Cao Kiến Vũ nở ra nụ cười, lắc đầu nói:
- Trịnh Ngôn Khánh chỉ là một tên tiểu tử, thu thập hắn cũng không khó.
- Binh lực của hắn không nhiều lắm, khó có thể tạo thành uy hiếp quá lớn, chỉ cần sai người tiến về La quốc và Bắc Tề cảnh cáo bọn Kim Bá Tịnh, đến lúc đó bọn chúng sẽ tự chui đầu vào lưới.
- Ngược lại Tùy quân Tát Thủy lại có lực phá hoại vô cùng lớn.
Bọn chúng thu nạp không ít Tùy cẩu, binh lực sẽ ngày càng mạnh nhất định phải nhanh chóng tiêu diệt, truyền lệnh của ta, lập tức hướng về phía Bắc mà truy kích, báo cho Ất Chi Sinh, hắn cần phải giữ Tùy cẩu tại bờ Nam Tát Thủy, tuyệt đối không cho chúng chạy thoát, về phần Trịnh Ngôn Khánh, chúng ta sau khi thu thập Tùy cẩu ở Tát Thủy Kim Bá Tịnh khi đó cũng ngoan ngoãn đem người tới vương án.
- Truyền quân lệnh của ta, Tùy cẩu ở phía Hán Thành không cho phép ngăn cản, cứ để bọn chúng tự đi.
- Hắc hắc, bọn chúng đi càng nhanh thì chết càng nhanh.
- Báo cho Đại Mạc Ly Khai, nói với hắn cử động binh mã, gây áp lực với La quốc và Bắc Tề.
Trong mắt của Cao Kiến Vũ hiện ra một vòng lãnh mang.
Hắn khẽ cầm lấy hoành đao bên hông, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh.
Đi về phía La quốc, cảnh tượng vượt xa tưởng tượng của Trịnh Ngôn Khánh.
Chú ý của người Cao Ly mặc dù có hơn phân nửa đặt ở Liêu Đông cùng với Bình Nhưỡng nhưng không có nghĩa là không có nửa điểm phòng bị với La quốc.
Trái lại khi Tùy quân vượt biên, người Cao Ly đã tới biên giới Cao Ly và Bắc Tề lập tới mười quân trấn.
Quân trấn của người Cao Ly xây dựng theo chế độ phủ binh.
Một quân trấn tương đương với một quân phủ, có tới 800-1000 người ở trong biên chế của Cao Ly, có khoảng hai trăm quân trấn, gần hai mươi vạn ở Liêu Đông, mà ở Bình Nhưỡng thì có khoảng một trăm quân trấn, còn mười quân trấn, thì rải rác ở biên giới Bắc Tề và Cao Ly.
Tuy nhiên theo một phương diện khác, điều này cũng chứng minh sự khinh thị của Cao Ly với Bắc Tề và La quốc.
Trong mắt của người Cao Ly, một vạn binh mã tuy chưa thể san bằng La quốc và Bắc Tề nhưng quá dư để ngăn cản, dù sao Nam thủy cũng còn tới bốn mươi năm mươi quân trấn nếu như Bắc Tề có dị động, Cao Ly có thể triệu tập binh mã nhanh chóng mà phản công.
Cho nên đi về phía La quốc, binh mã không nhiều lắm nhưng cửa khẩu lại không ít.
Ở dưới đường, cứ cách bốn đến năm giờ sẽ có người Cao Ly tuần tra, nếu phát hiện tung tích kẻ địch sẽ dùng tên lửa truyền tín hiệu, các quân trấn quanh đó sẽ lập tức tới cứu viện, cho nên bọn người Trịnh Ngôn Khánh sau khi rời khỏi núi Đại Thành chỉ có thể ban ngày nghỉ ngơi, ban đêm hành quân.
Thời gian mùa hạ ban ngày dài.
Thời gian hành quân không nhiều, mà đoàn người của Trịnh Ngôn Khánh, quân số lại nhiều hơn số ngựa cho nên tiến độ chậm chạp, ba bốn ngày mới tiến được trăm dặm.
Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hơi bực bội.
Họa vô đơn chí, lúc này còn xuất hiện tình trạng đào ngũ.
Vốn một đám bại binh tùy thân không mang theo bao nhiêu lương thảo hiện tại hành quân lại chậm sĩ khí càng thêm giảm sút.
158 người ở núi Đại Thành không đến ba ngày, đã chạy trốn tới 23 người.
Cũng may kỵ quân hiện tại còn khá tốt, không có chấn động quá lớn nên Trịnh Ngôn Khánh đành phải tạm thời dừng lại, thương thảo với mọi người.
- Nếu tiếp tục như vậy chỉ sợ rằng chúng ta chưa tới La quốc thì người đã chạy hết.
Không chỉ Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy bất an mà Trịnh Hoành Nghị, Tạ Khoa Đậu Hiếu ba người cũng cảm thấy tình huống không tốt.
Đậu Hiếu xấu hổ nói:
- Dưới trướng của ta đào tẩu mất mười sáu người, tất cả đêu là thủy thù từ Hoài Nam tới.
Tạ Khoa cũng nói:
- Thủ hạ của ta đào tẩu mất bảy người vấn đề ngày càng trở nên nghiêm trọng.
- Đúng vậy lương thực của chúng ta cũng sắp cạn kiệt rồi.
Bởi vì Trịnh Hoành Nghị trên người có thương tích nên đảm nhiệm lương thảo là hắn và Thẩm Quang.
Trịnh Ngôn Khánh cũng hiểu được vấn đề đau đầu này đích thật cần phải giải quyết nhanh một chút.
- Nếu không thì chúng ta đánh một trận.
Ngôn Khánh hai ngày nay đang suy nghĩ thế nào để đề cao sĩ khí, tuy nhiên chủ ý này vừa ra khỏi miệng đã khiên cho bọn người Tạ Khoa phải sợ hãi.
- Dưới tình huống này, chúng ta làm sao mà đánh được?
- Đánh quân trại của bọn hắn.
Trịnh Ngôn Khánh mở địa đồ ra:
- Từ nơi này đi tới La quốc, sở hữu sáu quân trấn, cộng lại mà một trăm mười sáu quân trại.
- Dựa theo nội quy quân đội của người Cao Ly thì mỗi quân trại chừng 30-80 người, mỗi quân trại này phân bố cũng rất rộng, có nơi cách nhau rất xa, nói không chừng trong đó còn có lương thực dự trữ, hiện tại chúng ta tụ tập binh lực, tiêu diệt hai ba quân trại sĩ khí sẽ tăng cao, đồng thời cũng có lương thảo.
Nói xong hắn đưa mắt nhìn một đám quân sĩ ủ rũ như mất hồn.
- Các huynh đệ hiện tại cần phải có thắng lợi cho dù thắng nhỏ cũng là cổ vũ rất lớn với sĩ khí.
- Nếu như chúng ta có thể thu hoạch đầy đru quân mã, thì tốc độ hành quân cũng nhanh hơn, cái này gọi là lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, mọi người thấy thế nào?
Lấy chiến tranh nuôi chiến tranh?
Tinh thần của đám người Tạ Khoa lập tức tỉnh táo.
Trịnh Hoành Nghị nghĩ nghĩ:
- Chuyện này có vấn đề, phải xem xét tình huống thế nào? Nếu như chúng ta liên tục xuất kích, sẽ dẫn đến người Cao Ly trả thù, khi đó chúng ta gặp vòng vây trùng trùng điệp điệp thì khó có thể bình an.
- Chuyện này thì có đáng gì?
Ngôn Khánh cười nói:
- Tình huống trong quân trại chúng ta có thể thông qua tù binh Cao Ly mà giải quyết, có Thẩm Quang ở đây tuyệt đối không phải là việc khó.
Thẩm Quang cười cười gật đầu, tiếp tục cúi xuống lau trường đao.
Ngôn Khánh suy tư một chút rồi nói:
- Ta có mười sáu chữ chiến pháp, nhưng không biết có được hay không.
Tạ Khoa nói:
- Nguyện nghe mười sáu chữ đó.
- Địch tiến ta lui, địch trú ta nhiễu, địch mỏi ta đánh, địch lui ta truy.
Trịnh Ngôn Khánh tuy đọc qua binh pháp, nhưng mười sáu chữ này là chiến thuật du kích của đời sau.
- Đầu tiên chúng ta chia quân mã ra cho mọi người như vậy chúng ta có thể dựa vào kỵ binh mà cơ động hơn, xé bỏ phòng tuyến của người Cao Ly, tiến hành phục kích tiêu diệt bon họ, tăng cường sĩ khí cho mọi người kéo dài thời gian.
- Nói cách khác đây là chúng ta dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, dùng thởi gian đổi lấy không gian, phá bỏ hàng rào phòng tuyến làm cho bọn chúng rối loạn.