên ghìm cương ngựa lại, nhìn màn sương mù mỏng manh phía trước.
Đã qua một khúc sông, hôm nay đã là lãnh thổ của La quốc, mệt mỏi bôn ba, Ngôn Khánh đã không còn bộ dáng thanh tú ở Sa Ti thành và Hải Phổ lúc trước nữa.
Mặt hắn gầy lại, giống như bị đao gọt vậy, bày ra một khí khái kiên cường, ánh mắt vẫn nhu hòa như trước nhưng càng trở nên sâu sắc, khiến cho người khác không thể đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Trên áo giáp dính vết máu, nhìn cũ nát vô cùng.
- Ngôn Khánh, tại sao dừng lại rồi?
Trịnh Hoành Nghị thúc ngựa tiến tới rồi hỏi:
- Đã qua sông rồi hiện tại là lãnh thổ La quốc.
Thương thế của hắn đã tốt hơn nhiều, không cần Thẩm Quang chiếu cố tuy nhiên trên khuôn mặt vẫn mang theo dáng vẻ ngây thơ.
Đậu Hiếu và Tạ Ánh Đăng đều tới nghi hoặc nhìn Trịnh Ngôn Khánh .
Tám mươi kỵ quân cũng ghìm cương ngựa đảo mắt nhìn qua không còn như trước.
Mấy ngày giao phong mệt mỏi, Trịnh Ngôn Khánh bảo mọi người tập trung tập kích, cướp bóc hai mươi mốt quân trại Cao Ly, chém giết hơn bốn trăm người, có thể nói là sĩ khí tăng vọt, Ngôn Khánh ở núi Đại Thành mang ra 158 tên tùy tùng, 23 tên đã đào tẩu, 37 tên chết trận, chiếm tới một phần ba binh lực của hắn.
Đương nhiên những người may mắn sống sót cùng với những người trước kia ở núi Đại Thành hoàn toàn khác nhau, tất cả đều vận áo đen, đeo cung và đao, toát ra khí thế dũng mãnh.
Liên tục chiến đấu những người này không chỉ có được lương thảo và quân nhu mà còn lấy lại được tin tưởng sau khi bại trận ở Bình Nhưỡng.
Tám mươi kỵ sĩ, thống nhất tên là Hổ vệ.
Cộng thêm đám người Hùng Khoát Hải, Hám lăng, Tạ Khoa, Hoành Nghị Thẩm Quang Đậu Hiếu, tổng cộng là 94 người.
Trịnh Ngôn Khánh bằng vào 94 người này mà rong ruổi khắp nước Cao Ly, có thể nói là bách chiến bách thắng, tuy nhiên trong lòng hắn cảm thấy có gì đó không đúng, càng tới La quốc cảm giác bất an của hắn ngày càng trở nên mãnh liệt, hắn cảm thấy trước mắt đang là nguy hiểm.
Nước sông cuồn cuộn, Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên mở miệng nói:
- Mọi người có cảm thấy chúng ta gần đây rất thuận lợi không?
- Ngôn Khánh, lời này của ngươi là có ý gì?
Tạ Khoa nhịn không được mà cười hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi hi vọng chúng ta ngày đêm phải chém giết sao?
Trịnh Ngôn Khánh lắc đầu:
- Ta không phải có ý này.
- Còn nhớ hai ngày trước chúng ta tập kích quân trại Cao Ly cuối cùng không? Ở chỗ đó giống như là không đề phòng vậy, hai mươi ba lão quân nhìn chúng ta không thèm phản kháng, lập tức giải tán... Ta nhớ rằng chúng ta tập kích quân trại ở Hán Thành và Nguyên sơn, người của Cao Ly liều chết phản kháng thậm chí chiến đấu tới người cuối cùng vậy mà càng về sau, người Cao Ly lại không chịu nổi một đòn.
- Tạ đại ca, chẳng lẽ không thấy kỳ quái sao?
Trịnh Ngôn Khánh nói những lời này khiến cho bọn họ trầm tư, cẩn thận nghĩ lại thì tình huống đúng là như vậy.