Mạch Tử Trọng lộ vẻ vô cùng bi ai mà khẽ nói:
- Tổ phụ ta cũng chết ở bờ Liêu Thủy.
- Sao?
Trịnh Ngôn Khánh chấn động, đôi mắt căng tròn.
Mạch Thiết Trượng chết trận ở Liêu Thủy?
Hắn thật sự không rõ lắm tuy nhiên cũng đúng, Mạch Thiết Trượng là nhân vật bậc này, trong lúc chinh chiến Cao Ly mà cũng chết trận. Trịnh Ngôn Khánh nhìn thoáng qua Mạch Tử Trọng, khẽ vỗ nhẹ vai của hắn, hắn cũng biết nói lời an ủi cũng vô dụng, loại người như Mạch Tử Trọng, ngôn ngữ an ủi không có tác dụng nhiều, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Mạch Tử Trọng thì đã qua giai đoạn khó khăn.
- Mạch Tử Trọng, ngươi mang người đi bảo hộ Tân tướng quân.
Trịnh Ngôn Khánh cầm lấy ngân tiên, trầm giọng nói:
- Chúng ta trước hết chém giết rồi tính sau.
- Được.
Mạch Tử Trọng gật đầu đáp ứng lại cho hơn mười người đi vào bên trong đỡ Tân thế hùng, Trịnh Ngôn Khánh thì không quan tâm, sau khi hắn đi ra lao thất thì cùng với bọn người Hùng Khoát Hải và Hám Lăng tụ hợp tại một chỗ, đánh về phía vệ binh.
Lúc này Xa Lý Hán và Trịnh Hoành Nghị đã uống cạn nửa tuần rượu.
Ở bên ngoài rối loạn, Xa Lý Hán liền đặt ly rượu xuống quát to:
- Bên ngoài có chuyện gì xảy ra?
- Khởi bẩm Xa phó tướng, tù binh trong doanh đánh lén, hình như có Tùy quân đi vào trong thành.
- Tùy quân vào trong thành?
Xa Lý Hán lúc này uống rượu đã say, hắn nghiêm nghị quát:
- Điều này làm sao được? Tùy quân từ khi nào thì đi vào trong thành?
Hắn đi đến trước cửa ra vào mà nói:
- Lập tức xác minh tình huống.
Ở bên trong thân binh liền đi ra tìm hiểu tin tức. Xa Lý Hán lúc này bỗng nhiên giật nảy mình, cái gì gọi là Tùy quân tập kích? Tùy quân tại sao có thể xuất hiện ở nội thành mà đánh lén?
Thành trì này bình thường thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm, Tùy quân muốn trà trộn vào là điều không thể.
Hôm nay chỉ có một đạo nhân mã Phó Ninh đi vào, chẳng lẽ là...
Trong lòng hắn bỗng nhiên lo lắng.
Trịnh Hoành Nghị nãy giờ vẫn đứng nguyên tại chỗ, Thẩm Quang ở đằng sau hắn không biết từ lúc nào đã rút ra một thanh kiếm sắc bén vô cùng, chỉ thấy Thẩm Quang phóng tới, người Cao Ly chưa hiểu chuyện gì thì Thẩm Quang đã đâm trúng Xa Lý Hán.
Xa Lý Hán tuy có uống chút rượu nhưng bản năng võ tướng vẫn còn.
Thẩm Quang một kiếm đâm tới hắn kêu lên một tiếng, dưới chân sải bước, lách mình ra phía sau, hắn quên mất hắn đứng ở cửa ra vào, liền va vào cánh cửa, ngã xuống mặt đất, hắn chưa kịp đứng lên thì Thẩm Quang đã tới trước mặt, nhấc chân lên đá thẳng vào tim, Long Hoàn kiếm thuận thế đảo một vòng, chỉ nghe Xa Lý Hán kêm thảm lên một tiếng cái đầu đã bị cắt mất, trên mặt đất nhuộm đỏ một mảng máu.
Cùng lúc đó, Thẩm Quang đá vào trường đao của Xa Lý Hán, trường đao bay vào trong sảnh, Trịnh Hoành Nghị liền nắm lấy.
Phùng Quả lấy từ trong tay áo ra một đoản đao, chém ngã hai tên tướng lãnh Cao Ly ở bên cạnh.
Thẩm Quang tay cầm Long Hoàn kiếm đứng ở cửa ra vào.
Hàn quang lóe lên, chỉ thấy mấy thanh trường mâu bị kiếm quang chém đứt mấy tên thân binh không lao vào bên trong được.
Phùng Quả cùng với Trịnh Hoành Nghị ở trong đại sảnh, tướng lãnh Cao Ly dường như bị giết không còn gì, sau đó cả ba cùng với Thẩm Quang đứng ở cửa ra vào ngăn cản người Cao Ly tiến công.
Ở trong thành, tiếng kêu ngày càng lúc càng lớn.
Người Cao Ly tuy có khí giới tốt nhưng Tùy quân lại chiếm ưu thế nhân số, lại muốn rửa nhục trước đây nên cực kỳ hung hãn.
Người Cao Ly trở tay không kịp, Xa Lý Hán bị giết, các binh sĩ như rắn mất đầu càng thêm đại loạn, cuối cùng Trịnh Ngôn Khánh mang theo đám người Hùng Khoát Hải xuất hiện, đám người Cao Ly không chống nổi chạy trốn lập tức, Trịnh Ngôn Khánh mang theo người tiến thẳng vào trong phủ nha.
Ở trong phủ nha đám thân binh thấy không cản nổi cũng tán loạn mà trốn.
- Ngôn Khánh.
Trịnh Hoành Nghị nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh tiến vào thì hưng phấn gọi.
Tuy nhiên đúng lúc này một tên thân binh Cao Ly đã dùng thương đâm tới, Trịnh Hoành Nghị muốn trốn tránh nhưng không còn kịp.
Nói thì chậm nhưng lúc đó thì rất nhanh.
Phùng Quả ném đoản dao xuông, ôm lấy Trịnh Hoành Nghị lăn xuống đất.
Trường thương đâm xuyên qua vai của hắn, Phùng Quả liền kêu rên một tiếng rồi té xuống đất.
Hai gã thân binh đánh về phía Phùng Quả, Thẩm Quang đã ngoài tầm cứu giúp.
Chỉ nghe thấy một tiếng sấm rền:
- Mọi rợ dám to gan đánh lén.
Hai luồng hàn quang phá không bay tới, hai thanh búa đã lấy mạng hai thân binh. Hùng Khoát Hải sau khi ra khỏi tù doanh, đã có được song phủ, như hổ thêm cánh, nơi hắn đi qua không biết có bao nhiêu người Cao Ly phải chetes.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng chạy tới, nhìn thương thế của Phùng Quả.
Hắn bất ngờ phát hiện sắc mặt của Phùng Quả có vẻ không giống như lúc trước, tuy nhiên hắn không cân nhắc quá nhiểu, lấy một tấm vải băng bó miệng vết thương, sau khi gọi Trịnh Hoành Nghị chiếu cố thì chỉ huy Hùng Khoát Hải đám người chiếm lĩnh phủ nha, đem những người Cao Ly ở bên trong đồ sát hầu như không còn, sau đó đưa Tân Thế Hùng tới nơi này.
Ở trong nội thành tiếng hò hét dần dần chấm dứt.
Tạ Khoa cùng với Đậu Hiếu bọn họ đã đuổi giết tan tác quân tốt Cao ly.
Tù binh quân Tùy dần dần hội tụ ở nha môn, Trịnh Ngôn Khánh ra lệnh cho Mạch Tử Trọng và Phùng Trí Đại hai người kiểm kê binh mã, còn hắn thì đi vào trong phòng, xem xét tình huống của Tân Thế Hùng.
Trong đám tù binh có quân y nhưng bị Cao Ly tạm giam nên không cách nào chữa trị cho Tân Thế Hùng được.
Sau khi chiếm được phủ nha, quân y lập tức có đất dụng võ, hắn tìm được trong phủ một ít dụng cụ và dược vật, lập tức công việc lu bu cả lên.
Thấy Trịnh Ngôn Khánh gọi vào chuẩn đoán bệnh cho Tân Thế Hùng, quân y vội vàng đứng dậy.
- Tướng quân tình huống thế nào rồi?
- Trịnh giáo úy, Tân tướng quân tình hình không được tốt lắm. Ông ấy trước khi bị bắt đã bị trúng tên về sau vẫn không được trị liệu thích đáng.
Hoàn cảnh tù thất vô cùng ác liệt, nhất thời trở nên rét căm.
Trịnh Ngôn Khánh gật đầu an ủi quân y hai tiếng.
Sau đó hắn đi tới trước giường, lúc này quân y đã mở to mắt ra.
Môi của hắn run rẩy như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng hết lần này tới lần khác vì thân thể suy yếu nên vô lực, bàn tay chỉ có thể duỗi ra, nắm lấy tay của Trịnh Ngôn Khánh.