Trịnh Ngôn Khánh đã minh bạch ý của hắn liền khẽ nói:
- Tướng quân cứ yên tâm, Trịnh mỗ sẽ làm hết khả năng mang mọi người trở về.
Tân Thế Hùng cố gắng gật đầu, dùng ngón tay chỉ về phía mấy quân tốt.
Những quân tốt này đều là người hỗ trợ của hắn, làm sao không hiểu ý tứ của Tân Thế Hùng.
Bọn họ vội vàng quỳ xuống nói:
- Tướng quân, chúng ta đều nghe theo Vân Kỵ Úy Trịnh công tử điều khiển.
Tân Thế Hùng lúc này mới mỹ mãn buông tay ra, cố gắng hết sức thở hổn hển, từ từ nhắm mắt lại.
Nhìn dáng vẻ của hắn chỉ sợ khó chống đến khi về Liêu Đông.
Trịnh Ngôn Khánh sau khi dặn dò quân y một phen rồi mang người rời khỏi phòng, hắn vừa đi ra đã thấy Trịnh Hoành Nghị hấp tấp từ một gian phòng khác đi ra, sắc mặt đỏ bừng.
- Hoành Nghị, sao lại bối rối vậy?
Trịnh Hoành Nghị nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh đã luống cuống tay chân mà nói:
- Ngôn Khánh, Phùng Quả... Phùng Quả hắn...
- Phùng Quả làm sao?
Trịnh Ngôn Khánh lo lắng hấp tấp hỏi:
- Ngôn Khánh, Phùng Quả... là nữ nhân.
Trịnh Hoành Nghị hạ giọng bên tai của Trịnh Ngôn Khánh:
- Vừa rồi để khám bệnh cho hắn, ta mới phát hiện, hắn, hắn.... là nữ nhân.
Trịnh Ngôn Khánh hít sâu mốt hơi, kinh ngạc nhìn Trịnh Hoành Nghị.
- Phùng Quả là nữ nhân?
Trịnh Hoành Nghị như gà mổ thóc, gật đầu liên tục.
- Để chút nữa ta kêu Phùng Trí Đại đi qua, cho hắn chiếu khán. Nói với quân y kia, chớ để lộ ra, nếu không ta sẽ lấy mạng hắn.
Ở trong quân, nếu như có nữ nhân ở đây thì chỉ có thể là doanh kỹ.
Nếu không trong quân mà có nữ nhân xuất hiện sẽ là điềm gở, Trịnh Ngôn Khánh đối với chuyện này không coi trọng nhưng nếu lan truyền ra ngoài thì sẽ gây cho người khác hiểu lầm, khi đó Phùng Quả khó có thể giữ được tính mạng.
Trịnh Hoành Nghị tuy không quá tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng. Mà lúc này Mạch Tử Trọng và Phùng Trí Đại cũng đã kiểm kê xong quân số, trở lại phủ nha.
Sau một hồi ác chiến, người Cao Ly trong thành cơ hồ chết trận hết.
Hổ vệ mang theo cũng chết mất ba mươi người.
Trong đó Trịnh Hoài An chết trận, Phùng Quả bị thương.
Mà tù binh Tùy quân cũng bị thương vong, binh mã vốn có 2000 người chết hơn bốn trăm người, người bị trọng thương mất đi sức chiến đấu cũng hơn ba trăm người.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì lập tức đau đầu.
Hắn trầm ngâm sau đó quay lại nói:
- Thẩm Quang, lập tức mang Hám Lăng đi tìm Đậu Hiếu, để cho hắn thanh lý tất cả các xe ngựa ở trong phủ, kiểm tra toàn bộ, kho lương ở bên trong cũng phải kiểm kê, nhưng trước hết cho mọi người ăn một phen thỏa thích đã.
- Rạng sáng chúng ta nhất định phải rút khỏi nơi này.
- Mạch Tử Trọng, ngươi mang theo tùy tùng của Tân tướng quân kiêm tra quân tướng, Phùng công tử, ngươi ở lại ta có việc muốn hỏi ngươi.
Phùng Trí Đại tuy không nguyện ý nhưng vẫn ở lại.
Ban đầu hắn ở huyện Dịch bị Trịnh Ngôn Khánh làm cho mất mặt, vốn không thoải mái, nhưng hiện tại Trịnh Ngôn Khánh đã cứu hắn.
Bất kể thế nào, Phùng Trí Đại có nguyện ý hay không thì cũng phải thừa nhận hắn phải nghe lệnh Trịnh Ngôn Khánh.
Vừa đi tới bên cạnh, Phùng Trí Đại đã ho nhẹ hai tiếng:
- Trịnh giáo úy, Phùng Trí Đại làn này đa tạ ơn cứu mạng của giáo úy.
Trịnh Ngôn Khánh không nói nhiều lời, cất tiếng nói ngay:
- Phùng Trí Đại, Phùng Quả là nữ nhân sao?
- Vinh Nhi?
Phùng Trí Đại giật mình sau đó cất tiếng hỏi:
- Vinh Nhi còn sống không? Nàng thế nào?
- Nói nhảm, nếu như không phải là Phùng Quả tìm được ta thì ta làm sao có thể tới đây cứu viện, làm sao biết các ngươi bị tạm giam ở đây? Tuy nhiên vừa rồi nàng ta đã bị thương, phì phì phì, ý của ta nói, Phùng Quả tại sao lại là nữ nhân? Con mẹ nó, ngươi cũng biết ở trong quân không được mang theo nữ quyết, đây là trọng tội mất đầu.
Phùng Trí Đại nghe nói Phùng Quả bị thương vốn cả kinh.
Nhưng sau đó lại nở ra nụ cười đắng chát:
- Ta đâu có muốn mang nàng ta theo, chỉ là nha đầu kia...
Hắn thấy bốn bề vắng lặng, thấp giọng giải thích với Trịnh Ngôn Khánh. Phùng Quả tên là Phùng Vinh, là người Cá Lý, hay nói cách khác mẹ của nàng là người Cá Lý, cho nên Phùng Vinh có một nửa huyết thống của người hán, nghe nói phụ thân của nàng là người hán nhưng tên là gì thì Phùng Trí Đại không rõ chỉ là từ nhỏ có giao tình với Phùng Áng, phụ thân của phùng Trí Đại, cho nên Phùng Áng được sự ủy tháng, thu dưỡng Phùng Vinh.
- Lúc Vinh nhi sinh ra, cha nàng có việc cho nên đem mẹ con nàng phó thác cho cha ta.
- Về sau tin tức không có, sống chết không rõ, cha ta thư dưỡng mẹ con nàng, về sau mẫu thân Vinh nhi bị ốm chết, ta đã từng hỏi cha nàng là ai nhưng cha ta một mực không chịu lộ ra, ngược lại còn hung hăng mắng ta một trận.
Trịnh Ngôn Khánh không khỏi tò mò.
Phùng Vinh này xem ra cũng là một người có nhiều bí mật.
Tuy nhiên hắn vẫn hung dữ mà hỏi:
- Ta không quan tâm chuyện này, ta chỉ hỏi ngươi ngươi tại sao lại mang nữ nhân tới đây?
Phùng Trí Đại cười khổ:
- Ta cũng không muốn, nhưng nha đầu kia lại vụng trộm đi theo ta, đến khi ta phát hiện thì đã tới quận Đông Lai rồi, về sau nàng ta võ nghệ cao cường, tâm tư tỉ mỉ cho nên ta dứt khoát để nàng ta ở bên cạnh, chuyện này ngoài ta ngay cả Mạch ca cũng không biết.
Trịnh Ngôn Khánh nghe được hung hăng vỗ đầu Phùng Trí Đại.
- Ta mặc kệ, chuyện này ngươi dọn dẹp cho tốt, hiện tại chuyện này chỉ có Trịnh Hoành Nghị, ta ngươi và quân y biết được thôi, từ giờ ngươi phụ trách chiếu cố nàng, ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?
Phùng Trí Đại không phải là người ngu, dĩ nhiên là biết Trịnh Ngôn Khánh đang muốn giúp hắn giữ bí mật.
Mang nữ nhân đi theo quân đúng là không phải chuyện lớn.
Nhưng vấn đề là đại quân liên tục bại trận nếu như chuyện này lan truyền ra gây chuyện không tốt Phùng Vinh sẽ là người chịu tội thay, khi đó Phùng Vinh khó có thể giữ được tính mạng, Phùng Đại Trí, thậm chí là Phùng gia đều bị liên lụy.
Chuyện này chỉ có bốn người biết, vậy thì xử lý dễ rồi.
Trịnh Hoành Nghị không nói ra, Trịnh Ngôn Khánh cũng không nói ra, về quân y chiếu cố Phùng Vinh, Phùng Trí Đại chỉ cần giết người diệt khẩu là xong.
Dù sao Trịnh Ngôn Khánh cùng với quân y không có giao tình, mà Phùng Vinh lại kề vai chiến đấu.
Trên khuôn mặt của Phùng Trí Đại hiện lên một vẻ cảm kích.
- Trịnh giáo úy yên tâm, ta sẽ sắp xếp thỏa đáng.
- Như thế thì tốt, ngươi đi thay thế Hoành Nghị, thuận tiện ăn một chút, nghỉ ngơi thỏa đáng, đến đầu giờ dần chúng ta phải rời khỏi đây, còn nữa ngươi không chỉ chiếu cố tốt cho Phùng Vinh, Tân tướng quân cũng phó thác cho ngươi, có chuyện gì thì báo cho ta biết.